*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tới tới lui lui lại là một phen khách sáo không đáng đề cập tới.
Trang Uyển đứng ở một bên cảm thấy có chút không thú vị, cúi đầu nhìn Hoằng An đang mở mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy cặp mắt kia đen lúng liếng tỏ vẻ cố chấp nhìn bên cạnh, lại là Ngũ Cách trốn đằng sau làm mặt quỷ, bị Phú Tồn nhìn đến thúc cho một cái sau lưng mới thành thật fdi xuống.
Dận Chân tựa hồ có điều phát hiện, hướng bên Ngũ Cách nhìn thoáng qua.
"Đây là trước đó vài ngày nhập giá Ngũ Cách?"
"Đúng là khuyển tử."
Phí Dương Cổ chạy nhanh xách nhi tử không hiểu chuyển tiến lên, đơn giản Ngũ Cách tuy rằng ngày thường lang thang không thành hình, nhưng thời điểm mấu chốt rốt cuộc là không muốn để mình trước mặt bào muội mất mặt, hảo hảo mà đem lễ thấy, một đám người lúc này mới dẫn Dận Chân đi vào.
Trang Uyển là nữ quyến, tất nhiên là đi theo hướng hậu viện, vào cửa đường hẻm, chung quanh ít người hơn, Giác La thị liền chạy nhanh lôi kéo Trang Uyển cẩn thận đánh giá vài lần, thấp thấp hỏi.
"Nghe nói lúc trước chỗ của con xảy ra không ít chuyện, tuy vậy dù sao cũng hạ sinh thuận lợi, nhưng hiện tại con thân thể thế nào? Hài tử như thế nào? Tứ bối lặc đối đãi con ra sao?"
Liên tiếp các hỏi câu hỏi làm Trang Uyển cười rộ lên. Những lời này hỏi có hơi không hợp lẽ, nhưng dù sao thì cũng là thân mẫu quan tâm, không nhanh không chậm mà trả lời.
"Ngạch nương yên tâm, con rất tốt. Hoằng An cũng ổn, Tứ gia là người thấu tình đạt lý, những thành phần náo loạn đều được xử trí, đối với con cũng rất tốt"
Rốt cuộc là nghe được lời Trang Uyển, Giác La thị khởi sắc không kém, rốt cuộc đã yên tâm.
"Vậy thì tốt....."
Bên cạnh một nữ nhân diện Mãn phục che miệng cười ra tiếng.
"Được rồi, nghe được lời này, ngạch nương xem như có thể ngủ yên giấc."
"Liền biết người an tĩnh không được muốn nói nhiều!"
Giác La thị giả vờ tức giận mà nhìn qua, ngược lại đối với Trang Uyển giải thích.
"Đây là nhị tẩu tử của con; Mã Giai thị, trước đây thân thể con không được tốt, cũng không có cơ hội gặp qua. Nó là đứa thân thiện, nhân hôm nay coi như gặp gỡ người thân."
Mã Giai thị kiều thanh cười rộ lên, tuy là cô nương Mãn tộc đặc biệt có viên mặt, nhưng lại cố tình cười ra thổ giọng Giang Nam.
"Ngạch nương nhìn người nói, ta vào cửa thì phúc tấn đã sớm xuất giá, tóm lại là không có dịp tương phùng." - Nói xong liền tiến lên kéo tay Trang Uyển.
"Ta thấy Phúc tấn liền thích!"
"****
Trang Uyển là không lắm thích người vồn vã tỏ ra thân thiện như Mã Giai thị, đành phải nhìn nhị tẩu tử nhà mình cười cười.
" Ta thấy nhị tẩu cũng thật cao hứng......"
Chưa nói xong, Mã Giai thị rồi lại bỗng nhiên thần sắc ảo não.
" Ngày thường luôn nghe nhà ta nói chuyện của cô, vừa thấy cô trong lòng thích liền không có quy củ, dù sao cũng là Tứ Phúc tấn... "
Lời kia vừa thốt ra, bầu không khí còn có chút thân thiện trong nháy mắt lạnh xuống.
"Chúng ta dù sao cũng là người nhà, cần gì quanh vòng như thế"
Trang Uyển cong cong môi, nhẹ giọng nói, rút tay mình về.
Rốt cuộc vẫn là Giác La thị lên tiếng, "Được rồi, lại nói nhiều. Nữ quyến bên kia không rời đi con, con ở nơi này thân thiện vài câu được rồi, nhanh đi tiếp đón mới tốt."
Mã Giai thị nghe vậy che miệng cười ra tiếng.
"Ngạch nương sao cũng như vậy, hiện giờ con lại là thoát không khai thân kia. Đại tẩu tử chịu không nổi sự việc, đại ca bên kia cũng chuyên môn dặn dò đến nhà của chúng ta, con cũng liền tranh thủ một chút mới gặp được tiểu cô, tiểu cô mạc ngại khinh mạn, nếu có gì phân phó, cứ việc dặn dò một tiếng."
Rõ ràng trên có đại tẩu, ngạch nương nhà mình còn khoẻ mạnh, Mã Giai thị cố tình lời trong lời ngoài, lại là đương gia nhân tư thế,.
Trang Uyển lòng có hồ nghi, trên mặt chỉ cười ứng.
"Nhị tẩu chỉ lo đi vội đó là..."
Mã Giai thị vừa đi, một đám người hết sức rõ ràng lung lay, nhất vãn vào cửa Tam tẩu tử Ô Nhã thị cũng đi theo bồi nổi lên lời nói, lại làm trong lòng Trang Uyển đánh mấy cái đường đột, thấy Giác La thị sắc mặt không hiện, liền cũng chỉ chôn trong lòng.
Trang Uyển lần này về nhà là dự thọ Phí Dương Cổ, nói trắng ra là chính là thăm viếng, trực tiếp đi theo Giác La thị hướng chính viện đi nói chuyện, người khác đều thức thời mà tản ra, trong phòng trang trí so với khi Tứ phúc tấn xuất giá không có thay đổi nhiều, nhưng mà thời gian trôi đi, mẹ con hai người đối mặt lại có chút không nói nên lời.
Đột nhiên Hoằng An trong lòng ngực rầm rì một tiếng, hấp dẫn một vòng chú ý.
"Ai da, đây là tiểu a ca của chúng ta sao?"
Giác La thị cười tủm tỉm mà duỗi tay, từ trong tay Trang Uyển tiếp nhận Hoằng An, thân mật mà ôm vào trong ngực.
"Thật là tiểu tử khỏe mạnh."
Hoằng An sau khi sinh, trong phủ tốt xấu có ba hài tử. Con của Lý thị do thường xuyên bệnh tật ốm yếu nên không dám đặt tên, nên luôn gọi theo thứ bậc. Mọi người trong phủ đều tự nhận định thứ tự của ba hài tử mà kêu xưng. Dận Chân lúc biết được liền nhíu mày, chẳng quá mấy ngày liền đứng đắn mà cấp bọn nhỏ bài răng tự. Xét theo thứ bậc Hoằng Huy là lớn nhất, hai con của Lý thị là thứ hai, thư ba, tính vậy thì Hoằng An đương nhiên xếp thứ tư.