Sau khi nghe câu chuyện về tuổi thơ bất hạnh của cô gái, những ngày tiếp theo, sự cưng chiều của Tần Bắc Phong dành cho cô lại càng tăng lên, đến mức hoàn toàn trái ngược với sự giảm nhiệt độ nhanh chóng của thời tiết.
Ngày qua ngày, ai nhìn vào cũng thấy ngọt ngào đến phát ngấy.
“Đại ca, hay là anh đút cho cô ấy bằng miệng luôn đi.” Triệu Tinh Tinh đến nhà ăn ké, nhìn thấy anh múc canh, hớt dầu thổi nguội rồi đưa đến miệng Lộc Nhung trong một nhịp liền, không kìm được nói.
“Cũng muốn lắm.” Tần Bắc Phong điềm nhiên trả lời, ánh mắt lướt qua gương mặt đỏ bừng của Lộc Nhung rồi nhìn về phía cô ấy: “Chỉ là, chẳng phải có bóng đèn ở đây sao?”
Khốn nạn: “bóng đèn” Triệu Tinh Tinh thầm mắng một câu.
Mắng thì mắng, nhưng tay vẫn không quên cầm theo chân gà hầm và cua ngâm rượu đã làm sẵn.
Cuối thu đầu đông, cua sắp hết mùa, Tần Bắc Phong thấy Lộc Nhung ăn chán cua hấp, nên đã kịp học một cách chế biến mới, trộn lẫn thịt cua và gạch cua tươi ngon với mùi hương rượu Hoa Điêu, hương vị đặc biệt khó tả.
Tiễn “bóng đèn” về, người đàn ông lại bắt đầu dọn dẹp bát đũa như thói quen thường ngày.
Trước khi gặp Lộc Nhung, tủ quần áo của Tần Bắc Phong luôn bị ba màu đen, trắng, xám chiếm đóng, nhưng bây giờ đã khác rồi, trang phục đôi, Lộc Nhung mặc gì, anh mặc nấy.
Áo sơ mi trắng kết hợp với áo khoác cardigan màu be dáng rộng mặc ở nhà. Do nhà mở hệ thống sưởi, lúc ăn cơm anh thấy nóng nên đã cởi cúc cổ áo, mảng lớn da thịt màu mật ong lộ ra giữa nền vải nhạt màu, tưởng không hợp mà lại hợp không tưởng, sự khác biệt ngắn ngủi ấy càng làm nổi bật lên vẻ trẻ trung, nam tính như một chàng trai nhà bên.
Lộc Nhung mặc váy dài màu be, nhìn thấy cảnh này mà suýt nữa không rời mắt ra nổi. Rõ ràng là do chính tay cô chọn đồ, dù lúc mua đã có tưởng tượng qua, nhưng khi thực sự trông thấy vẫn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của anh, đành để sắc đẹp của anh làm lu mờ lý trí.
Không chỉ vậy, trước đó, khi Triệu Tinh Tinh ngắm tới ngắm lui hai người rồi đột ngột đưa ra kết luận: “Đại ca đúng là bảo bối tôn da trắng đấy.”
Lộc Nhung hiểu ngay ý tứ, bật cười thành tiếng. Mèo lớn nhà cô đen và khỏe khoắn, ai đứng cạnh anh cũng đều trở nên trắng trẻo nhỏ xinh.
Triệu Tinh Tinh nói xong, thuận miệng oán thán ông chủ của mình, bảo rằng một kẻ nghiên cứu lập trình máy tính như anh ta không phải nên là kiểu đầu hói, áo kẻ sọc, yếu ớt, gầy gò sao, tại sao cởi vest ra lại còn trắng hơn cả con gái chứ?!
“Buổi tối nằm cùng chăn với anh ta cũng thấy chói cả mắt.”
Vậy nên, sao cô ấy biết ông chủ của mình trông như thế nào khi ở trong chăn chứ? Lộc Nhung mím chặt môi không nói, ánh mắt lộ ra nụ cười của một bà cô già hóng hớt.
Nhận ra ánh mắt trêu chọc của cô, Triệu Tinh Tinh ngơ ngác, nhưng vốn tính vô tư, cô ấy chẳng nghĩ nhiều, tự kéo câu chuyện trở về đôi tình nhân trước mặt.
“Đại ca ở trong chăn có đen không?” Cô ấy híp mắt lại, cười đầy ý tứ.
“…” Nụ cười nơi khóe miệng Lộc Nhung khựng lại, vành tai đỏ ửng lên trông thấy.
“Chỗ không mặc đồ có phải còn đen hơn không?” Triệu Tinh Tinh càng hứng thú, vươn cổ lên truy hỏi.
Mắt thấy sắp dí sát mặt vào nhau, Tần Bắc Phong lập tức giơ tay ôm chặt Lộc Nhung vào lòng, kịp thời ngăn cô biến thành ấm nước đang réo sôi: “Cô ấy thường nhắm mắt, không dám nhìn.”
“Hừ.” Không moi được câu trả lời “mười tám cộng” từ Lộc Nhung, Triệu Tinh Tinh tiu nghỉu.
Ai nói em không dám nhìn chứ.
Lợi dụng lúc trong bếp vang lên tiếng nước chảy ào ào, Lộc Nhung dùng hai chân trước của Lộ Lộ che nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt lén nhìn bóng lưng anh.
Dáng người cao lớn vạm vỡ, nếu nhìn kỹ từ trên xuống, chính là đôi vai rộng, vòng eo thon, đôi chân dài, không thiếu một điểm nào của một vóc dáng hoàn hảo.
Có một loại đàn ông, chỉ cần mặc đồ ở nhà cũng đủ toát ra vẻ gợi cảm. Một cỗ máy sản xuất hoóc-môn di động, chính là Tần Bắc Phong.
Vì đã quá quen thuộc với các số đo cơ thể của người đàn ông này, ánh mắt Lộc Nhung gần như có thể xuyên qua lớp quần áo, trực tiếp dán lên cơ bắp rắn chắc, âu yếm mà miêu tả, vuốt ve, mơn trớn từng đường nét.
Cô lặng lẽ so sánh mức độ màu da của từng bộ phận trên cơ thể anh, nhưng không hề hay biết ánh mắt nóng rực của mình đã thu hút sự chú ý của đối phương từ lâu.
Tần Bắc Phong tắt nước, chậm rãi lau sạch chiếc bát cuối cùng, sau đó mới nhàn nhã lên tiếng: “Bảo bối đang nghĩ gì mà chăm chú thế?”
“Đang nghĩ mèo lớn chỗ nào đen nhất…” Bị bắt quả tang tại trận, Lộc Nhung sững người, ngây ngốc ngẩng đầu lên, vô thức trả lời.
“Tim sao?” Tần Bắc Phong cố ý làm bộ suy tư.
“…”
Đôi mắt vốn đã tròn to của cô gái càng trợn lớn hơn, những cảnh tượng đầy dục vọng vừa hiện lên trong đầu lại quẩn quanh, dồn dập hòa thành ba chữ lớn—
Có lý lắm!