Phúc Bảo Nữ Phụ

Chương 68




Tại nơi làm việc, trong hoàn cảnh bình thường, công ty cấm nhân viên nói về tình yêu công sở để không làm ảnh hưởng đến hiệu quả của công ty.

Đây là sự thật mà ngay cả một sinh viên đại học non trẻ cũng phải hiểu, nhưng Tô Ngọc biết rõ mà lại cố tình phạm phải, điều này khiến Kỷ Cửu khá bất ngờ.

Tuy nhiên, Khang Đồ không phải là người dễ tính, vì Tô Ngọc có thể vượt qua bài kiểm tra, anh ta hẳn là đã có tính toán của riêng mình, có lẽ điều này nên Tô Ngọc đó đáng trân trọng. Hơn nữa, điều tra chuyện riêng tư của người ta cũng bất lợi cho luân thường đạo lý, Kỷ Cửu suy nghĩ một chút rồi xua tay để Hoàng Sảng đi ra ngoài.

Gần trưa, Kỷ Cửu dọn dẹp báo cáo, định xuống nhà ăn trưa thì đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat trên điện thoại di động.

Người gửi tin nhắn là Quý Anh Hiền: Tiểu Cửu, buổi trưa em có rảnh không? Chị gái Tinh Tinh của em và anh muốn đãi em một bữa cơm.

Vân Thượng được nghỉ trưa hai tiếng, công ty có nhà hàng dành cho nhân viên nhưng không hạn chế nhân viên ăn ngoài, Kỷ Cửu do dự rồi quay lại.

Vị trí của nhà hàng nằm ở trung tâm mua sắm gần Vân Thượng.

Ngày thường, khu mua sắm không có nhiều người, chủ yếu là rải rác các cặp đôi.

Kỷ Cửu theo địa chỉ đã được cấp và tìm thấy nhà hàng Tứ Xuyên mà Quý Anh Hiền nói, bước vào. Phục vụ ở cửa cúi đầu và hỏi: "Tiểu thư, cô đi một mình sao?"

Kỷ Cửu nhìn quanh, nhưng không tìm thấy người mà cô đang tìm, cô nhẹ lắc đầu: "Có hẹn, họ Quý."

Phục vụ chợt nhận ra: "Quý tiên sinh đã đặt phòng bên trong, mời cô đi theo tôi."

Nhà hàng trang trí theo phong cách mộc mạc, đi vào bên trong có cây cầu nhỏ, nước chảy. Sự nhàn hạ, thoải mái của người khác khiến người ta cảm thấy thư thái vô thức.

Phục vụ mở cửa cho cô, Quý Anh Hiền và Du Tinh Tinh đã ngồi và thảo luận về việc gọi món.

Thấy Kỷ Cửu đến, Du Tinh Tinh vội vã đứng dậy và chào đón với một nụ cười trên môi: "Tiểu Cửu, đã lâu không gặp, chị trong thời gian này có chút bận, em từ Mỹ về cũng đã được vài ngày rồi, chị không rảnh để đến chào hỏi em nữa."

Kỷ Cửu đưa cho cô ấy món quà mà cô vừa mua dọc đường: "Chị Tinh Tinh, đính hôn vui vẻ."

Du Tinh Tinh hơi ngạc nhiên, đưa tay nhận lấy, quay đầu lại nhìn Quý Anh Hiền, trên mặt có chút xấu hổ: "Cảm ơn em."

Ba người cùng nói chuyện với nhau. Sau khi gọi món, phục vụ lần lượt dọn các món ăn.

Kỷ Cửu bận rộn cả buổi sáng, bây giờ đã đói, món khai vị đầu tiên được đưa đến, Kỷ Cửu đã dùng đũa trước.

Trái phải cũng đều là người một nhà, không cần phải cân nhắc nhiều quy tắc.

Kỷ Cửu gắp một miếng dưa chuột lạnh, hương vị sảng khoái của dưa chuột lan tỏa trong miệng, lập tức xoa dịu đám sâu háu ăn trong bụng.

Quý Anh Hiền nhìn cô ăn như một con chuột hamster nhỏ, cứ ăn từng miếng một, anh hơi buồn cười hỏi: "Hôm nay em có phải là một con ma chết đói tái sinh không?"

"Em đã kiểm tra báo cáo cả buổi sáng, những con số làm em cảm thấy hoa mắt chóng mặt."

Tháng này cô phải xem xét kỹ lưỡng các khoản chi tiêu của bộ phận. Bộ phận mới chưa được trang bị đầy đủ về mọi mặt, lại thêm nhiều thứ phải mua. Rất có thể sẽ có người nhân cơ hội này tham nhũng.

Chuyện này lúc đầu không phải do cô kiểm soát, nhưng ngày mai tài khoản sẽ được phòng tài chính hoàn trả, nếu phát hiện ra sai sót chắc chắn sẽ quăng cho người khác mà không cần lo lắng, vậy nên cô phải đích thân ra trận.

Quý Anh Hiền đương nhiên hiểu sự lo lắng của cô, nhưng không nói nhiều, anh cầm đũa gắp sợi tảo bẹ đưa cho Du Tinh Tinh, thản nhiên nói: "Kế hoạch phía sau là gì?"

Kỷ Cửu cụp mắt xuống vài giây, ánh mắt tối sầm lại: "Tập đoàn Minh Duệ lập tức có một đơn đặt hàng đấu thầu."

Hành động của Quý Anh Hiền bị đình trệ: "Bốn bộ lễ phục?"

Kỷ Cửu gật đầu.

Tập đoàn Minh Duệ gần đây đã sản xuất một lô đồ trang sức cao cấp mới. Quảng cáo công khai được chia thành bốn phân khúc vào mùa xuân, mùa hè, mùa thu và mùa đông. Mỗi phân khúc yêu cầu một chiếc váy phù hợp và đang đấu thầu trên thị trường.

Tập đoàn Minh Duệ đã phát triển nhanh chóng trong những năm gần đây, có rất nhiều thương hiệu trang sức cao cấp dưới sự bảo trợ của tập đoàn và mỗi khi tập đoàn mời những người nổi tiếng hàng đầu làm quảng cáo, nó đều có ảnh hưởng rộng rãi trong nước và quốc tế.

Kỷ Cửu nhìn thấy sự chú ý của thế giới bên ngoài đối với tập đoàn Minh Duệ nên đã chấp nhận danh sách này, chỉ cần làm tốt thì danh tiếng của bộ phận thiết kế quần áo của Vân Thượng sẽ được đi lên một bậc, tương lai sẽ rất dễ phát triển.

Quý Anh Hiền hỏi, "Em có nắm chắc không?"

"Không chắc." Kỷ Cửu nhanh chóng trả lời.

Quý Anh Hiền: "..."

Du Tinh Tinh nín cười, vỗ vỗ mặt anh: "Trên bàn ăn mà còn nói chuyện công việc à, em không muốn nghe đâu nha."

Ăn xong, Quý Anh Hiền đưa Du Tinh Tinh về nhà, Kỷ Cửu chào tạm biệt rồi về công ty trước.

Sau khi nghỉ trưa, Kỷ Cửu đưa ra thông báo trong nhóm, yêu cầu mọi người đến phòng họp đúng giờ ba giờ, cô chuẩn bị bắt đầu bày ra kế hoạch tác chiến.

Mỗi bộ phận đều có phòng họp riêng, được sử dụng đặc biệt cho các cuộc họp nội bộ nhỏ.

Bên ngoài, Mạnh Toa Toa đang sử dụng máy in sao chép văn kiện, thấy thông báo của nhóm, nghiêng người bên cạnh bàn Lý Mân, bi ai muốn khóc một tiếng: "Vị giám đốc này muốn mở cuộc họp vào buổi chiều, là có ý gì a?"

Ở chung nhiều ngày như vậy, vài người dần trở nên quen thuộc với nhau, họ nói chuyện thân thiết hơn so với lần đầu gặp mặt.

Bàn tay đang vẽ bản thảo thiết kế của Lý Mân dừng lại, sau đó quay lại nhìn cô: "Cô lo lắng nhiều như vậy làm gì? Công việc đã hoàn thành rồi?"

"Tôi chỉ là tò mò thôi. Buổi họp nhóm đầu tiên nhất định phải có chuyện lớn." Manh Toa Toa bĩu môi, miệng thì cứ lẩm bẩm.

Dù sao thì cô cũng tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, liều mạng đến Vân Thượng, kết quả là cô làm công việc nhàn rỗi mấy ngày liền cảm thấy không thoải mái.

"Nói ít đi và làm nhiều hơn." Lý Mân không thèm nói lại với cô ta.

Ba giờ, tại phòng họp.

Kỷ Cửu cầm tập tài liệu đến đúng giờ, ngồi thẳng vào ghế chính.

Đôi mắt cô lặng lẽ quét qua một vòng người, đúng vậy, tất cả đều có laptop, cô vẫn hài lòng.

Kỷ Cửu mở thư mục và phân phát các tài liệu đã in, để chúng trong ba phút để đọc thông tin trên.

Sau một lúc, cô nói: "Trong tháng tới, mảnh giấy này sẽ là công việc của chúng ta. Tập đoàn Minh Duệ sẽ sớm có một lô đồ trang sức mới ra mắt, bộ lễ phục của người phát ngôn sẽ được đấu thầu trên thị trường, ngày mai phải đi làm đầy đủ, chúng ta bắt đầu xuống tay chuẩn bị chuyện này."

Từ Thu Nhã chú ý đến thời hạn và hỏi: "Kỷ tổng, quảng cáo trang sức của Minh Duệ sẽ bắt đầu bấm máy vào cuối tháng sau. Nếu chúng ta nhận được đơn hàng này, sẽ có bốn bộ váy dạ hội lần này.. Có phải hơi gấp gáp không?"

Dưới ánh đèn le lói trong phòng họp, sắc mặt nữ nhân càng trở nên tinh xảo, lúc không nói chuyện, lông mày cũng có chút sắc bén. Hôm nay, cô bỏ đi trang phục chuyên nghiệp rập khuôn của mình, thay đổi sang một bộ váy liền thân sơ mi thu eo xanh nhạt, những con sóng lớn đang cuồn cuộn ở sau lưng, mùi nước hoa nữ tính. Ngay cả khi ngồi yên lặng ở đó, hào quang cũng không thể bỏ qua vẻ khí chất cường đại như vậy.

Không khí đặc lại một lúc, không ai lên tiếng.

Tim của Từ Thu Nhã đột ngột nhảy lên, cô trở nên bồn chồn.

Cô không thể hiểu được suy nghĩ của Kỷ Cửu, mặc dù nữ nhân trước mặt còn trẻ, nhưng Từ Thu Nhã có thể thấy rằng khí chất của cô hẳn không phải những gia đình bình thường tu luyện.

Không biết vừa rồi cô có làm sai không, sao giám đốc lại không nói gì?

Nữ nhân đang ngồi ở vị trí giám đốc đột nhiên hỏi: "Như thế nào? Cô nghĩ thời gian còn ngắn sao?"

Giọng điệu vô cùng lãnh đạm.

Từ Thu Nhã thì thào, không thể trả lời.

Cái gọi là chậm rãi sản sinh công phu, trong thời gian ngắn như vậy cho dù là thiết kế xong, chất lượng cùng phong cách cũng có thể sẽ không được đón nhận ở trong mắt công chúng, cô không thể bỏ qua sự thật.

Kỷ Cửu bật cười, Từ Thu Nhã vô thức nhìn lên và thấy rằng có một nét ẩn ý trong mắt cô.

"Quả thật, về mặt lý thuyết mà nói, thời gian rất vội vàng, công việc về cơ bản sẽ không làm được tốt, nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này, không chừng cơ hội ở phía sau cũng chẳng còn nữa, còn có thể cảm thấy thời gian ngắn hay không?"

Từ trong phòng họp bước ra, Từ Thu Nhã vẫn còn trong tình trạng sương mù.

Thật không thể tin được, cô như vậy mà lại bỏ phiếu tán thành!

Cô thực sự đã đồng ý với một quyết định điên rồ như vậy!

Hơn nữa, biểu quyết nhất trí được thông qua!

Lời nói của Kỷ Cửu đã đánh trúng vào tâm lý, dứt khoát tàn nhẫn đánh vào điểm yếu của mỗi người!

Vào Vân Thượng, với một nền tảng tốt, ai lại không muốn vượt lên?

Những người này khi còn đi học đều là những người giỏi nhất khoa, mơ về một tương lai tươi sáng, bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt, ai nỡ lòng bỏ qua?

Nói trắng ra, tất cả mọi người đều bị đánh bại bởi ham muốn của chính mình và chọn cách liều mạng.

Trở lại bàn làm việc, bầu không khí có chút im lặng và kỳ lạ.

Dường như mọi người vẫn đang chìm đắm trong khoảnh khắc không phản ứng kịp.

Một thời gian dài.

Có tiếng thở dài bất lực từ trong góc.

Mạnh Toa Toa dựa vào lưng ghế, mở to mắt nhìn lên trần nhà: "Tôi xem như đã phục vị tổng giám đốc này, Kỷ tổng lá gan thật lớn quá! Quá sức tưởng tượng!"

Tần Thư Nguyệt cong miệng xen vào: "Cái này gọi là đoạn tuyệt đường lui xong lại xông ra a. Bất quá, đầu tiên chúng ta phải nghĩ biện phá lấy quyền đấu thầu của tập đoàn Minh Duệ, tham dự đấu thầu."

Nhắc đến vấn đề này, Mạnh Toa Toa cũng cau mày: "Về trình độ, chúng tôi là một bộ phận mới mở, trước đây Vân Thượng vẫn chưa có kinh nghiệm thiết kế thời trang. Về tương lai, mọi người có rất nhiều đối tác để lựa chọn. Đó là một công ty thiết kế kỳ cựu. Không có lý do gì để giao đơn hàng cho chúng ta."

"Dù sao thì, tôi muốn nói điều này.." Lý Mân quét vỏ quýt trên bàn, nhét miếng quýt vào miệng, nói ra một từ, "Khó!"

Mặc cho bên ngoài thảo luận về cách làm thế nào để đạt được hiệu quả, đó là lúc Kỷ Cửu đã có kế hoạch duy nhất sắp xếp cho cuối tuần.

Tối hôm qua nói chuyện điện thoại với Ôn Mặc, hắn đột nhiên nói với cô rằng mấy ngày nữa hắn sẽ trở về Trung Quốc, nói làm xong một chương trình lớn, giáo viên hướng dẫn cho hắn một kỳ nghỉ nửa tháng, dự định trở về Trung Quốc.

Kỷ Cửu cảm thấy cuối cùng hai người cũng đã gặp nhau, thời gian ở bên nhau đều trở nên quý báu, lợi dụng tuổi trẻ cuồng nhiệt, bọn họ nhanh chóng để lại chút kỷ niệm đẹp

Vừa lúc sinh nhật của Ôn Mặc vào tháng tám, Vân Thượng đang ở trên thời kỳ phát triển, đến lúc đó, Kỷ Cửu có lẽ không thể dành thời gian bay sang Mỹ để gặp hắn, nên đành tận dụng thời gian này.

Kỷ Cửu không nói với Ôn Mặc về ý tưởng này vì muốn làm hắn bất ngờ. Những năm trước hắn đã chuẩn bị cho cô, năm nay cô phải chủ động.

Kỳ vọng ban đầu của cô là cô đã nghĩ đến việc đi chơi một chuyến du lịch tự túc, nhưng sau đó cô nhận ra rằng kỳ nghỉ hè là thời gian cao điểm của du lịch, tất cả trẻ em ở Trung Quốc đều đi nghỉ, các đường cao tốc và danh lam thắng cảnh trở nên đông đúc.

Kỷ Cửu không còn cách nào khác liền bác bỏ ý tưởng đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.