Phượng Mệnh Ta Nhường, Sợ Ngươi Không Nhận Nổi

Chương 9: Thử lòng




Tôn Triều Quân giữ tư thế nằm nghiêng, không một cái chớp mắt khóa chặt người con gái đang yên lặng nhắm mắt.

Ngón tay thon dài của hắn không khống chế được sờ lên gương mặt thanh tú của Hà Hi, động tác nhẹ nhàng kìm chế, sợ bản thân thô lỗ sẽ khiến người ấy tỉnh giấc.

Nhìn thấy hàng mi cong dài run run, đáy mắt Tôn Triều Quân run lên mãnh liệt, hắn không kiềm chế được, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên.

Bao nhiêu sự rung động cả đời cộng lại, hắn kìm nén trong nụ hôn này. Hắn không phải người không giỏi kiềm chế, nhưng từ lần đầu tiên gặp người con gái này, trước mặt cô ấy, hắn không còn là bản thân mình nữa.

Trong không gian yên ắng, nhịp tim của hắn là âm thanh rõ ràng hoành tráng nhất.

“Hi Nhi.” Tôn Triều Quân dùng âm thanh nhỏ nhất, như thì thầm với chính mình. “Vì sao lại đối với ta tốt như vậy? Nàng có biết là, ta đã không thể để nàng rời đi.”

***

Tiến trình trị liệu của Tôn Triều Quân rất tốt, cơ bản hắn đã đứng được, nhưng đi vài bước thì ngã xuống.

Tuy nhiên, điều này khiến người xung quanh mừng đến rơi lệ.

Chuyện Hà Hi chữa chân cho Tôn Triều Quân bây giờ mới được truyền đi. Vì không biết kết quả như thế nào, để đỡ gây rắc rối cho cô, người bên Tôn Triều Quân cùng sự hỗ trợ của hai huynh đệ khoá chặt tin tức này, không một kẻ hở.

Bây giờ, khi mọi người biết đến, trị liệu của Tôn Triều Quân đã đến bước khả quan rồi.

Tôn Triều Anh cùng Tôn Triều Ân âm thầm cung cấp dược liệu quý hiếm, sau khi biết được có vài lần Hà Hi một thân một mình ở vách núi cheo leo.

Dĩ nhiên, với thế lực của họ, Hà Hi không cần hao tâm khổ tứ, chỉ việc ở lại Triều Âm Các theo dõi tiến trình bình phục của Tôn Triều Quân.

Hoàng đế sau khi biết tin, vội vàng chạy đến. Kể từ khi Tuyên phi mất, ông ấy đau buồn không đến nơi này, mà mối quan hệ giữa ông và Tôn Triều Quân lạnh nhạt, tất cả đều do Tôn Triều Quân không muốn gặp ông.

“Tốt quá! Tốt quá! Phụ hoàng cuối cùng cũng an lòng rồi.”

“Đa tạ phụ hoàng.” Tôn Triều Quân trước sau vẫn duy trì lạnh nhạt.

Giữa hoàng đế và hắn như có một bức tường ngăn cách vô hình, hoàng đế không thể tự mình gỡ, âm thầm quan tâm, hỏi han vài câu thì khổ sở trở về.

Sau đó, ông cho người điều tra, mới biết Hà Hi thời gian qua khổ sở. Ông tức giận trừng phạt hết những thuộc hạ lộng quyền, ban cho Hà Hi vô vàn phần thưởng. Cũng cho Hà Hi chuyển sang một các viện lộng lẫy hơn.

Cô từ chối, nhờ sự giúp đỡ của Tôn Triều Quân, cô dọn hẳn qua Triều Âm Các, tiện thể chăm sóc hắn, cũng đỡ mất công ai.

Lâm Uyển Vân sau khi biết tin, sự uất hận ganh tỵ càng thêm bành trướng, ý định muốn Hà Hi biến mất trên cõi đời này càng lúc càng mãnh liệt, như một loại nham thạch muốn thiêu rụi hết mọi thứ.

Nàng ta sau khi bình tĩnh, dùng bộ dạng mềm mại thường có hẹn gặp ba người đàn ông hoàng kim, lại dùng vẻ mặt thơ thẩn muốn thâu tóm lòng bọn hắn.

“Uyển Vân… có chuyện gì khiến muội buồn phiền?” Lâm Tường nhìn thần sắc u sầu của muội muội, nhịn không được chau mày hỏi.

Lâm Uyển Vân nhìn lên, cắn môi giả quật cường.

Tôn Triều Anh có chút nóng lòng: “Muội nói đi, bọn ta nhất định đòi lại công bằng cho muội.”

“Đúng vậy.” Tôn Triều Ân xoa đầu nàng ta, nhẹ giọng cổ vũ.

“Mấy hôm nay trong cung truyền đến chuyện của Hà Hi quận chúa khiến muội bất an.”

Ba người đàn ông kia sửng sốt.

Tôn Triều Ân không hiểu sao có chút không vui. Lần đầu tiên ngoài sự dịu dàng cưng chiều tận trời, giọng hắn có mấy phần lạnh nhạt: “Nàng ta không làm gì muội.”

Lâm Uyển Vân sững sỡ. Thái tử ca ca…

Nàng ta cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, cố ngăn lại tiếng nấc trong cổ họng.

Tôn Triều Ân thấy vậy mềm lòng: “Xin lỗi… Uyển Vân… ta không nên lớn tiếng với muội.”

“Không sao.” Lâm Uyển Vân cật lực dùng bộ dạng dịu dàng yếu đuối. “Là muội có lỗi với cô ấy, muội vì mạng sống này mà muốn thay đổi vận mệnh của cô ấy, là muội đang dòm ngó thứ không thuộc về mình, nhưng muội ích kỹ như vậy chỉ vì muốn được ở cạnh mọi người thật lâu thật lâu… muội…” Nói đến cuối câu, nàng ta gần như nấc nghẹn.

Tôn Triều Ân đau lòng, ôm nàng ta vào lòng: “ Đừng khóc đừng khóc, ai cũng muốn bản thân mình sống tốt, muội không có lỗi.”

“Muội… muội không muốn nữa… muội trả lại cho cô ấy được không? Muội không muốn mọi người sẽ vì chuyện này cho rằng muội thủ đoạn xấu xa, rồi không thích muội nữa. Dù mệnh muội mỏng, nhưng thời gian qua muội thật sự hạnh phúc lắm rồi.”

“Sẽ không có chuyện đó.” Tôn Triều Anh vội vàng lên tiếng. “Nó vốn là của muội, các huynh vì muội nên mới ràng buộc với quái vật kia, muội không có phượng mệnh sẽ chết, Hà Hi không có thì không hề hấn gì, xem như nàng ta chỉ đang giúp muội. Chúng ta không ghét muội, muội là bảo bối chúng ta thương yêu nhất trên đời.”

“Uyển Vân đừng khóc nữa, sao chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này lại ưu sầu sinh bệnh?”

Một chút nước mắt đã thử được độ yêu thương của họ dành cho mình, Lâm Uyển Vân nhẹ thở phào. Xem ra, dù nàng ta có hãm hại ả kia thêm vài lần, để ả không chết thì sống trong ô nhục, cũng không ai quan tâm đến, đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.