Phương Nam Có Cây Cao

Chương 33: Người đàn ông được “triệu hồi”




Chương trình Rainbow Run vào dịp lễ tình nhân tại công viên Olympic do một tổ chức công ích tên “Lam” phát động, khuyến khích người trẻ tuổi dũng cảm bày tỏ bản thân và tình yêu. Rainbow Run là một hoạt động mới mẻ và độc đáo, hấp dẫn rất nhiều người trẻ tuổi đến tham gia.

Thời Việt quay về Vụ Nguyên ăn tết hết bảy ngày mới trở về Bắc Kinh. Quay về, nhìn căn hộ trống trải, chỉ cảm thấy vắng lặng lạnh lẽo.

Tiếng gõ cửa vang lên, cửa vừa mở, ba con chó trước mặt Hách Kiệt chợt nhảy đến. Lão nhị, lão tam ôm lấy chân Thời Việt vừa sủa vừa vẫy đuôi, còn lão đại thì trực tiếp nhảy lên trên vai anh.

Thời Việt cười cười giơ chân lão đại lên, áng chừng cân nặng, nói: “Được đó, chả thấy nhẹ đâu mà còn mập lên nữa. Hách Kiệt, thức ăn nhà anh được đấy chứ”.

Hách Kiệt đặt mông ngồi xuống ghế sa lông, không chút nể mặt nói: “Ba con chó nhà cậu mập lên, chỉ có tôi là gầy đi thôi”.

Thời Việt tuyệt nhiên chẳng chút thương cảm anh.

Hách Kiệt liền có cảm giác bản thân so với ba con chó kia chỉ hơn có một điểm, chính là anh ta có thể nói. Anh rít vào một hơi thuốc nhìn một người ba chó đang ngập tràn trong ấm áp sau trùng phùng, hỏi: “Lễ tình nhân này có đi hẹn hò không?”

Thời Việt nói: “Lễ tình nhân là cái thứ gì?”

Hách Kiệt cười cười: “Thế là tốt rồi, tham gia cái này cùng anh em đi”.

Thời Việt biếng nhác: “Nói đi”.

Hách Kiệt nói: “Ở Olympic có tổ chức Rainbow Run, trai xinh gái đẹp cực nhiều luôn”.

Thời Việt vuốt vuốt lông chó, nói: “Thế thì liên quan gì tới tôi?”

Hách Kiệt bó tay với anh, chỉ đành nghiêm túc nói: “Đây là lần tuyên truyền hoạt động cho lần hợp tác đầu tiên giữa WINGS với GP, cậu là người dắt mối mà lại không đi thử hỏi có được không chứ?”

Đông này khá ấm, tuy là tháng Giêng nhưng khí trời quang đãng không gió, ánh mặt trời rực rỡ như dát vàng, vô cùng ấm áp. Đến trưa ngay cả mặc áo khoác ngoài cũng cảm thấy nóng.

Thời Việt và Hách Kiệt lái xe đến công viên Olympic, hoạt động này thu hút rất nhiều người tham gia, tất cả mọi người đều mặc một chiếc áo thun trắng do tổ chức “Lam” phát, mặt trên có in chủ đề của Rainbow Run lần này. Có rất nhiều thanh niên đội tóc giả và khăn trùm đầu đủ màu sắc hoặc cosplay thành một nhân vật nào đó, cực kỳ náo nhiệt.

WINGS nhà là tài trợ cho hoạt động này, Thời Việt và Hách Kiệt được tiếp đãi rất long trọng. Hách Kiệt và đại biểu phía GP tham gia nghi thức chạy xuất phát, Thời Việt không lên sân khấu mà chỉ ở bên dưới trò chuyện với một số nhà tài trợ khác. Cuối cùng, Hách Kiệt kéo Thời Việt lên sân khấu ký tên lưu niệm lên tường.

Thời Việt hỏi: “Tôi viết gì đây?”

MC của “Lam” là một cô gái có thân hình nóng bỏng, cười tít mắt nói: “Hai vị tiên sinh viết nhiều chút nhé”.

Hách Kiệt liếc nhìn chung quanh, nói với Thời Việt: “Chúng ta chép lại slogan của họ, anh chép tiếng Trung, cậu chép tiếng Anh”.

Thời Việt nói: “Anh có thể đừng chọn cái đơn giản không?”

Hách Kiệt nói: “Nét của anh nhiều hơn!”

Thời Việt chỉ đành đồng ý, chép lại y nguyên rồi ký xuống hai chữ “Thời Việt”.

Hách Kiệt nhìn nhìn: “Ôi chào, không nhìn ra luôn, chữ không tồi đấy nhể”.

Thời Việt nheo mắt, thờ ơ nói: “Hóa ra anh luôn nghĩ tôi mù chữ?”

Hách Kiệt cười hì hì, đẩy Thì Việt một cái: “Ai mà biết chứ, cậu bình thường có thể hiện ra đâu”.

Thời Việt nói: “Ai như anh thích thể hiện”. Anh xuống sân khấu nghe điện thoại, lúc quay về phát hiện Hách Kiệt đang xoay xoay cái chìa khóa xe Porsche trong tay liếc mắt đưa tình dụ dỗ cô gái MC kia. Anh thầm mắng một tiếng, thôi thì để đất này lại cho hai người đó.

Thời Việt rời khỏi biển người đầy màu sắc sặc sỡ này.

Trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều ngập tràn không khí của thanh xuân, nụ cười cũng căng tràn sức sống. Họ kết bạn đồng hành, không ngừng chạy về phía trước.

Trên chiếc áo thun màu trắng của họ có viết: “Tôi chính là tôi, là khói lửa có màu sắc riêng biệt nhất”, “Không có tổn thương thì không phải thanh xuân”, “Nếu không nói yêu, chúng ta đã già rồi”.

Bột màu đầy sắc ném khắp bầu trời, dính cả lên mặt, trên bộ quần áo màu trắng cũng nhuộm thắm năm màu.

Cảnh sát đứng hai bên đường, vẻ mặt nghiêm túc duy trì trật tự cũng bị những người chạy bộ đó nhiệt tình ném bột màu lên người, cùng nhau chia sẻ sự vui vẻ và thoải mái chỉ thuộc riêng về Rainbow Run.

Thời Việt đút hai tay vào túi quần, chậm chậm trốn khỏi đám người. Có một sinh viên trẻ tuổi nhún nhảy bên cạnh anh, vung tay hô lớn: “Chạy đi! Điên lên đi!”

Thời Việt bỗng cảm thấy mình già thật rồi, giữa biển người vui vẻ huyên náo, dưới bầu không khí sôi nổi, anh vậy mà không có chút xao động, mệt mỏi muốn chết.

Chạy.

Chạy thì thế nào?

Ai có thể cùng anh sóng vai, ấu trĩ chứng minh bản thân có thể theo kịp tốc độ của anh?

Đến đích rồi, ai có thể chờ anh, ôm anh đang mồ hôi nhễ nhại vào lòng?

Khóe miệng anh hiện lên một tia cười giễu cợt.

“Nếu không nói yêu, chúng ta đã già rồi”. Thật đúng là mấy lời ngớ ngẩn của người trẻ tuổi. Ngớ ngẩn đến đáng yêu.

Anh có thể nói sao?

Anh đã già rồi.

Anh bước đi không mục đích.

Anh bỗng nhiên hoài nghi mình sinh ra ảo giác, anh nghe được có người đang gọi: “Thời Việt! Thời Việt!”

Giọng nói ấy thật quen thuộc, hơn nửa năm nay, anh đã nhớ đến bao nhiêu lần?

Anh tự nhắc nhở mình, đừng nhớ nữa. Nhưng cũng chẳng được bao lâu, anh vẫn cứ chìm vào dòng ký ức. Khả năng kiềm chế của anh trước nay chưa từng kém đến vậy.

Anh nghĩ anh gặp phải ma rồi. Đôi lúc tản bộ chẳng mục đích, lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy bản thân đang ở dưới tòa nhà đó. Tối đến trằn trọc khó ngủ, mua vé bay đêm từ Sydney bay về Bắc Kinh, trà trộn vào trung tâm hội nghị quốc gia để tìm một người, lặng lẽ dõi nhìn theo người ấy.

Hệt như ma.

Anh nghĩ giọng nói này cũng là do anh ảo tưởng mà nghĩ ra, thế nhưng anh vẫn đi lần theo giọng nói đó.

Nam Kiều cùng với Thạch Lịch và Âu Dương Khởi tham gia Rainbow Run.

Thạch Lịch cũng rất hài lòng với sắp xếp này, có Âu Dương Khởi ở giữa khuấy động không khí, anh và Nam Kiều ở cùng nhau cũng sẽ không cảm thấy ngại.

Âu Dương Khởi nhìn Nam Kiều và Thạch Lịch dần thả lỏng, đã đỡ cứng nhắc hơn mới kéo Nam Kiều qua một bên nói: “Sao anh ta lại có cái tên như thế hả? Cậu vẫn còn rớt trong hố chưa bò lên được à?”

Nam Kiều mím đôi môi mỏng, nhíu hàng mi dài, lắc đầu.

Âu Dương Khởi dí một ngón tay lên ngực Nam Kiều, nói: “Cậu ở đây nhé”. Cô nhìn thoáng qua xung quanh, có mấy nam nữ xấp xỉ tuổi cô đang chào hỏi cô và Nam Kiều ở phía này.

“Tớ vốn là cùng với mấy người bạn thời đại học hẹn nhau chạy, tớ qua đó tâm sự với họ vài câu, tí nữa quay lại tìm cậu sau nhé!”

Nam Kiều gật đầu.

Âu Dương Khởi hôn chụt một cái lên mặt cô, cười hì hì: “Cậu không có di động, đừng có đi đâu chơi lung tung đấy!”

Thạch Lịch là một người yêu thích chụp ảnh. Anh cũng đã từng tham gia những hoạt động này ở trong nước, dọc đường đi cầm SLR[1] chụp khắp nơi, ngay cả người không thích chụp ảnh như Nam Kiều cũng bị anh chụp vài tấm.

“Anh thích nhất là chụp biển và tàu chiến. Những hoạt động như này cũng rất thú vị, anh thích hình cỡ lớn, hợp quy cách và thống nhất”.

“Trình độ của anh ngang với studio đấy nhé. Ảnh cưới của một số đồng nghiệp đều là do anh chụp đấy. Vậy mà tiểu sư muội em đây lại không muốn được anh chụp”.

Thạch Lịch thi thoảng lại như anh trai xoa xoa đầu Nam Kiều.

Nam Kiều: “…”. Cô thật sự không quen được chiều chuộng như một cô em gái.

Thạch Lịch đi cạnh Nam Kiều, trên người dính đầy bột màu, Nam Kiều được anh đỡ giúp nên khuôn mặt cũng coi như là sạch sẽ.

Thạch Lịch cười nói: “Thật không công bằng mà, để em một mình bị dính bột vậy. Anh đi mua ít nước, em ở đây chờ anh nhé“.

Nam Kiều nhìn Thạch Lịch chạy ra khỏi đám người đi tìm nơi bán nước. Lát sau anh đã mang theo hai chai nước khoáng quay về, biển người hét to chạy lại, bột màu rơi xuống như mưa. Nam Kiều thấy Thạch Lịch cầm lên máy ảnh SLR, nước khoáng trong tay rơi rớt, sau đó bị đám người che khuất không thấy đâu nữa.

Đợi đám người điên cuồng này đi qua, Nam Kiều bước tới nhưng không thấy Thạch Lịch. Cô nhìn chung quanh bốn phía, tất cả mọi người đều mặc quần áo giống nhau, trên khuôn mặt mỗi người dính đầy bột màu y hệt nhau đâu thể nào phân rõ được ai với ai?

Nam Kiều nghĩ thầm, đúng là bị Âu Dương Khởi nói trúng rồi, cô không có di động, bị tách rời như thế thì Thạch Lịch làm sao có thể tìm thấy cô?

Cô không có cách nào khác chỉ đành gọi to tên Thạch Lịch.

Hét to mấy tiếng, trong lòng cô chợt có cảm giác, bỗng nhiên quay đầu, cách đó mấy mét lại nhìn thấy được khuôn mặt của một người khác.

Khoảnh khắc đó, thời gian dường như trôi chậm lại.

Người hai bên đường ném bột màu lên không trung, ít có, nhiều có, như màu nước nhòe ướt.

Khuôn mặt sắc bén mà lạnh lùng, như ẩn như hiện giữa bầu trời đầy sắc.

Anh đang nhìn cô.

Người bình thường bị ném bột màu sẽ theo quán tính mà nhắm mắt tránh né.

Nhưng anh lại không.

Đôi mắt kia như trong suốt, xuyên thấu mạnh mẽ qua mảng màu, lặng im mà chăm chú nhìn cô.

Khoảnh khắc ấy, Nam Kiều như bị đóng đinh tại chỗ.

Không hiểu sao, cô có cảm giác đôi mắt ấy cất chứa bao ưu sầu, thế nhưng rất nhanh đã không nhìn thấy nữa, chỉ còn lại sự lãnh đạm, lãnh đạm rồi chăm chú..

Nam Kiều thầm nghĩ, đó nhất định là ảo giác, cô gọi tên Thạch Lịch, sao lại gọi ra anh? Nhưng cảm giác bị lừa dối ngày trước bỗng ập đến, khiến trái tim cô bỗng sinh ra cảm giác muốn làm điều xấu.

Thạch Lịch đã quay trở về, anh cầm máy ảnh trong tay, lại còn mang theo hai chai nước mới. Nụ cười trên khuôn mặt anh tao nhã mà trầm ổn, thân thiết gọi: “Tiểu Kiều!”

Nam Kiều thôi không nhìn Thời Việt nữa, cô lãnh đạm xoay người, vươn tay cầm hai chai nước của Thạch Lịch.

Thạch Lịch đưa tay xoa đầu Nam Kiều, vô cùng tự nhiên kéo cô lại, cực kỳ hăng hái mở cho cô xem mấy tấm ảnh vừa mới chụp: “Bộ dáng em tìm anh lúc nãy quá đáng yêu…Nhịn không được nên đã trốn một bên chụp mấy tấm”.

Trong bức ảnh, Nam Kiều nhìn thấy Thời Việt.

Kết cấu của Thạch Lịch cực thuần thục, đó là góc nghiêng, tiêu điểm tập trung trên người Thời Việt. Bóng lưng và mái tóc đen nhánh của cô ở bên phải bức hình, đám người xung quanh bởi đang chuyển động nên nhìn không rõ là màu trắng hay nhiều màu, mang lại cảm giác sống động không âm thanh.

Mà Thời Việt rõ ràng ở bên trái của bức ảnh, quần áo hai màu đen trắng sắc bén giữa bầu trời rực rỡ như mưa hoa, hệt một cái cây không ăn khớp với các cây còn lại, lãnh tĩnh mà cô đơn.

Thạch Lịch chỉ vào anh, hỏi: “Em quen anh ta sao?”

Tay Nam Kiều nắm chặt, cô thản nhiên nói: “Không quen”.

Thạch Lịch cười: “Người này thật đúng là đặc biệt”.

Nam Kiều kéo cánh tay anh, nói: “Chúng ta đi thôi, ở đây quá nhiều người”.

Thạch Lịch nói: “Nhiều người mới có không khí chứ”. Anh nhìn khuôn mặt bị dính đầy bột màu của Nam Kiều, vui vẻ nói: “Thế cũng được rồi, chúng ta ở đây cùng chụp một bức, mang về báo cáo kết quả công tác”.

Nam Kiều nói: “Được”

Thạch Lịch tìm một sinh viên cũng đang chụp ảnh nhờ giúp đỡ. Anh ghé tai Nam Kiều nói: “Giả bộ cho giống chút, đừng để bụng anh mạo phạm nhé?”

Nam Kiều lắc đầu.

Thạch Lịch liền nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, cười thân thiện, làm tư thế “OK” với sinh viên kia. Chụp xong liền buông cô ra.

Thạch Lịch xem lại ảnh chụp, cười nói: “Em rất phối hợp đấy. Tấm hình này xem ra có thể giúp chúng ta hưởng thụ được nửa năm thanh tĩnh rồi”.

Nam Kiều cười nhạt.

Lúc hai người rời đi, Nam Kiều rốt cuộc không nhịn nổi nữa quay đầu nhìn lại.

Nhưng không còn thấy vết tích của Thời Việt đâu nữa.

Đến chiều, Âu Dương Khởi nhận được một cú điện thoại, là từ một người bạn ở sở thú gọi tới, nói là huấn luyện viên ở Thế giới biển có chút sự cố, muốn cô đến giúp một chút.

Âu Dương Khởi vui vẻ nhìn hai người Nam Kiều và Thạch Lịch: “Vui thật đấy, hai người có muốn đến xem chút không?”

Nam Kiều lắc đầu: “Tớ hơi mệt, tớ về trước đây”.

Âu Dương Khởi nhìn vẻ mặt của Nam Kiều liền biết ngay cô có chuyện gì rồi. Cô và Nam Kiều đã là bạn bè nhiều năm, trong lòng Nam Kiều nghĩ gì chẳng nhẽ cô lại chẳng biết? Cô muốn ở một mình.

Âu Dương Khởi nhìn về phía Thạch Lịch nở nụ cười dịu dàng, còn mang theo chút nũng nịu nữa: “Anh Thạch à, anh chắc chắc không mệt chứ? Anh thích chụp ảnh như vậy, khí trời lại tốt thế kia, cùng em đến sở thú một lát nhé?”

Thạch Lịch là người hào sảng, cười nói: “Được thôi”.

Âu Dương Khởi kín đáo nháy mắt tỏ vẻ đắc ý với Nam Kiều.

Thạch Lịch lấy thẻ từ camera ra đưa cho cô: “Thẻ này đã đầy rồi, anh dùng thẻ dự bị khác. Em mang cái này về trước cho bố em đi”.

Nam Kiều một mình gọi xe quay về công ty.

Trong phòng làm việc không một bóng người. Cô mở máy tính nhưng lại không có chút tâm tình nào làm việc. Cô cắm thẻ vào card reader xem ảnh, chừng mười mấy Gb ảnh, nhưng ảnh chụp đều là định dạng HD cho nên số lượng cũng không nhiều.

Nam Kiều lặng lẽ mở từng tấm một.

Kỹ thuật chụp ảnh của Thạch Lịch quả thật rất tốt, mỗi một tấm đều rất đẹp.

Rất nhiều ảnh trong đó đều là cô. Cô rất ít khi nhìn thấy bản thân nhiều đến thế, bỗng dưng dâng lên một cảm giác xa lạ.

Cô biết rất rõ, cô thật ra đang muốn nhìn thấy một tấm hình.

Thế nhưng khi lật đến một bức ảnh, ánh mắt của cô bỗng dưng dừng lại nơi đó.

Trong ảnh có một chữ ký rất to trên tường.

Mặc dù tiêu điểm không nằm trên bức tường, nhưng ở vị trí bắt mắt đó, cô thấy được hai chữ “Hách Kiệt” rồng bay phượng múa bằng chữ Hán.

Mà dưới tên “Hách Kiệt” là hai chữ “Thời Việt”, còn có cả một dòng chữ tiếng Anh.

Ánh mắt cô dừng trên dòng chữ tiếng Anh đó.

Nhìn chăm chú một hồi, cô bỗng nhiên bấm máy, muốn tìm ra bức ảnh chụp rõ hơn chữ ký trên tường.

“Sao lại không ký tên?”

“Chữ quá khó coi, không muốn mất mặt trước Nam tiểu thư”.

Thời Việt, anh còn dối em bao nhiêu chuyện nữa chứ?

[1] Máy ảnh SLR (Single-Lens Reflex): Máy ảnh phản xạ ống kính đơn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.