Phúc Bảo Nữ Phụ

Chương 41




Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác tuyệt vọng khi bị chết đuối chưa?

Đặng Mai bây giờ như một người mất hồn so với cảm giác chết đuối còn kinh khủng hơn!

Bà thì thào, đầu óc trống rỗng, làm sao có thể?

Kỷ Lang Thiên sao có thể là cha mẹ của Kỷ Cửu?

Không thể! Điều này là không thể!

"Cô Đặng." Nguyễn Tĩnh Hảo đã nhìn thấy quá nhiều người để lộ vẻ mặt này, thấy nhiều cũng không có cảm giác gì, đều là tự mình gieo gió gặt bão không thể trách ai.

"Tôi nghĩ Mẫn Xuyên là trường cao trung tốt nhất ở Lạc thành, tất nhiên là cũng có những giáo viên giỏi nhất ở Lạc thành, nhưng hôm nay, haizz, cô thực sự đã cho tôi mở mang tầm mắt."

Đặng Mai trong lòng bồn chồn, vừa muốn cười, vừa muốn khóc, nhất thời vẻ mặt đặc biệt dữ tợn: "Không, không, Kỷ phu nhân, đừng hiểu lầm, sáng nay.. tôi.. tôi bị kẹt xe trên đường.."

Bà nói chuyện ấp a ấp úng, chột dạ mà không dám ngẩng đầu nhìn Kỷ Lang Thiên, "Mới trễ.. nửa tiếng.."

"Được rồi, cô tìm một lý do thật sự vớ vẩn, chúng tôi nghe thấy cũng khó chịu." Kỷ Lang Thiên ngắt lời bà, "Hôm qua Kỷ Cửu đã về nói với chúng tôi về chuyện này. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi, tờ giấy đó cô đã điều tra ra được chưa?"

Vốn dĩ có người không nghiêm túc trong lớp, lén lút làm một việc vặt, dẫn đến một đống chuyện hỗn loạn, tuy rằng người có lỗi chính là Đặng Mai, nhưng ông không thể buông tha cho thủ phạm.

Đứa nhỏ bao nhiêu tuổi rồi mà tâm tư lại bất chính như vậy? Còn dám đem Tiểu Cửu bảo bối của nhà ông ghép đôi với tên tiểu tử thúi Ôn Mặc?

Mắt đúng là bị mù!

Kỷ Lang Thiên hầm hừ nghĩ.

Ngày hôm qua, Đặng Mai cố tình tìm Kỷ Cửu tra hỏi, làm gì mà nghĩ đến việc bắt người viết, khi Kỷ Lang Thiên đột nhiên hỏi, bà sững người và không trả lời được một lời nào.

Nguyễn Tĩnh Hảo thấy bà ta đang bối rối, bà vô tình nhìn Khúc Tình, nhất thời biết rõ tất cả mọi chuyện, Đặng Mai này cho tới bây giờ không nghĩ tới việc tìm ra hung thủ sao?

Tất cả tâm trí của bà ta đang gieo rắc rối vào người của Kỷ Cửu?

Bà tức giận bất chấp hình tượng ưu nhã trong nhiều năm: "Cô như thế này còn có thể làm giáo viên? Làm sao hiệu trưởng lại cho cô vào?"

Làm thế nào vào được?

Hối lộ!

Khúc Tình cười khúc khích nhìn Đặng Mai đang cúi gằm mặt trước ngực mình, một cảm giác khó giải thích đột nhiên trào dâng trong lòng cô.

Như là hả giận, lại giống như sự bất đắc dĩ đối với chuyện này.

Khúc Tình đúng lúc mà xen vào: "Kỷ phu nhân, ngài bớt giận. Tôi đã kiểm tra giám sát trong giờ học ngày hôm qua.

Đứa trẻ đã được tìm thấy và cũng đến gặp tôi sau giờ học hôm qua và thừa nhận lỗi của mình. Nói lời xin lỗi với Kỷ Cửu. Hiện tại, lớp học sẽ kết thúc trong chốc lát, ngài xem, tôi có cần kêu đứa trẻ đó đến đây không?"

Nguyễn Tĩnh Hảo hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại cảm xúc, khẽ cười: "Không cần, biết nhận lỗi và chịu sửa lỗi thì tốt, cô Khúc, đứa trẻ đó là học trò của cô, tôi tin rằng cô sẽ xử lý một cách công bằng."

Khi nói, mắt Kỷ Lang Thiên khẽ nhúc nhích, từ khóe mắt ông liếc nhìn vợ mình, Nguyễn Tĩnh Hảo bất ngờ có thể nhìn thấu Tiểu Cửu của ông, trong lòng buồn cười, nhưng phải duy trì vẻ nghiêm túc rõ ràng.

Gia hỏa này lại giằng co với Tiểu Ôn Mặc.

Những ông già đều đã là hàng chục tuổi, đôi khi còn ấu trĩ hơn cả trẻ con.

Nguyễn Tĩnh Hảo âm thầm ném cho ông ánh mắt hình viên đạn, cảnh cáo ông biết an phận, Kỷ Lang Thiên nhận được tín hiệu chuẩn xác mà tiếp thu, mím môi và kìm nén sự bất mãn của mình.

Được rồi, tha cho đứa đầu gấu đó, chờ lúc trở về tốt nhất đưa thuốc nhỏ mắt của Ôn Mặc cho Tiểu Cửu.

Nguyễn Tĩnh Hảo thấy ông rốt cuộc cũng dừng lại, thay đổi họng súng, nhắm vào người của Đặng Mai:

"Đặng Mai, tôi nói cho cô biết, Tiểu Cửu và Ôn Mặc chơi với nhau hơn mười năm, hai nhà chúng tôi cũng chẳng nói cái gì cả. Chúng nó học ba năm cao trung có thể làm cái chuyện gì khác người không? Cô với tư cách là giáo viên dạy hóa mà lo lắng? Ngoài ra, về việc gia giáo, Kỷ gia đã khắc sâu chữ" tôn trọng "trong lòng từ khi bọn trẻ còn nhỏ, nhưng hôm qua cô đã không tìm ra sự thật mà trách mắng chúng, trút giận lên bọn trẻ, huống chi thanh xuân là thời kì những đứa trẻ có chút phản nghịch, Tiểu Cửu chỉ là đối với cô vài lời, theo tôi đã coi như là nhẹ rồi, cô càng không có tư cách tăng thêm sự phê bình lên trên người Kỷ Cửu, hiểu chưa?"

Khúc Tình hoàn toàn choáng váng trước những lời độc đoán của Nguyễn Tĩnh Hảo, cô mở to mắt và tự nghĩ, đây là không cho Đặng Mai mặt mũi nào cả! Mấy chữ của cô Đặng tất cả đều bị xem nhẹ, chỉ tên nói họ liền phun máu chó lên bà ta, còn không mang theo chữ thô tục.

Ngữ khí nghe có vẻ đơn giản và không có gì nổi bật, nhưng có những cảnh báo ẩn bên trong.

Mặc dù nói có vẻ hơi nặng như vậy, nhưng Khúc Tình vẫn muốn nói một điều.. Quá là hả giận!

Sau khi cô vào Mẫn Xuyên, cô chưa từng thấy Đặng Mai mệt mỏi vào bất kỳ tình huống nào, còn khiến người khác tức giận, không dám làm mặt dỗi trở về.

Vậy mà giờ đây cùng Nguyễn Tĩnh Hảo, không chỉ có thân phận cao quý mà còn hoàn toàn nghiền nát bà ta, còn chiếm một lý do chính đáng.

Thời gian và địa điểm thích hợp, cho dù Đặng Mai có kiêu ngạo đến đâu, cũng sẽ không dám ngoi đầu lên.

Khúc Tình giơ ngón tay cái lên, Đặng Mai sửng sốt một hồi mới hoàn hồn lại, lau mồ hôi lạnh trên trán, liên tục nói: "Ngài cứ yên tâm, yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm."

"Tái phạm?"

Vừa dứt lời, Kỷ Lang Thiên cười nhạo một tiếng, ánh mắt thâm trầm, khí thế quanh thân bức người.

Đặng Mai cứng ngắc quay đầu nhìn ông, như thể bị thứ gì đó đè ép khiến bà hô hấp khó khăn.

Yên lặng trong vài giây.

Kỷ Lang Thiên giọng điệu bình tĩnh nhất: "Tôi e rằng cô không có cơ hội."

Đôi môi ông lúc đóng lúc mở, ánh mắt mơ hồ, Đặng Mai một trận hãi hùng khiếp vía: "Ngài ngài ngài.. Kỷ tổng, ngài là người làm ăn, không quản đến việc của tôi được."

Cho dù muốn quản, cũng nên bị Bộ giáo dục quản bà, người đứng đầu trong Bộ giáo dục là kim chủ của bà, vậy làm sao có thể làm gì bà? Hơn nữa bà còn sinh con cho hắn.

Kỷ Lang Thiên im lặng, thân hình thon dài như ngọc đứng thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm Đặng Mai, cười như không cười, trong đáy mắt có một cái hồ sâu, sâu không thấy đáy.

Nếu người quen nhìn thấy, có thể biết ngay rằng giờ phút này ông hoàn toàn khác với lúc trước như thế nào.

Trong lĩnh vực kinh doanh, tính cách lạnh lùng của tổng tài Kỷ thị được nhiều người biết đến, nhưng chỉ một số ít người biết Kỷ Lang Thiên thực sự để bụng đến điều gì đó là như thế nào.

Vẫn là lạnh lạnh lùng lùng, nhưng qua đôi mắt ấy, sẽ thấy một Kỷ Lang Thiên khác, vô tình vô nghĩa, lãnh khốc tàn bạo như một thanh kiếm ngoài vỏ, lóe sáng dưới ánh trăng mờ ảo.

Đó là kẻ bị đối thủ gọi là bạo chúa.

Một loại lạnh lẽo đến thấu xương.

"Nghiệp quan rõ ràng. Tôi thực sự không thể vượt rào giải quyết." Ông nói, "Nhưng là luôn có người có thể làm được."

Đặng Mai không bao giờ nghi ngờ lời nói của Kỷ Lang Thiên, danh tính của mọi người trong Kỷ gia nhanh chóng lướt qua tâm trí bà, trong một thời gian dài, suy nghĩ của của bà dừng lại ở một hình ảnh.

Tiêu rồi..

Là Kỷ Khải chi..

Giống như sợi rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, Đặng Mai dường như bị hút cạn kiệt sức trong ánh nắng cam ấm áp, mềm mại rơi xuống nền nhà lạnh lẽo, khuôn mặt xám như tro tàn.

* * *

Bộ Giáo dục Lạc thành.

Triệu Trấn Lân vừa đưa con gái đi học mẫu giáo, lúc này hắn rất vui vẻ, hắn đã là một người đàn ông bốn mươi tuổi, lúc trước mắt bị thương nên rất thận trọng, làm tất cả mọi việc một mình, còn làm được nhiều hơn so những đứa trẻ trước.

Dù con gái đầu lòng cũng thích nhưng lúc đó hắn bận việc nhà nước không có thời gian lo chuyện học hành cho con, khi ngồi lên vị trí cao nhất là bộ trưởng, hắn nhìn lại thì thấy cô con gái ngoan hoàn toàn do mẹ nuôi nấng, dưỡng thành tính tình kiêu ngạo.

Lúc đầu, Triệu Trấn Lân có thể chịu đựng số phận làm trời làm đất của cô, đánh nhau và gây rối, kết thành băng nhóm, cô có rất nhiều thứ mà con gái không dám đụng tới, nháo đến mà người ta tìm đến tận cửa, dần dần, hắn cũng thành thói quen.

Cho đến sáu năm trước, người tình bên ngoài không cẩn thận mang thai và cuối cùng đã sinh ra một đứa con cho hắn.

Ngay khi nhìn thấy đứa con gái bé bỏng, tình yêu của người cha ùa ra như núi lửa phun trào.

Triệu Trấn Lân đặt cặp sách xuống, bỏ lá trà vào ly nước rỗng, bước tới bình rót nước, chuẩn bị pha trà.

"Cốc cốc cốc."

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng gõ cửa.

"Vào đi." Hắn thản nhiên rót nước pha trà.

Một nhân viên công chức vội vã chạy vào, chưa kịp đóng cửa thì gió thổi qua đã phát ra tiếng động lớn.

Triệu Trấn Lân cau mày, trầm mặt giáo huấn: "Làm cái gì mà hoang mang rối loạn vậy?"

Nhân viên công chức mồ hôi nhễ nhại, ngón tay run run chỉ vào khoảng trống bên ngoài văn phòng: "Bộ.. Bộ trưởng, không ổn rồi! Người của Cục chống tham nhũng đến rồi!"

"Bang!"

Chén trà men ngọc rơi thẳng xuống, bị đập vỡ trong nháy mắt, màu trắng xanh nở rộ, cực kỳ mê người.

* * *

Buổi tối, Kỷ Cửu làm xong bài tập, tắm xong, nằm trên giường lướt điện thoại.

"Leng keng."

Một tin tức xuất hiện lên đầu trang chủ.

Kỷ Cửu theo bản năng muốn tắt nó như cũ, nhưng sau khi nhìn thoáng qua câu "Bộ trưởng bộ giáo dục Lạc thành đang bị điều tra", cô kiên quyết bấm vào.

Cô có linh cảm rằng đây là một tin nóng hổi.

Đúng như dự đoán của cô, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một bức tranh lớn độ nét cao, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi được một người mặc đồng phục đưa lên một chiếc ô tô màu đen. Một vòng người xem thì thầm với nhau, cảnh tượng thật uy nghiêm và kỳ quái.

Kỷ Cửu nhanh chóng trượt xuống để xem báo cáo cụ thể..

Vào lúc mười giờ rưỡi sáng nay, Triệu Trấn Lân, bộ trưởng bộ Giáo dục Lạc thành, đã bị công tố viên bắt đi vì nghi ngờ hối lộ, một vụ án đã được mở để điều tra.

Theo như người biên tập biết, Triệu Trấn Lân, bộ trưởng hiện tại của Bộ Giáo dục Lạc thành, đã nhậm chức cách đây bảy năm, ông kết hôn với ngôi sao Dương Đình trong những năm đầu đời và sinh được một cô con gái đang học tại trường trung học trọng điểm Mẫn Xuyên.

Nghe tin, biên tập viên vội đến nhà Triệu Trấn Lân thì thấy Dương Đình đóng cửa từ chối tiếp khách, cửa khóa chặt, gõ cửa cũng không có ai trả lời.

Tình hình cụ thể, tòa soạn sẽ tiếp tục theo dõi đưa tin, mời các bạn cùng theo dõi và ấn vào ngôi sao năm cánh ở dưới đây!

Kỷ Cửu đọc từ đầu đến cuối, không nói nên lời vì quá là ngạc nhiên.

Nhưng loáng thoáng, cô có linh cảm rằng việc Triệu Trấn Lân bị bắt lần này có phần liên quan đến chuyện của Đặng Mai, nếu không viện kiểm sát sẽ không đến đột ngột như vậy.

Đi thẳng đến nhà lãnh đạo, không cần chuẩn bị trước.

Lúc trước cô không đoán được người đứng sau Đặng Mai, nhưng bây giờ có vẻ như Triệu Trấn Lân chính là người đứng sau.

Không có gì lạ khi ngay cả hiệu trưởng cũng phải nhường bà ta ba phần, sếp cao nhất trong ngành giáo dục Lạc thành đã cho bà ta một chỗ dựa. Dù kiêu ngạo đến đâu, bà ta cũng chỉ bị đình chỉ ba tháng và có thể trở lại lớp.

Có trách thì trách Đặng Mai xui xẻo, không nên quấy rầy cô, nếu không còn có thể thoải mái làm tình nhân ngầm, hàng tháng cầm một đống tiền, ăn sung mặc sướng, thỉnh thoảng đi du lịch năm sáu nước châu Âu.

Đừng có mà quá kiêu căng.

Nhưng thế sự khó lường, ma xui quỷ khiến hết lần này đến lần khác gây chuyện với Kỷ Cửu.

Vì vậy a, tất cả đều là số phận an bài!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.