Phúc Bảo Nữ Phụ

Chương 45




Một ngày sau buổi biểu diễn lớn, Kỷ Cửu và Nhân Văn được Bội Đức La mời đến nhà của ông ở Milan.

Trong hoa viên nhỏ của căn biệt thự, Kỷ Cửu đã nhìn thấy được con nuôi trong truyền thuyết của ông.

Để khiến con nuôi quên đi nỗi đau mất cha mẹ, Bội Đức La đã đặt cho một cái tên mới – Phỉ Lực Khắc Tư.

Nó có nghĩa là một người hạnh phúc và may mắn.

Cậu bé đến từ vùng Trung Đông, còn rất nhỏ, mới năm tuổi, vóc dáng không cao lắm.

Những năm dài chiến tranh khiến cậu bé trở nên rụt rè, có chút sợ hãi, khi nhìn thấy mọi người cậu liền nấp sau lưng cha, lông mi chớp chớp, đáy mắt đầy sợ hãi.

Phải mất hơn một tiếng đồng hồ Kỷ Cửu mới có thể khiến cậu bé đồng ý nói vài câu đơn giản, nghe như tiếng muỗi kêu, vo ve nhưng Kỷ Cửu vẫn luôn giữ nụ cười thân thiện trên môi.

Sau khi chơi cả một buổi chiều, ăn cơm tối ở nhà Bội Đức La, cùng mấy người tán gẫu một hồi, Văn Nhân nhìn bầu trời mờ mịt ngoài cửa sổ, cảm thấy không còn sớm, không tiện quấy rầy chủ nhà nghỉ ngơi, liền chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, đang đứng ở cửa, sau làn váy của Kỷ Cửu đột nhiên bị người kéo ra.

Tay của một cậu bé cầm một bó hoa tiểu cúc, tay kia giữ chặt váy xếp ly dài màu xanh nhạt của Kỷ Cửu, với vẻ mặt bướng bỉnh.

Kỷ Cửu sững sờ một chút, sau đó xoay người ngồi xổm xuống, nhìn cậu bé chằm chằm, "Làm sao vậy?"

Phỉ Lực Khắc Tư mềm mềm mại mại, ngẩng đầu nhìn cô thấy Bội Đức La gật đầu khích lệ, lấy hết can đảm, vươn tay chậm rãi đưa bông hoa ra.

"Chị gái, tặng cho chị."

Giọng nói của cậu bé rất nhẹ nhàng, nhẹ đến nỗi Kỷ Cửu suýt chút nữa đã nghĩ rằng mình bị ảo giác.

Trên đôi bàn tay gầy gò, những vết sẹo do đạn trượt qua da thịt hiện ra cực kỳ rõ ràng, nhưng bó hoa trên tay cậu lại nở rộ, giống như sinh mệnh vừa mới bắt đầu, nghênh đón ánh mặt trời ấm áp.

Phỉ Lực Khắc Tư đã lâu không thấy hành động của Kỷ Cửu, nghĩ rằng cô không thích hoa của mình, thất vọng cúi đầu xuống, định rút tay về.

Kỷ Cửu nhanh chóng bình phục suy nghĩ, nhận lấy, nói lời cảm ơn.

Khóe miệng Phỉ Lực Khắc Tư hé mở, lộ ra hai chiếc răng nhỏ bằng vỏ sò, cuối cùng nở nụ cười như một đứa trẻ hồn nhiên, vô tư vô lự.

Kỷ Cửu mũi đau xót, nước mắt chảy ra không kìm chế được, cô cố nén lại những giọt nước mắt đang muốn tràn ra: "Phỉ Lực Khắc Tư, em là đứa trẻ được Chúa ban phước. Nếu có cơ hội trong tương lai, hoan nghênh em đến Trung Quốc, chị nhất định sẽ đưa em đi ngắm phong cảnh tráng lệ nhất."

Phỉ Lực Khắc Tư ngượng ngùng cười, chớp chớp mắt, thận trọng hỏi: "Nơi đó.. có đạn không?"

Câu hỏi này được hỏi đột ngột.

Cả ba người đều cảm thấy khó chịu trong lòng.

Kỷ Cửu sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu, dở khóc dở cười: "Không có, đó là quốc gia yên bình nhất trên thế giới. Nó đứng sừng sững ở phương đông, nơi mà đạn đại bác không thể bắn trúng được."

Trên chuyến bay trở về ngày 4, Kỷ Cửu khó mà ngủ được.

Bên ngoài ô cửa sổ nhỏ hình bầu dục, mây trắng nhẹ nhàng trôi qua, nhìn một hồi lâu, hai mắt xuất thần, cô đóng cửa sổ lại, dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nghĩ đến bó hoa của Phỉ Lực Khắc Tư ngày hôm qua, trong lòng cảm thấy khó xử nói không nên lời.

Bên cạnh, Văn Nhân vẫn đang gấp rút thiết kế bản thảo.

Một lúc lâu sau, Kỷ Cửu mở mắt ra, do dự vài giây, sau đó hỏi những nghi ngờ bấy lâu nay trong đầu cô: "Thím tư, Bội Đức La sẽ nghĩ như thế nào nếu đến Trung Đông? Rõ ràng là ở châu Phi có nhiều chiến tranh hơn."

Văn Nhân trầm mặc nửa phút, dưới lớp trang điểm tinh xảo, vẻ mặt có chút phiền muộn: "Chuyến bay kia, cuối cùng cũng hạ cánh xuống vùng Trung Đông."

* * *

Cho đến khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Lạc thành, Kỷ Cửu chưa hề nhắc gì về chuyện của Bội Đức La.

Cô có thể đoán tại sao Bội Đức La nhận nuôi Phỉ Lực Khắc Tư.

Theo một nghĩa nào đó, không chỉ là may mắn của Phỉ Lực Khắc Tư mà còn là may mắn của Bội Đức La.

Về đến nhà, Kỷ Cửu ném mình xuống giường và bắt đầu điều chỉnh đồng hồ sinh học đã bị rối loạn.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, trời đã xế chiều, tiếng lách cách của người làm vườn ở tầng dưới cắt tỉa hoa cỏ kèm theo tiếng chim kêu êm đềm như một bản giao hưởng mùa thu khiến lòng người thật bình yên.

Trong biệt thự yên tĩnh, Kỷ Cửu thay quần áo đi xuống lầu, dì giúp việc đang quét dọn phòng khách nói với cô: "Cửu tiểu thư, lão gia và lão phu nhân hôm nay đi ra ngoài, ngài cứ ăn cơm trước đi."

Mọi thành viên trong gia đình họ Kỷ đều rất bận rộn, thường xuyên đi công tác ba ngày không ở nhà, từng người ở bên ngoài đều có đặt phòng ở.

Ban ngày, ngoại trừ lão gia tử và lão thái thái, đám tiểu tôn tử thường xuyên ở nhà, còn lại, mỗi tháng đều trở về đoàn tụ với gia đình vài ngày.

Đầu bếp trong bếp hâm nóng đồ ăn cho Kỷ Cửu, Kỷ Cửu vừa ăn vừa hỏi: "Bọn Kỷ Tử Nhiên đâu?"

Dì: "Vài vị thiếu gia đi câu lạc bộ bắn súng trong thành phố rồi."

Kỷ Cửu "Ừ" lên một tiếng, ý bảo cô đã biết.

Sau bữa ăn ngon, cô đi dạo vài vòng ở vườn sau, sau đó trở về phòng làm bài tập.

Ngày Quốc khánh có rất nhiều bài tập về nhà, thầy cô giáo không hẹn cùng phát điên lên, có năm sáu bài kiểm tra toán.

Không có câu trả lời cho những câu hỏi của một số giáo viên cao cấp trong trường đặt ra, có rất nhiều đề thi tuyển sinh đại học, sơ đồ hình học trong cả bài khiến Kỷ Cửu đau đầu.

Viết được một lúc thì có tin nhắn mới trên WeChat.

Kỷ Cửu đặt bút xuống, sau đó đi tới bàn, dùng đầu ngón tay mở khóa màn hình.

Quan Lộ Lộ: Kỷ Cửu! Kỷ Cửu! Chết tiệt! Tớ tìm thấy một quả dưa!

9:. Dưa?

Quan Lộ Lộ: Dưa này sống ở vũ trụ hồng hoang trung! Cười ha hả. Jpg

9: Nói tiếng người.

Quan Lộ Lộ: Tớ phát hiện a.. lớp bên cạnh có một nữ sinh thích Ôn Mặc! Há to miệng. Jpg

Đuôi mi của Kỷ Cửu nhảy dựng lên: Lớp bên cạnh?

Quan Lộ Lộ: Tên giống như là chữ trong đông tây nam bắc..

Cô đã biết đó là ai.

9: Làm thế nào mà cậu biết?

Quan Lộ Lộ: Tớ đã tham gia một nhóm trong diễn đàn vài ngày sau khi khai giảng, nơi đó có nhiều cái thú vị lắm! Ăn dưa quần chúng. Jpg

9: "..."

Quan Lộ Lộ: Tớ bất chấp nguy hiểm đến tính mạng mà thông báo cho cậu biết, con nhỏ đó hào phóng thật sự, vào diễn đàn liền cho mọi người bao lì xì, đều có bốn chữ số, tặng hết cho mọi người, đúng là có tiền thì có thể dùng quỷ đẩy ma! Đặc biệt kỳ quái hơn nữa, con nhỏ đó rõ ràng có gì đó mờ ám, trong diễn đàn nói cô ta thích một người.

Kỷ Cửu thờ ơ gõ hai chữ: Tiếp tục.

Quan Lộ Lộ: Có người hỏi cô ấy là ai, nhưng người đó không nói gì, ném ra một bức ảnh, đó là một bức ảnh bí mật được chụp lén. Tớ đã phóng to thì thấy.. Mẹ nó! Rõ ràng là Ôn Mặc! Ngày hôm đó các cậu làm báo tường, cô ta chạy đến chụp lén, còn cắt ảnh của cậu ra nữa. Không biết xấu hổ. Jpg

Dường như cô ấy cảm thấy mình nói chuyện không được mạnh mẽ, nên cuối cùng cô ấy lại nói thêm một câu: Kỷ Cửu, có người còn vẽ bậy lên ảnh chụp của cậu.

Kỷ Cửu muốn lần theo dây mạng để đập chiếc điện thoại vào mặt.

Quan Lộ Lộ sau đó trả lời: Cái loại trà xanh tâm độc ác như này tớ đã thấy nhiều rồi, trong miệng nói không quen biết, không chừng đã thăm dò hết tổ tiên nhà người ta! Haha! Kỷ Cửu, cậu yên tâm, tớ sẽ thay cậu xử lý bọn chúng.

9:. Cô ấy thích Ôn Mặc, tớ đã biết.

Quan Lộ Lộ bị sốc: Cái quái gì vậy? Cậu biết? Cậu có quen với con nhỏ đó?

Kỷ Cửu đánh một tiếng "Ừ."

Quan Lộ Lộ: Vậy sao cậu không có chút hành động gì hết vậy? Bị vẽ bậy lên mặt cũng nhịn? Kinh ngạc. Jpg

Trên màn hình, Kỷ Cửu gần như có thể tưởng tượng ra cảnh cô ấy đang nhìn chằm chằm vào điện thoại với đôi mắt mở to.

9: Chỉ mới học cấp ba, thì hành động cái gì?

Quan Lộ Lộ: Cũng đúng, nhưng cậu không hành động, người khác có a!

9: Yên tâm, cô ta không dậy nổi sóng lớn gì đâu!

Quý gia đều là ốc mà không mang nổi mình ốc, Quý Nhã Nam còn dám tiêu tiền như nước.

Một người xa lạ chưa từng gặp mặt, với một vài phong bao lì xì vụn vặt, hiện tại ai cũng chỉ có thể khen ngợi vài ba câu, trong hiện thực cũng chẳng có ai đem lời nói của cô ta để trong lòng.

Quan Lộ Lộ phàn nàn:. Ngài thật có lòng vị tha.

9:.

Quan Lộ Lô lại nói: Này Kỷ Cửu, đừng nói là cậu không nhìn ra tâm tư của Ôn Mặc? Người ngu ngốc như tớ còn có thể nhìn ra.

Bàn tay gõ phím của Kỷ Cửu dừng lại, cô suy nghĩ một lúc, có chút không biết theo ai.

Đây là người đầu tiên hỏi cô một câu hỏi thẳng thừng như vậy.

Trước đây cũng có người hỏi về chuyện tương tự, nhưng lời lẽ khéo léo, Kỷ Cửu có thể giả ngu nghe không hiểu.

Nhưng lần này, dường như cô không thể trốn thoát.

Ở đầu bên kia, Quan Lộ Lộ thúc giục: Đừng cố lừa tớ.

9: Ý của tớ chính là nếu người khác không nói với tớ, thì tớ không biết, hơn nữa hiện tại tâm tư của tớ không hiện lên trên mặt, cậu ta cũng vậy.

Quan Lộ Lộ phấn khích thốt lên: Vậy thì, nếu cậu ta lên đại học tỏ tình, cậu sẽ đồng ý?

Kỷ Cửu hít một hơi thật sâu nhìn lá rơi theo gió ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới đáp: Có thể.

Quan Lộ Lộ rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời mơ hồ này: Vậy thì cậu có thích cậu ấy hay không? Sốt ruột. Jpg

Kỷ Cửu ngây người nhìn những dòng chữ đó, trong lòng cảm thấy bực bội, đầu óc rối bời như sợi len thắt nút.

Thành thật mà nói, cô không hề nghĩ đến vấn đề này!

Khi còn bé, cô định đuổi Ôn Mặc đi, nhưng tên đó ngoan cường, ủ rũ nhiều nhất là một ngày! Vào buổi sáng ngày hôm sau, tuyệt đối lại khôi phục sự kiên trì đánh không chết, bướng bỉnh như một ông già, hai mươi bốn giờ một ngày đều lải nhải quanh cô hết bảy tám giờ.

Kỷ Cửu đã phát điên vì điều này không biết bao nhiêu lần, nhưng nói thế nào đi nữa..

Đã thành thói quen.

Theo thời gian, đôi khi cô quên đi tình tiết trong sách, gạt mọi lo lắng sang một bên, coi hắn như một người bạn, sau hơn mười năm thân tình, dù là người gỗ cũng sẽ nảy sinh tình cảm.

Còn cảm giác hiện tại của cô, ừm.. thật khó diễn tả.

Có lẽ, trên mức tình bạn, nhưng cũng không phải là người yêu.

Bây giờ cô muốn giải quyết những rắc rối của Quý Nhã Nam trước.

Mới cao trung, tuổi còn nhỏ, huống hồ yêu sớm không tốt, là một người phụ nữ có suy nghĩ truyền thống nên Kỷ Cửu không thích những thứ quá khác thường.

Vì vậy, cô hy vọng sẽ giải quyết được nhiều thứ khi lên đại học.

Thoải mái mà nói ra, nguyện ý liền nguyện ý, không muốn thì không muốn.

Điểm quan trọng nhất, cô có thể nhìn ra, trong ba năm cấp ba Ôn Mặc cũng không muốn nói đến những chuyện này.

Dù sao hai người cũng không có ý định yêu đương, tại sao trước tiên không thể cho qua, đợi đến khi có khả năng và tự chịu trách nhiệm cuộc sống của mình thì hãy nhắc đến?

Nếu không có sự đảm bảo, tương lai nhiều nhất chỉ có thể dùng để khát khao.

Kỷ Cửu cuối cùng đã gửi cho Quan Lộ Lộ một biểu tượng cảm xúc: Mona Lisa mỉm cười. Jpg

* * *

Chỉ trong nháy mắt đã là ngày 6 tháng 10.

Kỷ Cửu xách một chiếc vali nhỏ được tài xế đưa đến cổng trường.

Lúc này là khoảng bảy giờ bốn mươi và không có nhiều người ở đây, chỉ có một vài người.

Chu Tư Dĩnh đang đứng dựa vào thân cây, lưng đeo cặp, làn váy dài hơi nhếch lên.

Kỷ Cửu đến chào hỏi từng người trong tiềm thức bước tới chỗ những người quen thuộc.

Chu Tư Dĩnh nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, cười nhẹ: "Kỷ Cửu, buổi sáng tốt lành."

"Chào buổi sáng, cậu đến sớm như vậy, ăn sáng chưa?"

Chu Tư Dĩnh tựa như một cung nữ thời xưa, nở nụ cười tao nhã trang nghiêm: "Ăn rồi, sáng dậy sớm, trực tiếp tới đây."

Kỷ Cửu nói chuyện phiếm với cô ấy một lúc, người trong lớp lần lượt đến, xe buýt dừng lại ở một góc quảng trường.

Trong đám người đang di chuyển, đôi mắt đen của Ôn Mặc lóe lên, nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó.

Khi thấy vậy, Kỷ Cửu mỉm cười với Chu Tư Dĩnh, hai người cùng nhau bước vào lớp, Ôn Mặc nhìn chăm chú bước đến.

Thanh niên với dáng người mảnh khảnh, một thân mặc quần áo thể thao màu đen, có lẽ trời nắng quá, đội mũ lưỡi trai, mái tóc ngoan ngoãn bị đè ở giữa trán.

Đi tới hai người bọn họ vài bước, ánh mắt xẹt qua Chu Tư Dĩnh, hắn ngữ khí đạm mạc hỏi Kỷ Cửu: "Làm xong bài tập chưa?"

Kỷ Cửu:. Buổi sáng hỏi một câu như vậy có thật sự tốt hay không?

Ôn Mặc ánh mắt mờ mịt, đổi lời: "Cậu ở Milan không làm bài tập?"

Kỷ Cửu lắc đầu, một lúc sau, lại gật đầu.

"Đã làm được một chút, nhưng không nhiều?"

Kỷ Cửu không nói nên lời, người này giống như con giun trong bụng cô!

Ôn Mặc thản nhiên cười một tiếng: "Khó trách ngày hôm qua còn nhiều như vậy."

Tối qua, hắn đã tắm xong chuẩn bị đi ngủ nhưng có người không muốn hắn nghỉ sớm nên liên tiếp gửi mấy câu hỏi, giải thích xong thì đã hơn mười giờ.

Vậy là lại thêm một ngày ngủ muộn.

Khi Kỷ Cửu nghe hắn nói về chuyện đó, cô chợt nhớ ra để báo đáp, lúc sáng cô đã rửa một túi cà chua bi rồi cho vào túi, trò chuyện quá tập trung, cô không nhớ nữa.

Vội vàng mở khóa kéo trái cây dính nước: "Cho ngài, xin ngài bớt giận."

Ôn Mặc không khách khí, tùy tay ném vào trong miệng: "Cái này cũng khá nhiều."

Chu Tư Dĩnh giật giật khóe miệng, cô nhìn thấy vẻ mặt u ám của Ôn Mặc hồi đầu đi học, hơi thở phả ra khắp người, cô còn tưởng rằng hắn trời sinh tính tình khó gần!

Không ngờ hóa ra lại là kẻ hai mặt!

Đối với người bình thường lạnh lùng đến mức họ gần như bị đông lạnh thành băng!

Kết quả, bên kia đối với Kỷ Cửu nóng nảy khiến người ta nóng đầu!

Sau khi Ôn Mặc ăn hết cà chua bi, hắn lấy khăn giấy lau tay, từ phía sau lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai cùng kiểu, chụp lên đầu Kỷ Cửu.

"Đội lên, kẻo bị đen rồi khóc."

Kỷ Cửu hôm nay buộc tóc đuôi ngựa cao. Hắn dùng sức hơi mạnh, Kỷ Cửu cảm thấy đồ cột tóc đằng sau đầu bị tụt xuống, tóc trong nháy mắt lỏng lẻo mà buông xuống trên vai.

Được rồi, sức mạnh của con trai quả thực mạnh a.

Miễn cưỡng trợn mắt thắt lại bím tóc, Tôn Sở Nhất ở bên xe buýt vẫy vẫy ra hiệu cho mọi người lên xe.

Kỷ Cửu và Ôn Mặc cùng ngồi ở hàng cuối cùng bên cửa sổ.

Chuyến đi này có ba mươi hai người, một chiếc xe buýt lớn vừa đủ người, rèm cửa trong xe lần lượt được mở ra, cả cỗ xe sáng trưng.

Chùm ánh sáng chiếu qua tấm kính, có thể nhìn thấy rõ những hạt bụi mịn trong không khí.

Tôn Sở Nhất đã hoàn thành điểm danh theo danh sách, quả thực như Lâm Hoành Nghĩa đã nói trước đây, không có ai đến muộn, cậu ra hiệu "ok" với tài xế xe buýt rồi ngồi xuống hàng ghế đầu tiên, chiếc xe ầm ầm ầm run lên và từ từ xuất phát.

Trong nửa giờ đầu có tiếng nói chuyện phiếm trong xe, nửa sau hành trình thời gian quá dài, rất nhiều nam thanh nữ tú này không quen dậy sớm đã ngủ gật.

Địa chỉ của trang trại là ở khu vực ngoại ô của Lạc thành.

Càng ra ngoài, bầu không khí hiện đại hóa càng yếu đi, đập vào mắt đều là cảnh đồng ruộng, những con kênh nhỏ chưa bị ô nhiễm và một vài ngôi nhà gỗ nhỏ với tường trắng và ngói đen.

Phong cảnh dọc đường đẹp như tranh vẽ.

Khi đi ngang qua cánh đồng lúa chín vàng rộng lớn, Kỷ Cửu đã chụp ảnh để nhớ lại những năm tháng kiếp trước của mình, khi đó cô đã chạy trên cánh đồng bằng đôi chân trần, tiếng cười sảng khoái của cô ngày đó còn vang ở trong đầu..

Chiếc xe buýt lớn chạy qua ngôi làng ở nông thôn và cuối cùng đến nhà ga lúc chín giờ mười.

Kỷ Cửu đánh thức Ôn Mặc đang ngủ say, hắn mở đôi mắt còn ngái ngủ, cầm lấy vali nhỏ của Kỷ Cửu bước xuống xe.

Trang trại chiếm một diện tích rất lớn, hầu như tất cả những khu vực có thể nhìn thấy bằng mắt thường đều thuộc quyền quản lý của trang trại, nếu nhìn lên vẫn có thể thấy một vườn cây ăn trái rộng lớn.

Trường đua ngựa và trang trại cách nhau không quá trăm mét, rất nhiều người đến nghỉ mát và cưỡi ngựa.

Một số con ngựa bên trong có thể được kéo ra bên ngoài để cưỡi, nhưng điều này đòi hỏi người huấn luyện ngựa đi cùng với người cưỡi. Người cưỡi ngựa bắt buộc phải từ năm tuổi trở lên và sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, phải được xác định các phương diện đều khoảng mạnh mới cho cưỡi ngựa.

Kỷ Cửu xuống xe đứng vững vàng, vừa muốn bảo Ôn Mặc đưa vali cho cô, cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa, sỏi đá trên mặt đất khẽ run lên.

Kỷ Cửu quay đầu liếc mắt, trong ánh nắng chói chang, bốn người đàn ông đang cưỡi ngựa dọc theo con đường mòn, phong thái hiên ngang.

Trong đám người một trận kinh ngạc cảm thán.

"Chết tiệt! Ba tiểu ca ca trước mặt đều là thần tiên sao?"

"Tôi cảm thấy mình đang yêu!"

"Có vẻ là yêu! Hahahaha!"

"Chết tiệt! Tôi nhất định phải học cưỡi ngựa! Đẹp trai quá!"

Chậm rãi tiến gần hơn..

Gương mặt mơ hồ, đồng tử phóng đại.

Kỷ Cửu hít một hơi kinh ngạc..

"Anh trai?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.