Phù Mộng Giang Hồ

Chương 11-2: Nguyệt nha nhi




*Xuyên phá giày sắt không tìm được chỗ nào, kỷ niệm xưa ấm lạnh lòng người.

-------------

Cả người Lệ Thiên Lương sững sờ như bị sét đánh, tay phải giơ lên không trung không cử động.

Cô ngơ ngác, tay trái giữ chặt cổ tay Tuân Tố bất tri bất giác thả lỏng rất nhiều.

Vậy mà là nàng sao?

Làm sao có thể là nàng được chứ?

Đó chính là người mà cô đã tìm kiếm trong mười năm nay!

Trong suy nghĩ của cô, có cái gì đó rất hỗn loạn, không hề có chút manh mối nào lại không có liên quan gì đến manh mối ở quá khứ kia, như bị xuyên kim xỏ chỉ, từng hạt từng hạt giống nhau xâu chuỗi lại với nhau, liên kết thành một mắc xích dài.

Đúng rồi, hơn nửa tháng trước, trước khi cô có ý định bắt ba huynh muội Tuân gia, cô đã từng sai người điều tra kỹ lưỡng cuộc đời của ba người họ, sau khi chắc chắn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì mới động thủ.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Trí nhớ của Lệ Thiên Lương cực kì tốt, lập tức nhớ đến ghi chép về cuộc đời của Tuân Tố, trong đó có một câu như thế này: "Thuở nhỏ lưu lạc bên ngoài, nàng chưa từng về nhà, cho đến khi được sáu tuổi."

Mà ngày đó ở hình đường cung Phù Mộng, cô cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy Tuân Tố thoạt nhìn giống như đã từng quen biết, như đã từng gặp nàng ở một nơi nào đó.

Xâu chuỗi lại với nhau, tiểu Nguyệt Nha Nhi cũng vào năm sáu tuổi theo thợ săn gia gia của nàng xuống phía Nam!

Tuân gia thành Kim Lăng! Hiển nhiên bọn họ trở về Tuân gia ở Kim Lăng!

Mười lăm năm rồi, thì ra nàng đã trưởng thành đến vậy...

Nguyệt Nha Nhi...

Nguyệt Nha Nhi...

Nguyệt Nha Nhi...

-------------

Vào mùa đông khắc nghiệt năm đó, gió Bắc gào thét, bông tuyết dày đặc bay đầy trời, rét lạnh thấu xương.

Một bóng người nho nhỏ, khó khăn chống gậy gỗ, bước chân loạng choạng không ổn định, đường đi lại quanh co hiểm trở, thân hình cô lảo đảo lắc lư.

Một đường đi về phía Bắc, tận lực tránh đi thành trấn rộng lớn nhộn nhịp, chỉ chọn vùng ngoại ô hẻo lánh nơi có ít người đến, đường xá ngoằn ngoèo nguy hiểm, vô cùng khó khăn.

Trong mơ hồ, trước mắt lại thoáng hiện ra một căn nhà gỗ, ánh lửa lấp lánh, giống như có người dựng giá đốt lửa sưởi ấm, nữ hài tử có chút không chịu nổi, kéo thân thể mệt mỏi tăng nhanh bước chân về phía trước.

Trời đất như đang xoay vòng, cô thẳng tắp ngã xuống phía trước nhà gỗ.

Trong phút chốc nhắm mắt lại, cô mơ hồ cảm thấy pháo hoa trước mặt ấm áp, mà đống lửa ở phía sau, cũng mơ hồ nhìn thấy có hai bóng người, một cao một thấp.

"Gia gia! Gia gia! Phía trước có người ngất xỉu!"

"Tiểu Nguyệt Nha Nhi hãy đứng yên ở đây, để gia gia qua đó xem một chút!"

Trước mắt nữ hài tử tối sầm lại, mí mắt hoàn toàn nhắm chặt, tinh thần cô tan rã, bất tỉnh nhân sự.

Lúc cô tỉnh lại thì đang nằm trên một cái giường gỗ, trên người được phủ tấm chăn bông thật dày, trong phòng có than đang đốt, cả phòng đều ấm áp dễ chịu.

Đầu cô choáng váng, cả người đều suy yếu vô lực, lúc thì ấm lúc thì lạnh, đoán chừng là sốt cao.

Chỉ nghe thấy ngoài cửa "két" một tiếng, có người đẩy cửa đang khép hờ ra, rón rén đi vào trong phòng.

Đứa trẻ năm tuổi nhìn lên đầu giường, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi! Nàng vội vàng đóng cửa lại, "lộp cộp" bước nhanh đến bên giường, vẻ mặt hớn hở.

Sắc mặt cô tái nhợt, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, suy yếu nhìn gương mặt có chút non nớt kia.

Cô hỏi: "Ta đã ngủ bao lâu rồi? Là ngươi đã cứu ta sao?" Môi cô khô khốc, trong giọng nói có chút khàn khàn.

"Tỷ tỷ, tỷ đã ngủ ba ngày ba đêm rồi, là gia gia của ta cứu tỷ đó."

Nói xong, nàng chạy sang một bên, cố sức ôm lấy chậu gỗ chứa đầy nước trên mặt đất, bê lên đặt xuống bàn bên cạnh giường.

Nàng đưa tay vào chậu và vớt ra một chiếc khăn rồi dùng sức vắt, sau đó gấp lại thành hình vuông, đi đến bên giường, đắp lên trán cô.

"Tỷ tỷ còn chưa hạ sốt, đem khăn đắp lên một chút, gia gia đã lên núi hái thuốc cho tỷ rồi!" Nàng tự nói một mình, cũng không phát hiện trong mắt cô có chút cổ quái.

Trời lạnh thế này, toàn bộ núi rừng đều phủ đầy tuyết, làm sao còn thảo dược để hái chứ?

Trên núi không tìm thấy thuốc trị sốt, gia gia trong miệng đứa nhỏ kia nhất định là xuống núi đến chợ phụ cận mua, không biết có dẫn đến những tên côn đồ đó tới hay không...

"Đúng rồi tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi tên gì thế?" Giọng nói non nớt của đứa nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Lệ...À, ngươi gọi là Nhân Nhân tỷ là được rồi, "Cây cỏ Nhân Nhân".

Thân phận của cô tuyệt đối không thể tiết lộ.

Không thể nói cho người lạ vô tội biết được, càng không thể để người cứu cô bị liên luỵ.

"Nhân Nhân tỷ tỷ, nhũ danh ta là Nguyệt Nha Nhi, sau này tỷ cứ gọi ta là Nguyệt Nha Nhi nha!"

"Được."

Cửa sổ bên giường nửa khép hờ, có một tia nắng ấm áp chiếu vào, cảm giác ấm áp trong phòng được tăng lên.

Đã qua giữa trưa, nắng ấm của mùa đông tuy đến hơi muộn, nhưng vẫn làm xua tan đi vài tia lạnh lẽo.

Bầu không khí trong phòng thoải mái sáng sủa, hai nữ hài tử câu có câu không mà tán gẫu, nói mặt trăng trên bầu trời đầy sao phía trên Hạo Vũ, nói về Hằng Nga, Thỏ ngọc trong cung Quảng Hàn, sự vui buồn hợp tan của Ngưu lang Chức nữ trên cầu...

Cô cảm thấy, tâm hồn của mình chưa bao giờ thả lỏng như lúc này, từ ngoài vào trong từng tấc từng tấc đều cảm thấy nhẹ nhàng thư thái.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa "két" một tiếng mở ra, ông lão tóc mai bạc trắng đi vào.

"Hài tử, ngươi vẫn còn sốt, mau uống thuốc đi!"

Cô nhận lấy chén thuốc uống hết một hơi, nhìn chằm chằm vào ông lão hỏi: "Thuốc của ông là xuống trấn dưới núi mua đi..." lại đem chén rỗng trả lại.

"...Trên núi không hái được thuốc, chỉ có thể xuống chân núi mua mà thôi." Lão nhân nghe thấy vậy, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên, hắn đọc hiểu cảnh giác trong mắt nữ hài, đáy lòng thở dài.

Đứa nhỏ nhìn cũng không đến tám chín tuổi này, mấy ngày trước ở ngất trước nhà ông, quần áo toàn thân rách nát, trên người lại có mấy chỗ da thịt trần trụi có chút vết thương đan xen giữa cũ và mới, nhìn cô vô cùng tiều tuỵ, bộ dạng cực kì chật vật.

Có thể tưởng tượng được tình cảnh của cô vô cùng không tốt, nghĩ đến chắc là vì tránh né sự truy sát, lật đật không chọn đường nên mới chạy tới nơi này.

Lại nghĩ đến Nguyệt Nha Nhi nhà mình cũng mệnh khổ, lão nhân mềm lòng, cũng cứu cô.

Lão nhân âm thầm thở dài, đứa nhỏ này cùng Nguyệt Nha Nhi giống nhau, nhất định cũng là một đứa trẻ đáng thương không nơi nương tựa.

-------------

Sang năm, gió xuân làm tan tuyết, mùa xuân ấm áp trăm hoa đua nở, phong cảnh trên núi phồn hoa, lưng chừng núi là biển hoa rực rỡ xinh đẹp, xung quanh là cây cối xanh tươi, dòng suối róc rách linh động, và tiếng hót du dương của chim Vàng Anh...

Hai nữ tử mặc quần áo thanh nhã nhưng xinh đẹp, góc áo phiêu phiêu theo gió, trong tay mỗi người cầm một cái túi lưới, vui vẻ đùa giỡn giữa núi rừng, rượt đuổi lẫn nhau.

Thỉnh thoảng các nàng bắt được mấy con bướm lạc đàn, khi đi ngang qua dòng suối, lại hứng một chút nước rửa mặt, hoặc là bắt tôm bắt cá, tay trong tay chạy khắp ngọn núi.

Trời mưa sấm sét đùng đùng, hai bóng dáng nho nhỏ trốn ở góc phòng tối tăm, khép hai chân dựa vào nhau, hai tay ôm chặt hai tai, cắn răng nhắm mắt, sợ Thiên lôi điện mẫu phát hiện các nàng, vô tội bị vạ lây...

Trên mái nhà, hai người dựa vào nhau, nhìn lên bầu trời đêm vô tận, ngắm nhìn các ngôi sao băng ở chân trời, họ nhắm mắt lại và nắm chặt bàn tay của mình, lặng lẽ ước muốn điều mà trái tim họ mong ước, và mong điều ước đó sẽ thành sự thật.

Đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất mà cô đã trải qua trong hai mươi năm qua, mỗi khi trời mưa sấm sét, mỗi khi mùa xuân ấm áp nở rộ, cảnh tượng ở chung với Tiểu Nguyệt Nhi đều ồ ạt hiện lên trong đầu.

Giống như một khúc gỗ trôi dạt trong vực sâu u tối được nàng nắm chặt, chiếc thuyền đơn độc bỗng tìm thấy một bến bình lặng, mọi thứ bỗng trở nên bừng sáng có hi vọng...

Ký ức như vậy, cả đời này, cả đời đều không thể bỏ được, càng không thể quên được.

Thời gian luôn tàn nhẫn hơn nước chảy, nó sẽ vội vã trôi đi không lời chào, không bao giờ biết và không bao giờ nghĩ đến một sự chờ đợi dại khờ đầy khổ sở, giống như cát bay trên đầu ngón tay, qua đi chỉ trong giây lát rồi biến mất.

Người mình tìm mười mấy năm đột nhiên xuất hiện, Lệ Thiên Lương sững sờ và choáng váng, nhưng cũng chỉ mất một lúc cô phục hồi tinh thần lại.

Lại thấy Tuân Tố trước mặt thống khổ ngồi xổm trên mặt đất, tay phải nắm chặt cánh tay trái run rẩy rũ xuống, nàng cuộn tròn thân thể, vùi đầu thật sâu ở giữa đầu gối, nhìn không rõ vẻ mặt.

Trong lòng Lệ Thiên Lương chua xót, cảm xúc càng thêm khó tả, cô nuốt nước bọt khổ sở nói: "Ngươi. Bổn toạ...Ta, ta đưa ngươi về khách điếm đi..." Ngay cả nói chuyện cũng đứt quãng, nói năng lộn xộn.

Không khí dường như áp lực đến cực hạn, lúc đó, một đạo thiểm điện chói mắt xẹt qua chân trời đen nhánh, bên tai vang lên vài tiếng sấm, khiến lòng người nhảy dựng.

"—— Ầm ầm, ầm ầm."

Tiếng sấm của tháng sáu lập tức nhấn chìm giọng nói trầm thấp của Lệ Thiên Lương.

Cơn mưa lất phất từ trên trời rơi xuống, đập vào mặt của Tuân Tố và Lệ Thiên Lương, thân hình mảnh mai của Tuân Tố run rẩy khiến trái tim Lệ Thiên Lương đau nhói.

"Ta đưa ngươi trở về khách điếm!" Cô đi tới gần nàng một bước, sốt sắng nói: "Ngươi bị thương rất nặng, cần phải mau chóng trở về chữa trị!" Nói xong, cô lại gần một bước nữa, ngồi xổm xuống để nhìn rõ nàng.

Nhưng Tuân Tố lại đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa uất ức vừa tức giận nói: "Lệ Thiên Lương, ngươi thật tàn nhẫn!"

Hốc mắt nàng đỏ hoe, và khuôn mặt nàng đã lấm tấm nước mắt.

Không biết tại sao, mưa ngày càng to hơn như trút nước, như thể ngay cả các vị thần cũng nổi giận.

"Rầm rầm", "rầm rầm", một trận mưa lớn hơn dội xuống đất như thác, ngay lập tức làm ướt đẫm quần áo của hai người họ.

Tuân Tố chỉ tức giận trừng mắt nhìn Lệ Thiên Lương, trên mặt dính đầy nước, không biết là nước mắt hay nước mưa, vết thương trên cánh tay bị nước mưa xối vào làm đau, nàng cũng không biết nữa, thân thể càng run rẩy dữ dội hơn.

Mà Lệ Thiên Lương, chỉ bình tĩnh, bình tĩnh nhìn thẳng vào nàng, sau đó gằn từng chữ, rất nghiêm túc nói:

"Tuân Tố, ta sai rồi."

Nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ cúi đầu với bất kì kẻ nào, chỉ riêng nàng là ngoại lệ.

Cô đứng lên, nửa khom lưng muốn đỡ cánh tay phải của Tuân Tố kéo nàng lên, bị nàng dùng sức hất ra, cô lại đi đỡ, vẫn bị nàng hung hăng hất ra.

Lệ Thiên Lương thật sự sốt ruột, thầm nghĩ vừa rồi chiêu của mình đối với nàng cực kì tàn nhẫn, tác động lớn đến nỗi gân cốt bị lệch như vậy, nếu ngâm mình trong mưa một canh giờ, cánh tay trái của nàng sợ là phải bị phế bỏ.

Vì vậy cô mạnh mẽ áp sát Tuân Tố, ôm lấy eo nàng, hết sức tránh đụng phải vết thương trên cánh tay trái của nàng, cũng không để ý sự giãy dụa cùng sự kêu la của Tuân Tố.

Cô mượn lực nhảy lên ngựa của mình, cẩn thận đặt Tuân Tố ngồi trên lưng ngựa phía trước mình, nghiêng người thay nàng đỡ đi phần lớn cơn mưa.

Sau đó, cô hét lên với đám sát thủ đang bối rối về tình hình này và đang cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình: "Cút đi."

Sau đó quay đầu ngựa, vung roi vọt ngược trở về.

Khí lực Lệ Thiên Lương thật lớn!

Tuân Tố chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, chịu đựng đau đớn liều mạng giãy dụa, nhưng cũng vô ích, đợi phục hồi tinh thần lại, đã nửa nằm nửa ngồi trên ngựa của Lệ Thiên Lương rồi.

Lúc này lý trí của nàng đang từ từ hồi phục, nàng vừa hối hận lại vừa sợ hãi.

Hối hận chính là võ công nàng quá yếu, không nên bởi vì nhất thời xúc động mà đi giết Lệ Thiên Lương, từ đó dẫn đến mình bị thương, sợ rằng trong lòng Lệ Thiên Lương có vô vàn quỷ kế, không biết sẽ nghĩ ra biện pháp gì để giày vò nàng nữa.

Nàng len lén nhìn Lệ Thiên Lương đang chuyên tâm cưỡi ngựa, chỉ thấy mặt nghiêng của cô lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, nhưng trong mắt lại có ưu phiền khiến người ta không thể bỏ qua.

Đây có phải là ảo giác không?

Tuân Tố nghĩ thầm, người này cũng có chút kỳ quái.

Một khắc trước còn là bộ dáng hung ác khát máu muốn đẩy nàng vào chỗ chết, nhưng sau đó lại hoá thân thành một người tốt bụng hỏi han ân cần, biến hoá như vậy đúng là khiến người ta sinh lòng nghi ngờ.

Nếu lúc này đánh lén cô, không biết có thể đắc thủ hay không...

Nhưng chỉ trong chốc lát nàng liền đè nén hận ý, khó hiểu và những suy nghĩ viễn vông khác trong lòng, bây giờ nàng đang bị thương nặng, làm sao có khí lực để đánh lén cô?

Hai người đang phi nước đại trên đường, ít người qua lại, lúc này trời vẫn đang mưa rất to, nàng vẫn phải nhờ đến Lệ Thiên Lương đưa nàng về thành Tô Châu trị thương...

Hừ, đây chính là cô nợ nàng!

Cho dù lúc này đánh lén cô, cho dù thành công, chính mình cũng có thể bởi vì không đủ thể lực mà rơi vào hôn mê.

Huống chi, nàng sớm đã không còn nơi ở, trên người cũng không có cái gì lưu luyến, ngoại trừ đi theo Lệ Thiên Lương, nàng còn có thể đi đâu đây?

------------

* Tác giả có lời muốn nói:

Tất cả các hồi ức đấu tranh...

Các chương tiếp theo đều ấm áp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.