Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân

Chương 64




Nhờ có con đường bí mật trong khu biệt thự mà Lý Mạnh được giải thoát khỏi bọn người của Lê Từ, Lão ôm một cái túi như ôm báu vật.

Lão già sắp chết đến nơi vẫn còn ôm vàng, đồ quí giá theo.

Một bên tay đã bị hủy hoàn toàn và không còn là bàn tay của lão nữa.

Đạn kim đã ghim vào , dù lão còn sống thoát ra khỏi đây thì cả đời cũng mang tật, lão sẽ mất một cánh tay.

Lão đau đớn ôm cái túi nặng trĩu một bên, vừa đau đớn bởi cánh tay đang thi nhau rỉ máu kia, mồ hôi lão ướt thẫm như tắm.

Lão không ngừng rên nhẹ đau đớn.

Đường hầm khá chật, đường nối ra cửa sau của khu biệt thự chính là gần chân núi phía đông.

Lão thở phào nặng nề vừa ra khỏi được khu biệt thự cũng chính là ra khỏi người của Tôn Tử Hàm, lão cũng dự đoán đám người đó sẽ không đuổi theo lão mà họ phải lo lắng cho chất độc mà Tôn Tử Hàm nhiễm phải.

Lão vừa nghĩ vừa đắc ý là bản thân đã thoát khỏi .

Vì mất máu quá nhiều kèm cơn đau đớn thể xác lẫn tinh thần khiến lão gần như mất hết sức lực mà nhiều lần ngã xuống rồi cố dậy đi chảng vảng tiếp.

Hộc!! hộc!!!

Bàn tay lão bám lấy một vật thể lạ vừa trơn bóng, khá cứng, lão đưa tay lên vài cm, nắm chặt lấy thứ gì đó như là ống quần.

Lão vừa ngước mặt lên nhìn, trong đêm tối tĩnh mịch , sét chiếu vang cả bầu trời, hiện rõ khuôn mặt trước mặt, toàn thân bao phủ lấy một màu đen nghịt vừa toát ra khí chất lạnh băng đáng sợ từ ánh mắt bình thản đến toàn thân đứng yên sừng sững cao cao tại thượng, vóc dáng cao lớn đập vào mắt lão, khiến lão hốt hoảng suýt ngã ngửa ra sau. Chiếc túi trên vai lão rơi xuống chạm đất, một âm thanh đụng chạm của kim loại vang lên.

Lão toát mồ hôi lạnh, vừa khuôn mặt chuyển sang trắng bệch.

Dáng người cao to không chút phản ứng, đứng yên như vậy.

Chiếc Mercedes sau lưng sừng sững, có vài tên vệ sĩ đứng cạnh đó cũng chỉ đứng yên không chút động đậy, gương mặt ai nấy đều không một chút cảm xúc y như chủ của họ vậy.

Lý Mạnh đã không còn đường thoát, sớnm biết đụng vào ổ kiến lửa sẽ không có đường thoát, thậm chí còn sẽ chết thê thảm lão vẫn liều vận mệnh.

Nhưng lão không ngờ lão sẽ chết không rõ ràng như thế này.

Lão nắm lấy ống quần anh, liên tục cúi đầu, rối rít.

" Phong Thiếu, xin cậu nể thì tha cho tôi, tôi xin thề sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu.. "

"..."

" Phong Thiếu, nể tình những vụ làm ăn trước đây, tôi van xin cậu.."

Lão vừa van xin vừa khóc lóc, nước mũi tùm lum rơi xuống đất, lão không còn cách nào khác nữa. Đã rơi vào tay Viêm Dạ Phong thì chỉ có chết.

Lão hiểu rõ người đứng trước mặt mình là ác quỷ.

" Lý Tổng, tốn sức như vậy không phải muốn gặp tôi sao? "

Giọng nói kiêu ngạo vừa lạnh lẽo vang lên khiến Lý Mạnh rùng mình lắc đầu mà không giám ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt.

" Phong Thiếu, xin tha mạng, Cô ta vẫn an toàn, tôi... Tôi... Không làm gì cả...tôi... Tôi.. Tôi chỉ muốn an toàn rời khỏi đây. "

" Không phải ở tù là an toàn nhất sao? "

" Phong Thiếu, tôi.. Tôi.. Lập tức đầu thú.. Ngày mai.. À.. Không.. Tối nay tôi lập tức sẽ đi đầu thú... Tôi.. "

" Lý Tổng. "

Giọng nói cắt ngang, Lý Mạnh bất giác ngước mặt lên nhìn, đôi mắt màu hổ phách sáng rực trong đêm, tiếng sấm chớp vang dội bầu trời, chiếu sáng lên khuôn mặt trước mặt, khuôn mặt lạnh băng đáng sợ, đang di chuyển vào khuôn mặt lão, đôi môi kiêu ngạo câng câng nhếch lên tạo thành một đường cong nhẹ hoàn mĩ. Nguy hiểm đang đến gần, lão đẩy người lùi lại sau.

" Tôi đã cho ông cơ hội ."

" Tôi đã nể mặt ông, và xắp xếp chỗ ăn ngủ cho ông an toàn. "

Đến đoạn, Anh cúi người xuống , khuôn mặt áp sát vào khuôn mặt run rẩy của lão, đôi mắt không cho đối phương một tia cơ hội, hai hàng lông mày xanh mướt nhíu lại, sống mũi cao cao thẳng tắp, đôi môi mím hờ kiêu ngạo, mái tóc rũ xuống che vầng trán đang nổi gân xanh, đôi mắt màu hổ phách lạnh ngắt.

lý Mạnh cố đẩy người lùi lại ra sau.

" Nhưng... Giờ muộn rồi "

Anh nhếch mép cười nhẹ .

" Phong... Phong... Phong Thiếu.... Cậu ...cậu... Tôi sẽ chuyển nhượng lại cổ phần cho cậu, tôi có 65% trong Lý Thị.. Tôi.. Tôi sẽ cho cậu hết.. "

" Xem ra, Lý Tổng vẫn chưa xem tin tức tối nay ."

" Ý... Ý... Cậu là sao? "

Viêm Dạ Phong cười nhẹ lộ ra hàm răng trắng tinh đều đặn, quay người lại sọc tay vào túi quần.

Đứng ngược hướng với Lý Mạnh.

" Viêm Dạ Phong, cậu đã chiếm Lý Thị? Cậu đã mua lại? "

" Lý Tổng, xem ra ông vẫn chưa biết, các cổ đông muốn bảo toàn cổ phần của mình nên đã dâng tặng Lý Thị cho Phong Thiếu, lấy tên là Viêm

Thị " Dương Tích lên tiếng nói rõ.

Lý Mạnh hoàn toàn ngã ngửa ra sau, lão tức ngẹn không thành tiếng, lão đã mất tất cả, lão đã mất hết chỉ vì một người phụ nữ.

Viêm Dạ Phong vẫn nhắm mắt điềm nhiêm, vẻ không chút mảy may, Anh bình thản tận hưởng khí trời trong đêm vẻ thỏa mãn.

" Lý Mạnh, bàn tay nào của ông đã đụng chạm tới cô ấy? "

" Phong... Phong ....thiếu.. Tôi.. Tôi... "

"Trái hay phải? "

" Phong Thiếu, tôi chỉ là nhất thời kích thích, tôi chỉ đụng nhẹ tay... Tôi tôi chưa kịp làm gì... "

Viêm Dạ Phong mở mắt, quay người lại .

" Ông nói xem, Nên chặt tay trái hay phải "

" Phong... Phong Thiếu, Tôi xin cậu.. Xin cậu... "

" Lý Mạnh, Tôi tưởng làm việc với tôi lâu vậy, ông sẽ biết điều một chút ."

"Tôi... "

Bùng !!!

" Đủ rồi "

Viên đạn trúng tim xuyên qua áo, Lý Mạnh không kịp rên la đã ngã xuống tắt thở lập tức.

Đôi mắt chưa kịp nhắm lại.

Viêm Dạ Phong phủi tay, quay lưng vào trong xe, chiếc Mercedes nhanh chóng đi khuất, Dương Tích cùng mấy tên vệ sĩ ở lại dọn dẹp.

"

....

Tôn Tử Hàm nhanh chóng được đưa đến bệnh viện quốc tế IQ, bệnh viện lớn nhất nổi tiếng nhất của Iris, là bệnh viện của những bác sĩ danh tiếng khắp nơi.

Chỉ dành cho quý tộc, thượng lưu cũng chưa chắc đã ở được một ngày.

Phong cấp cứu đóng lại, Nhược Hàn ngồi xuống một chỗ một góc, ôm người cúi mặt xuống, chiếc váy dạ hội phủ xuống sàn bệnh viện, mái tóc phủ ra ôm lấy bờ vai lạnh lẽo của cô,

" Nhược Hàn tiểu thư, cô

nên về nghỉ ngơi, Tôn Thiếu sẽ không sao, Ngài ấy mà thấy cô như thế này sẽ lo lắng lắm "

" Tôi muốn ở lại bên Anh ấy "

Câu nói vừa dứt, những tiếng bước chân vang vọng dữ dội ập tới, đập vào mắt cô là hình ảnh của người phụ nữ trung niên quý tộc với khuôn mặt lạnh băng, cùng theo phía sau là đám vệ sĩ mặc đồ vest đen.

Cô nhận ra người phụ nữ trẻ tuổi đi theo đó là Vân Thư, vẻ mặt lo lắng tức tốc chạy tới.

" Phu nhân, Sao bà lại đến đây? "

Bốp!

Lê Từ lập tức nhận một cái tát giáng vào mặt từ tay của người phụ nữ trung niên kia.

Tôn Hà - Mẹ của Tôn Tử Hàm.

" Phu nhân, mong bà bớt giận "

Lê Từ vẫn bình thản cúi đầu nói.

Ánh mắt của Tôn Hà chuyển sang trên người cô, đôi mắt giận dữ ghét bỏ.

" Mau. Bắt lấy cô ta "

" Phu nhân, bà không thể làm vậy, Tôn Thiếu vẫn đang ở trong "

" Im miệng "

Lập tức vài tên vệ sĩ tiến tới giữ chặt cô, Nhược Hàn không còn tâm trí đối phó hay cựa quậy cô đang rất lo lắng cho cậu, cô không còn sức quan tâm chuyện khác nữa "

" Giữ lấy Lê Từ, Nhốt cậu ta vào Tôn Sơn "

Lê Từ cũng lập tức bị giữ lại

" Phu nhân, bà không thể làm như vậy, Mong bà hãy thả Nhược Hàn , Tôn Thiếu mà biết sẽ không vui "

" Nó sẽ không có quyền quyết định nữa, từ giờ cho tới lúc nó tỉnh dậy, ta sẽ đưa cô ta đi khỏi Đây vĩnh viễn "

"Phu nhân, bà sẽ làm Tôn Thiếu tức giận "

" Im đi, mau đưa Lê Từ đi "

Dứt lời Lê Từ bị đưa đi nhanh chóng, Nhược Hàn bị giữ chặt đưa tới trước mặt Tôn Hà.

" Tôn Phu nhân, xin bà cho tôi ở cạnh Tử Hàm cho tới lúc anh ấy tỉnh dậy, tôi sẽ đi "

Tôn Hà bật cười khinh bỉ.

" Cô không có quyền lựa chọn, Từ giờ cô sẽ không gặp được nó nữa, Nó đã có Vân Thư, Mọi chuyện liên quan tới cô tôi hy vọng sẽ kết thúc tại đây "

"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.