Phúc Tấn Thuần Phu Ký

Chương 146: Nhập Thập tứ phủ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dận Chân một khuôn mặt tức khắc đen như đáy nồi, một bên Tô Bồi Thịnh trong lòng đột ngột, than trời trách đất không ngừng chỉ hận không biết là ai đem nữ nhân phiền toái này bỏ vào phủ, nhanh chóng dặn người bất luận như thế nào cũng phải đem Mã Giai thị kia quăng ra ngoài.

Dận Trinh nhìn chăm chú vào nữ nhân đang bị hai lão ma ma nửa lôi nửa kéo mang đi ra ngoài lại còn tha thiết nhìn chăm chú vào mình, nam tử trẻ tuổi tuấn lãng trên gương mặt vẫn không chút gợn sóng, thẳng đến khi những người đó biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới ý vị không rõ nói:

"Họ hàng xa của Tứ tẩu, thật đúng là có chút ý tứ! "

Hơn tháng sau, Mã Giai thị Tố Lan được ban nhập vào Thập tứ phủ, thành Mã Giai thị cách cách.

Tin tức này tin vẫn là Dận Chân sau một ngày về nhà sau nhắc với Trang Uyển, bản thân hắn đối với gia tộc Mã Giai thị ấn tượng thật sự không tốt, bởi vậy đối với việc Tố Lan nhập phủ của Dận Trinh, hắn chỉ có thể nhớ đến lúc trước Mã Giai thị cùng Dận Trinh ở phủ đệ của mình ngẫu nhiên gặp qua một lần, khó tránh khỏi càng thêm tâm sinh chán ghét.

Nhưng mà trong lòng Trang Uyển có khác một cây xưng những cái đó loáng thoáng sớm bị chính mình chứng thực sự thật, làm đáy lòng nàng khó tránh khỏi có chút hoảng sợ.

G

iống như có một cái xoáy nước thật lớn đem mình càng cuốn càng sâu.

Sáng ngày kế tiếp, Trang Uyển bị triệu tiến Vĩnh Hòa cung, chờ đến khi Đức phi buông chén trà tục tam trản, Trang Uyển đã ở quỳ dưới đất đến nổi đầu gối tê dại.

Đức phi xốc lên cái ly, thổi khí.

"Tục ngữ nói, trưởng tẩu như mẹ, con nên vì Thập tứ mà lo lắng, sao lại đem tỷ muội nhà mình đều đưa vào thập tứ phủ."

Trang Uyển thấp thấp mà cúi đầu, "Ngạch ương thứ tội, nhưng mà việc này thật sự là ngẫu nhiên......"

Đức phi dằn cái ly thật mạnh đặt trên bàn.

"Chẳng lẽ không phải con có ý cho những người không có hảo ý gặp gỡ Thập tứ sao?"

N

ày thật đúng là trời rộng trên đỉnh đầu mũ khấu xuống dưới, nếu là tìm không được cái lý do tốt, đại khái Đức phi muốn đem nàng ghi hận.

Trang Uyển rũ mắt, lại mở khi liền yên lặng bắt đầu rơi lệ.

"Không dối gạt ngạch nương, lòng Mã Giai thị mang ý xấu sự con đã sớm biết, nhưng mà Mã Giai thị kia lại không phải vì thập tứ đệ, mà là vì Tứ gia. Năm đó vì chuyện của Hoắng Huy, con thân thể không tố trong nhà

liền đề nghị muốn đem Mã Giai thị nhà nhị tẩu đưa đến trong phủ. Nhưng mà rốt cuộc là bối phận phân biệt, cho người mượn cớ con liền vẫn luôn không dám nói ra, vốn nghĩ Mã Giai thị không chịu từ bỏ, lại không biết vì sao. Thế nhưng..... Thế nhưng chậm trễ Thập tứ đệ......"

Đức phi là như thế nào thượng vị? Từ thân phận bố ý lên hàng tứ phi. Nhưng mà Đức phi sau phát tích, nhiều người trong cung đều học theo tiền lệ này bắt đầu dâng người đến trên giường Khang Hi đế, cũng khiến Đức phi bị người ta lên án một chút. Loại này vết nhơ ở trước mặt Đức phi, ngày thường dễ dàng đều đề không được, càng vọng luận dính dáng đến ái tử của Đức phi.

Đức phi rốt cuộc là bị nước mắt Trang Uyển khóc đến có chút phiền, ngoài miệng lại muốn mắng nàng lời nói cũng khô khốc lên.

"Con cũng thực vụng về, báo hại cho Hoàn Nhan thị không thoải mái. Lui xuống bình ổn tâm tình đi"

T

rang Uyển đỡ hai chân trở lại Tứ gia phủ, liền nhìn đến phòng khách Hoàn Nhan thị đang ngồi, không khỏi mím môi.

"Ta còn thắc mắc vì sao ở chỗ ngạch nương không nhìn thấy đệ muội, thì ra là ở chỗ này chờ."

Hoàn Nhan thị sống lưng rất thẳng tắp, thấy vậy thong thả ung dung cười lạnh.

"Tứ tẩu thế nhưng không hỏi xem vì sao muội lại biết được tin tức?"

Trang Uyển chỉ cảm thấy cả người đều đau, nhờ Trúc Tương dìu đỡ ngồi xuống.

"Lời đồn đãi không thể tin, Mã Giai thị nói cũng không thể tin. Đều là lời nói vô căn cứ, ta hà tất để ý."

Hoàn Nhan thị sắc mặt thanh một mảnh, lại mở miệng như cũ là trào phúng.

"Đều nói tứ tẩu trị gia có nói, nếu là từ trong tay Tứ tẩu truyền ra tới người ngoài nói, tóm lại là có thể tin đi?"

Mí mắt Trang Uyển giựt giựt, sắc mặt như cũ bình đạm.

"Trong lòng có quỷ, tự nhiên tin chuyện ma quỷ."

H

oàn Nhan thị cơ hồ là nắm lên cái ly trong tag ném qua, trà vừa mới pha nên rát nóng, một mảnh hỗn độn bị nước trà làm ướt, phần lớn văng trên mặt Trang Uyển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.