Phòng Khách Của Bà Chủ

Chương 1




1

Hôm đó là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Tống Xuân Hoa, tôi cố ý về nhà sớm, muốn ăn mừng cùng cô ấy. Vừa bước vào phòng khách, tôi đã nghe thấy có người đang nói chuyện trong phòng ngủ.

Là giọng của cô ấy và một chàng trai.

Cô ấy nói: “Hai phần ba tập đoàn là của tôi, tôi muốn anh ta ch.ết thì anh ta chắc chắn phải ch.ết.”

Giọng chàng trai vang lên: “Chị thật tuyệt vời!”

Thông qua khe cửa, tôi thấy một chàng trai đang nằm trên ngực cô ấy, hệt như một chú chó nhỏ ngoan ngoãn.

Tôi biết chàng trai đó.

Cậu ta là bạn đại học của con trai tôi – Mã Khang Vệ, tuần trước bọn chúng vẫn đang mở tiệc tại nhà. Bây giờ cậu ta đang nằm trên giường của vợ tôi – người cậu ta nên gọi là dì.

Tôi mở cửa, cậu ta lập tức hoảng sợ, đến quần áo cũng chưa mặc đã ôm quần bỏ chạy.

Tống Xuân Hoa nhìn tôi đầy khiêu khích: “Ly hôn sao, Mã Trí, anh dám à?”

Đúng vậy, tôi không dám. Tôi không dám lấy danh tiếng và gia đình của mình ra mạo hiểm, tôi càng không thể để cô ta lấy đi hai phần ba sự nghiệp mà mình đã dày công gây dựng.

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó nở nụ cười.

“Nói cái gì vậy, không phải chỉ là chơi đùa với một cậu bé thôi sao?” Tôi cười nói.

Cô ta nhìn tôi, trong mắt toàn là sự khinh miệt. Cô ta dường như không dám tin người đàn ông của mình lại có thể vô năng và yếu đuối đến vậy.

Nhưng cô ta không biết, kể từ giây phút đó, cô ta trong mắt tôi đã chết rồi.

2

Năm đó, bố mẹ của Tống Xuân Hoa không ưng một đứa nghèo không có thứ gì như tôi, cảm thấy tôi không xứng với tiểu thư nhà họ Tống bọn họ. Nhưng cô ta phớt lờ sự phản đối của gia đình, nhất quyết muốn gả cho tôi, cho dù có đoạn tuyệt với gia đình cũng không tiếc.

Cuối cùng, bố mẹ cô ta vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Họ không chỉ đồng ý gả cô ta cho tôi mà còn cấp cho chúng tôi một khoản vốn nhỏ đề khởi nghiệp. Nếu không có số tiền đó, sự nghiệp của tôi sẽ phải đi đúng hướng của nó, căn nhà số tám ở hoa viên Vĩnh An mà tôi muốn mua e rằng phải đợi thêm vài năm nữa.

Cũng chính vì vậy mà bao năm qua tôi chưa từng bạc đãi cô ta. Dù cho cô ta chưa từng tham gia vào việc quản lý công ty, dù cô ta trước nay đều chỉ ăn uống, vui chơi nhưng tôi vẫn phân cho cô ta tài sản gia đình và cổ phần công ty.

Tất cả những gì cô ta khoe với chàng trai đó đều là thật.

Tôi biết xuất thân của mình không tốt, cưới cô ta chính là cưới được tiên nữ, vì vậy tôi cố gắng hết sức mình đối tốt với cô ta. Những gì cô ta muốn, tôi đều sẽ cố gắng hết sức để cho.

Nhưng dường như cô ta chưa bao giờ muốn làm một người vợ. Việc chống lại cả thế giới để ở bên tôi dường như đã là đỉnh điểm trong mối tình này, từ đó về sau chỉ còn con đường xuống dốc là có thể đi.

Cô ta tiêu xài hoang phí, lạm dụng m.a.i th.ú.y bất hợp pháp, đi chơi với một đám lông bông không biết tên. Những điều này tôi đều có thể nhịn bởi tôi nghĩ sớm muộn gì cô ta cũng sẽ tỉnh ngộ.

Sau này, chúng tôi có một đứa con, đặt tên là Mã Khang Vệ, rồi có thêm một bé gái nữa, đặt là Mã Khang Mẫn.

Có một khoảng thời gian rất dài, gia đình bốn người chúng tôi là đối tượng được người ngoài ngưỡng mộ. Nhưng chỉ mình tôi biết, cô ta chưa bao giờ có giây phút nào là ổn định, mạnh khỏe.

Sau này, con trai và con gái đều trưởng thành, công ty càng ngày càng lớn, tôi cũng ngày càng bận.

Tâm huyết của tôi đều đặt vào gia đình, công ty này, chỉ vì muốn cô ta và các con có cuộc sống tốt đẹp. Nhưng sự thờ ơ và khinh thường của cô ta đối với tôi ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Sự nhẫn nhịn của tôi chỉ càng khiến cô ta trở nên thái quá, giờ thì ngay cả lòng chung thủy cuối cùng cũng không còn nữa.

Cô ta không chỉ xem thường tôi mà còn muốn t.ư.ớ.c đ.o.ạ.t tài sản và m.ạ.ng s.ố.ng của tôi, chính điều này đã chạm vào giới hạn của tôi. Bây giờ, cô ta đã kiêu ngạo và ngu ngốc đến mức nằm trên giường cùng bạn đại học của con trai mình và nói rằng nếu cô ta muốn tôi ch.ết thì tôi phải ch.ết.

Đã đến lúc tôi buộc phải phản kháng rồi.

Tôi biết rất rõ, cô ta nói được thì sẽ làm được. Năm đó cô ta có thể phát cuồng vì tôi thì bây giờ cũng có thể phát cuồng vì người khác. Bao nhiêu năm nay, cô ta chưa từng thay đổi.

Điều duy nhất khiến tôi mừng là cô ta vẫn chưa thực sự yêu ai. Cô ta nói với cậu trai kia như vậy, chẳng qua chỉ là khoe khoang quyền lực mà thôi. Nhưng nếu như có một ngày cô ta thực sự phải lòng ai đó…

Tôi không dám nghĩ tiếp nữa.

Tôi nhất định phải ra tay trước.

3

Ngày hôm sau, tôi lắp đặt máy nghe trộm ở khắp nơi trong nhà. Việc lắp đặt camera quá rầm rộ, không thể giấu được Tống Xuân Hoa nên tôi chẳng còn cách nào khác ngoài lắp máy nghe trộm. Nào ngờ chính sự lựa chọn này đã hé lộ những việc mà tôi không nhìn thấy được, cuối cùng khiến tôi rơi vào vực thẳm bóng tối vô biên.

Sau khi cài đặt máy nghe trộm, tôi gọi cho Mã Khang Vệ, nói với thằng bé rằng kể từ giờ tôi cho phép nó tổ chức tiệc tại gia hàng tuần.

“Hả?” Nó ngạc nhiên lên tiếng.

Từ trước đến nay, nó vẫn luôn rất thích mời bạn bè tới nhà dự tiệc hàng tuần, nhưng tôi luôn chê nó ồn ào, chỉ biết vui chơi, không làm tốt việc của mình. Mỗi khi mở tiệc ở phòng khách là nó lại bị tôi mắng một trận. Bây giờ tôi lại đột nhiên đồng ý, đương nhiên nó sẽ cảm thấy khó hiểu.

“Con có thể mời bạn bè của mình tới, bạn của bạn bè cũng được chào đón. Biến nhà của chúng ta thành nơi giao lưu cố định, như vậy sẽ có lợi cho sự nghiệp sau này của con.” Tôi giải thích.

“Đúng vậy, đúng vậy, con cũng nghĩ như vậy đó. Bố à, bố thật là sáng suốt!” Nó cười nói.

Nó “cũng nghĩ vậy” mới lạ, chẳng qua nó chỉ muốn chơi đùa vui vẻ mà thôi. Tôi chưa bao giờ thích đứa con trai yếu đuối, vô năng và hư hỏng này, cũng chưa từng nghĩ nó có thể kế thừa sự nghiệp của tôi.

So ra thì em gái Tiểu Mẫn của nó mới quả thực là thiên tài. Tiểu Mẫn thông minh lanh lợi, lại thành thục điềm tĩnh, rõ ràng mới hai mươi tuổi nhưng đã có thể giải quyết công việc như một nhà lãnh đạo. Hiếm có hơn nữa là từ nhỏ con bé đã nhìn thấu sự nông cạn của đàn ông, càng không bao giờ rung động trước những lời ngọt ngào đường mật hay những chiêu bài yêu đương.

Trong cái nhà này, Tiểu Mẫn mới thực sự là người thân duy nhất mà tôi coi trọng, còn Mã Khang Vệ cũng chỉ là một đứa chơi bời đàn đúm dưới sự bảo vệ, chiều chuộng của mẹ mà thôi. Nhưng may thay, nó là một đứa thích vui chơi nên bây giờ tôi mới có thể nhân cơ hội sắp đặt mọi chuyện. Dù gì thì chàng trai bị Tống Xuân Hoa đưa lên giường cũng là từ nhóm bạn của nó.

Bữa tiệc của con trai chính là bãi săn của Tống Xuân Hoa, cũng là nấm mồ mà cô ta đã được định sẵn là không thoát khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.