*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dận Chân bước chân dừng một chút, vẫn là không nhanh không chậm mà đi qua.
"Nàng ở chỗ này làm gì?"
"Tứ Gia."
Lý thị thấp giọng mà kêu một tiếng, trên mặt hàm chứa chờ mong, bởi vì ăn mặc phong phanh, thân mình ở trong gió lạnh hơi run nhẹ, cả người đều nhu nhược yếu ớt như tờ giấy.
Dận Chân nhìn Lý thị như vậy, liền nhịn không được nghĩ quả thực có hơi lạnh một chút, liền dùng áo choàng lông chồn đem mình bọc thành bánh chưng, tránh ở bên chậu than biên lười biếg uống tràn cùng tiểu phúc tấn.
Nàng từ trước đến nay là sẽ không ủy khuất mình, mỗi lần bị mình cười nhạo. "Thê viên như đoàn" Liền kiều khí mà quay lưng lại, nửa chén trà cũng không chịu cùng mình nói một lời, lần sau khi lạnh lại bọc lên như vậy, thậm chí cũng ý đồ đem chính mình cũng bọc lên.
Không thể đối xử tử tế với người của mình, như thế nào lại đối xử tử tế với người khác?
Thời gian Lý thị theo Dận Chân tính ra còn nhiều hơn Trang Uyển 3 năm, Dận Chân, đối với tình cảm dành cho Lý thị chính hắn cũng khó có thể miêu tả.
Nàng so với chính mình lớn một chút, bởi vì từ lúc bắt đầu liền có vẻ thiện giải nhân ý; bởi vì bộ dạng tú mĩ, hắn cũng xác thật thiên vị Lý thị một vài lần; nàng cũng là người thực sự thông minh, từng giọt từng giọt mà nhìn thấu tâm tư Dận Chân, khiến hắn hài hước vui vẻ.
Dận Chân cũng không cảm thấy làm chủ tử, hạ nhân vì xu nịnh mình mà nỗ lực lấy lòng có điểm gì không đúng, nhưng nhìn đến Lý thị như vậy vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối cùng bất mãn, sự hài lòng trước kia một chút một chút dần mất đi, ngược lại khiến cho hắn theo bản năng suy nghĩ, nàng ta lần này lại muốn làm gì.
"Tứ Gia."
Thấy Dận Chân dừng lại bước chân không phản ứng, Lý thị có tiến lên một bước, khóe mắt lệ quang lấp lánh.
"Tiện thiếp lần này thất trách, không có xem trọng hai vị tân cách cách, thế cho nên phúc tấn phiền toái..... tiện thiếp làm bạn vói Tứ gia nhiều năm như vậy người chắc cũng biết tiện thiếp thập phần hối hận......"
Nghe không nổi nữa.
Dận Chân mở miệng
"Không lạnh sao?"
Bị chợt đánh gãy lời của Lý thị một chút, lấy không chuẩn nam nhân đây là không phải đau lòng, một đôi mắt đẹp tức khắc đỏ một vòng.
"Tiện thiếp không lạnh, tạ Tứ gia quan tâm, tiện thiếp đến ngày hôm nay đã là cảm thấy mỹ mãn......"
Muốn lời nói, như thế nào cũng nói không nên lời càng nhiều.
"Nàng tốt xấu cũng đã ở trong phủ nhiều năm, còn sinh hạ hài tử. địa vị trắc phúc tấn cũng sẽ là của nàng"
Dận Chân thở dài.
"Ngày sau...... Có yêu cầu gì chỉ cần tìm phúc tấn nói, bối lặc phủ lớn như vậy......Dưỡng lão tóm lại là cũng đủ." Lý thị hoàn toàn choáng váng.
Tứ Gia đây là có ý tứ gì?
Nàng trong nháy mắt cảm giác được một loại dự cảm bất tường, theo bản năng liền phải gọi lại Dận Chân.
"Tứ Gia, tiện thiếp chỉ là... "
"Lý thị."
Dận Chân lạnh lùng thanh âm, gằn từng chữ một địa đạo.
"Nàng dù sao cũng là ngạch nương của 3 đứa trẻ,nên biết tự giải quyết cho tốt."
Lý thị dưới chân mềm nhũn, tức khắc nằm liệt trên mặt đất, ở phía sau Tô Bồi Thịnh liếc cũng không dám liếc liếc mắt một cái, chỉ chạy nhanh theo đi lên, trong lòng biết rõ ràng ——
Lý thị ở trong lòng Tứ gia xem như xong rồi.