Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân

Chương 63




Sự thật là Tôn Tử Hàm đã một thân một mình tới đó, không chút do dự. chiếc Ghost chạy nhanh như bay hơn bao giờ hết, khuôn mặt lãnh lẽo có thể làm đông cứng cả thành phố Iris bất cứ lúc nào, cậu đưa một bàn tay ra mở chiếc hộp vốn có sẵn trong xe, một chiếc FN-Five Seven được lấy ra, đó là khẩu mới nhất, không dùng đạn mà dùng kim độc khiến đối thủ chết ngay tại chỗ khộng kịp thở hổn hển, Tôn Tử Hàm đã nghĩ sẽ không bao giờ đụng đến loại súng này, cậu đánh đôi mắt nâu khói âm u lên chiếc súng , thân thể cao lớn tỏa ra luồng khí lạnh lẽo vô cùng, đôi mắt cũng nhuộm tia đỏ lửa.

..

hương khói bay nghi ngút trong căn phòng tối đen như mực, đôi mắt màu hổ phách nhìn lên khoảng vô định , cả thân hình cao lớn ngồi trên ghé sooffa không động đậy. một bàn tay dài rắn chắc gõ gõ năm ngón trên bàn vẻ chờ đợi. cả người cậu đều toát lên sự lãnh lẽo, dáng người cao cao tại thượng đang ngự trị, cả khu biệt thự cũng lãnh lẽo trong đêm tối mịt mù đang gợn sóng.

tít tít..

chiếc điện thoại bàn reo rắt, đôi mắt di chuyển, nhấn phím bất kì.

- Nói.

"Phong Thiếu, Lý Mạnh đã tới khu biệt thự VV ngoại ô"

"Tôn Tử Hàm?"

"đoán chừng 10 phút nữa sẽ tới"

".."

Viêm Dạ Phong không nói gì, chỉ khẽ thở dài nhẹ nhõm, đôi mắt nhắm nghiền lại, tựa lưng vào ghế, đôi chân dài rắn chắc bắt chéo trên bàn, một bàn tay để lên trán sờ nhẹ .

"Phong Thiếu, chúng ta thật sự không nên can dự vào chuyện này?'' giọng Dương Tích có chút sốt ruột.

Đôi mắt bừng mở, Viêm Dạ Phong nhướn mày, nhếch mép tạo nên một đường cong hoàn mỹ.

"Hôm nay tôi mệt rồi, Tôn Tự Hàm Tự có cách" 

câu nói vừa dứt, điện thoại cũng mất tín hiệu nhanh chóng. 

.....

Chiếc rèm cửa trắng lần lượt đóng lại, căn phòng chỉ có duy nhất ánh sáng từ kẽ hở trên rèm cửa, Nhược Hàn bị ném mạnh lên giường một cách thô bạo, Lão cởi chiếc áo khoác ngoài ném xuống sàn, rồi mò lên giường.

Nhược Hàn liên tục đẩy người lùi sau, cả bàn tay hay đôi chân đều bị trói chặt, đôi môi cũng bị khống chế bởi chiếc khăn bịt quấn chặt , Lý Mạnh đưa bàn tay nhăm nhúm già nua ra kéo chiếc khăn bịt miệng xuống, rồi theo đó đưa bàn tay di chuyển qua hỏm má cô, mơn trớn làm lão đầy kích thích.

"Em yên tâm, bọn họ không tới trong vòng 5 phút nữa, tôi sẽ hầu hạ em chu toàn"

lão cười gian ác, nhìn xuống bờ vai trắng nõn nà kiêu sa như ngọc của cô không khỏi phấn khích. lão già cúi đầu xuống, đầu lưỡi  đưa ra theo đó di chuyển từ cổ xuống bờ vai rồi xương quai xanh đầy quyến rũ.

Nhược Hàn cảm nhận một thứ chất lỏng dơ bẩn đang dính chặt trên người, cảm giác ghê tởm khó chịu tột cùng bao vây lấy người cô, cô ra sức đẩy người lùi lại, rồi giãy giụa nhưng tất cả đều vô dụng, hai bàn tay lão đặt hai bên vai cô mơn trớn đầy thô bạo, lão đánh ánh mắt nhìn xuống khuôn ngực đầy đặn bị che lấp bởi  một lớp vải lụa , cả người cô toát lên mùi thơm tho gây nghiện. mùi hương tự nhiên tổng hợp.

"Ông muốn làm gì?''

giọng nói pha chút sợ hãi của Nhược Hàn, làm lão càng đầy hưng phấn.

"Điều ta muốn làm, ắt hẳn ai cũng phải chịu đựng, ngay cả Viêm Dạ Phong và Tôn Tử Hàm cũng không có cơ hội thế này?'' lão cười gian ác, khuôn mặt tràn đầy dục vọng.

"ta vẫn kiềm chế đợi vài phút vậy" lão đưa một tay di chuyển xuống chân váy ở mắt cá chân, lão bắt đầu đặt bàn tay vào trong di chuyển từ từ từ bàn chân lên"

Nhược Hàn cảm giác cả thân thể đang nổi da gà, 

cảm giác tủi nhục bao quanh lấy thân thể cô, những giọt nước mắt tuyệt vọng vừa trào rất nhiều, khuôn mặt trắng bệch,.

"Lý Tổng, Có một chiếc xe đi vào, người đi vào trong là Tôn Tử Hàm'

lão già luyến tiếc dừng tay lại, khuôn mặt đắc ý câng câng "chuẩn bị đồ được rồi'' lão ra lệnh, cô không biết lão định làm gì? , cô cũng thoát ra khỏi bàn tay của lão, điều cô quan tâm bây giờ chính là tôn tử hàm, lúc bị đưa vào trong, ở ngoài luôn có một đống đám vệ sĩ hung tợn.

'' giờ phải xem thành ý của cậu ta, ViêM Dạ Phong hình như đã chán em rồi"

cô và Viêm Dạ Phong vốn chẳng là gì, có tư cách gì nói chán với không chán chứ?

Nhược Hàn cảm thấy nực cười, bản thân cô lúc trước suýt nữa bị làm nhục, lại có Viêm Dạ Phong đến, bây giờ lại là Tử Hàm.

nghĩ đoạn cô không biết khuôn mặt đã ướt đẫm nước mắt.

ít giây sau, Nhược Hàn bị lần nữa lôi xuống giường, cô bị trói chặt ở một cái ghế gỗ cạnh cửa sổ. 

Căn phòng to lớn bật mở, một đám vệ sĩ vest đen mặt ai nấy đều rất hung dữ,lạnh lùng tiến vào đoán chừng phải hơn 20 người, bọn họ đều vì tiền mà bị dụ dỗ tới đây. lý tổng lại không còn chút quyền lực nào trong tay, họ còn nghe theo là bởi vì lần hành động sẽ có tiền lớn này.

Nhưng...

Tôn Tử Hàm đã tay không đi tới.

"Tôn Thiếu là ý gì? tôi đã nói rõ giao dịch rồi mà'' lão dùng con dao kề cổ Nhược Hàn vừa đe dọa,

Tôn Tử Hàm bước ra từ bóng tối, cậu xem Lý Mạnh như người vô hình, cậu chỉ quan tâm đến Nhược Hàn,cô ấy vẫn đang bị trói chặt, vẻ mặt lộ rõ một chút tức giận khi chiếc dao kề cổ cô đã làm cổ cô ứa ra vệt máu, tuy không dài nhưng đủ làm cậu đau đớn.

''Ông thả cô ấy ra được rồi"  giọng nói hơi trầm chút ra lệnh.

Lý Mạnh nhíu mày vẻ khó hiểu, bàn tay đã kề mạnh hơn vào cổ cô, một giọt máu lăn dài xuống.

cả thân hình cậu toát ra sát khí phừng phừng, gân xanh nổi rõ chằng chịt, hai bàn tay nắm thành đấm, cậu định đi lên vài bước '' Tôn Tử Hàm, mày còn tiến lên, tao đảm bảo nó sẽ chết ngay tại chỗ''.

Tôn Tử Hàm nhận thức được hàng chục cây súng đang chĩa thẳng về phía cậu.

'' Lê Từ sẽ nhanh chóng mang thứ ông cần đến.'' giọng nói lãnh lẽo vang lên, khuôn mặt vẫn dán lên Nhược Hàn đầy sự lo lắng yêu thương.

'' Tôn Tử Hàm, rốt cuộc mày đem bao nhiêu người đến? mày nên nhớ, nó đang nằm trong tay tao, dù tao có tuyệt đường cũng sẽ giết chết nó !' giọng nói đầy oán giận. lão quơ ngọn dao hoắc lung tung trước mặt cậu. 

''Vốn dĩ, tao chỉ nhắm đến Viêm Dạ Phong,nhưng xem ra con đàn bà này không ảnh hưởng gì đến hắn, mà ngược lại, lại ảnh hưởng đến mày, thú vị đấy!'' Lão vừa nói vừa đưa khuôn mặt gần cổ cô hít vào một cách say mê '' Người đàn bà này, tao thích!'' 

''Lý Mạnh, ông nghĩ vài ngọn súng lẻ này có thể ngăn được tôi?" giọng nói trầm lại, đôi môi cong lên vẻ khinh thường, đôi mắt tóe lên tia lửa đỏ đáng sợ.

''Mày chỉ cần hành động, tao lập tức không thương tiếc mà đâm chết nó''

''được! vậy chúng ta trao đổi đi'' Tôn Tử Hàm hạ giọng yêu cầu.

'' tôi sẽ thay vị trí của cô ấy, dù sao cũng là chủ tịch một công ty lớn, có lợi hơn cô ấy nhiều, lần trao đổi này, ông không lo chịu thiệt.'' Tôn Tử Hàm cất giọng nói tiếp.

Lý Mạnh có vẻ hơi suy nghĩ, phân vân một chút. ''Mày nghĩ tao ngu à?tao đã lặn lội trên thương trường bao năm nay, lại bị một tên nhóc vắt mũi chưa sạch Viêm Dạ Phong lừa rồi, tao sẽ để yên cho mày lừa tao sao? hai cậu cháu mày cũng đánh giá tao quá thấp rồi".

''Ông vốn dĩ chẳng có bản lĩnh gì'' Tôn Tử Hàm phhán ra câu động đến tâm lý của lão già, khiến lão già nghiến răng tức giận.

'' Ông cần suy nghĩ cẩn trọng, bây giờ việc tôi giết ông rất dễ , nếu ông nhẹ nhàng trả cô ấy lại, tôi sẽ bỏ qua việc ông làm cô ấy bị thương, nhưng nếu ông vẫn cố chấp, vậy cứ làm việc tiếp theo của ông, tôi sẽ hầu ông đến cùng'' giọng nói tuy trầm nhẹ, nhưng đã làm mấy tên vệ sĩ kia sợ hãi, khuôn mặt tái mép. Tôn Tử Hàm vẫn để ý đến cô, cả thân hình run rẩy đầy đau lòng. khiến cậu chỉ muốn ôm cô vào lòng thôi.

''  Mày đang đe dọa tao? hahaha...''

'' là tôi đang cảnh cáo ông đấy, đừng thử thách sự chịu đựng của tôi, Lý Tổng'' câu nói cuối khiến người nghe lạnh cả sương sống, khuôn mặt cậu trở nên lạnh lẽo hơn, cả người toát ra sát khí hùng hậu.

một lúc sau tên thư kí của lão đem một chiếc hộp ra, hắn cẩn thận mở chiếc hộp ra, đập vào mắt cậu chính là cyannide, đúng vậy, Tử Hàm từng là bác sĩ trước khi trở thành doanh nhân.

đó là một loại chất độc vô cùng nguy hiểm và giết người nhanh chóng.

Cyanide có thể ở dạng khí không màu hoặc tinh thể, nhưng dù ở bất kỳ trạng thái nào nó cũng rất nguy hiểm. Nó có mùi như hạnh nhân, hơi cay và tiếp xúc với cyanide có thể gây ra các triệu chứng như đau đầu, buồn nôn, thở nhanh, loạn nhịp tim, và cơ thể bạn có thể yếu dần chỉ trong vài phút sau khi tiếp xúc. 

Nếu không được điều trị kịp thời, cyanide giết chết bạn bằng cách lấy đi các tế bào oxy của cơ thể. 

''Là mày, đang thử thách sức chịu đựng của tao,'' lão cẩn trọng cầm lấy chiếc lọ nhỏ màu vàng có chưa cyanide đưa trên trước mặt cậu.

'' Nếu thứ tao cần chưa có, nó sẽ phải uống thứ này thay vì nước'' lão gằn mạnh từng chữ.

''Ông dám'' tôn Tử Hàm đã thực sự muốn điên lên.

'' Gi ữ chặt cậu ta'' Lý Mạnh ra lệnh,

mấy tên vệ sĩ nhìn nhau  vẻ sợ hãi, rồi cả đám cùng tiến lên.

Tôn Tử Hàm quét tia lạnh nhìn quanh, khiến cả đám phải lùi ra, vì sự thúc giục của Lý Mạnh họ phải tiến gần, nhưng Tôn Tử Hàm nén cơn giận trào ra, như một tên điên, cậu đã cho bọn chúng những đòn thê thảm, xương cốt có thể đã gãy. 

Lý Mạnh ngớ người, lão biết kế hoạch sẽ không thành , lão nhanh chóng mở nắp lọ ra, dùng bàn tay khống chế đôi môi của cô để mở nó ra với ý định cho chất lỏng độc hại đó vào.

Tôn Tử Hàm vừa giữ lại hàng chục tên vệ sĩ, vừa rút ngọn FN-FIVE SEVEN ra, một mũi kim nhanh chóng bay lên không trung, khi lão đang định dốc ngược thuốc, mũi kim xuyên qua bàn tay lão già, bàn tay nhanh chóng bị phá hủy, Chiếc lọ đang rơi tự do, như chỉ cần chạm vào người có thể gây độc bất cứ lúc nào mà phát tán.

Tôn Tử Hàm, nhanh chóng như mũi tên lao thẳng, cậu dùng bàn tay nắm lấy chiếc lọ ném ra cửa sổ, chất lỏng bị tràn ra bao phủ lấy bàn tay cậu, Tử Hàm, dùng bàn tay kia bịt mũi cô.

''Nín Thở''

đám Lê Từ cũng vừa chạy vào và nhận thấy những tên vệ sĩ đã nằm lăn lốc giữa đất, lúc họ tới lão già Lý Mạnh đã nhanh chân trốn ra từ đường cửa sổ . Lê Từ Không nói gì mà đuổi theo.

vì đã dùng lực nhiều lúc đánh nhau với vệ sĩ, Tôn Tử Hàm không thể nín thở chờ hương cyanide bay ra hết được, một bàn tay đang bịt mũi cô, một bàn tay lại bị dính đầy cyanide mà để cách xa cô.

tới lúc chất độc ngấm vào da hoàn toàn cậu mới dùng tay cởi trói cho cô.

Nhược Hàn vẫn ngồi trên ghế nhìn cậu ánh mắt đầy sợ hãi.

''Hàn, em ổn chứ?''

giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, rồi cậu ngồi bệt xuống đất, Nhược Hàn cũng vì thế mà hốt hoảng đẩy người ngã xuống cạnh cậu. 

cậu cười nhẹ, đưa ban tay vừa bịt mũi cô lên chạm nhẹ vết thương ở cổ đang rỉ máu của cô. " Đau lắm không?''

cậu nhẹ nhàng, sợ làm cô đau, đôi mắt màu nâu khói ánh lên nét yên tâm mà cười nhẹ.

'' Rõ ràng anh biết đó là chất động sao còn ngu ngốc để dính vào?''

Nhược Hàn xúc động, chút mắng mỏn nhưng lại vô cùng nhói trong lòng.

Tôn Tử Hàm, nhếch môi cười nhẹ, đẩy người cô, ôm vào lòng, lúc này, hương thơm mùi gỗ cũng trở nên nhạt nhòa, cô nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp vô cùng, rối loạn, mặc dù hương gỗ rất nhẹ nhàng nhưng cô lại lo lắng, cậu đã bị trúng độc. bất giác nước mắt của cô thi nhau trào xuống, cả khuôn mặt cô phủ lên khuôn ngực rắn chắc, chiếc cúc sơ mi đầu đã bị bung ra lúc cậu ở trong xe tháo cravat  , vì vậy mà vài giọt nước mắt ướt đẫm đã trào ra chạm nhẹ làn da rắn chắn của cậu.

'' Em không sao là tốt rồi, Anh thực lòng không biết nếu em bị thương hơn thế này nữa, anh sẽ đau lòng như thế nào. anh...không muốn em bị thương''

cậu đẩy cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô .

"Vậy, anh thì sao? chúng ta phải nhanh chóng giải độc'' Nhược Hàn ngẩng đầu nhìn cậu vẻ thúc giục

'' Anh đã lo lắng đến phát điên... '' Nhược Hàn nhận thấy đôi mắt ôn hòa, trân trọng kèm tình yêu của cậu dành cho mình.

Cô cụp  mi  xuống, đôi môi cắn nhẹ,  nhẹ nhàng nói " Anh không cần phải như vậy "

" Anh không cần phải đối xử tốt với em,  Anh chỉ cần làm tốt mục đích của mình là được "

Bàn tay run rẩy của cậu đưa lên không trung,  nhẹ nhàng chạm vào mái tóc cô còn chút ẩm,  Bàn tay lạnh lẽo như băng làm cô ngẩng đầu,  khuôn mặt cậu đã chuyển sang trắng bệch,  không chút vết máu,  đôi môi lại thâm tím run rẩy khô cằn.

Cô chắc chắn độc tính đã phát tán.

Nhưng...

Đôi mắt nâu khói vẫn nhu tình nhìn cô,  nhẹ nhàng mà ấm áp lạ thường.

Nhược Hàn nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu. Cô cảm nhận được thân thể cậu đang run lên bần bật rồi nhịp tim rối loạn.

" Tử Hàm,  Anh không ổn rồi,  "

" Hàn,  là em đang lo lắng cho anh sao? " Nhược Hàn dùng bàn tay đấm một phát mạnh lên ngực cậu khiến cậu ho nhẹ.

" Đến lúc nào anh còn đùa được , Ngốc thật "

Cô thực sự rất lo lắng,  Lo lắng tới mức khiến nước mắt phải rơi xuống liên tục không ngừng,  nhìn khuôn mặt cậu càng lúc càng tệ  khiến cô xót xa, vừa tự trách bản thân.

Tử Hàm lại cố cười nhẹ,  cậu dùng ngón tay cái nhẹ nhàng gạt nước mắt cô đi,  trong lòng nhẹ nhõm lại cảm thấy người phụ nữ trước mặt quá đáng yêu.

" Hàn,  Em muốn anh như thế nào cũng được,  Chỉ cần đừng rơi xa anh.  Chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ có điểm yếu "

Câu nói vừa dứt,  cậu nhẹ nhàng nâng cằm cô,  ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Trong bóng tối tĩnh mịch , cô thấy khuôn mặt của cậu đang áp sát vào khuôn mặt cô,  sống mũi cao cao thẳng tắp,  hai hàng lông mày xanh mướt,  đôi mắt nâu khói lạnh nhìn cô bằng sự ấm áp nhất,  nhẹ nhàng nhất,  mái tóc nâu đã rũ xuống một nửa khuôn mặt thiên sứ này,  chiếc áo sơ mi trắng mỏng đã làm lộ khuôn ngực rắn chắc bờ vai rộng của cậu. 

Khi đối diện gần như vậy,  cô mới cảm nhận được nhịp tim đang rất Loạn,  khuôn ngực phập  phồng theo nhịp tim,  càng lộ rõ xương quai xanh đầy quyến rũ , cậu đưa nhẹ bàn tay ra vén mái tóc cô  ra  và đặt sau gáy,  đôi mắt cô đẫm lệ,  vẫn còn đỏ hoe,  cậu luồng tay vào mái tóc bồng bềnh, một tay đưa xuống eo kéo sát người cô lại.

" Hàn,  Anh rất yêu em "

Lời nói lần nữa được khẳng định từ đôi môi mềm run rẩy kia,  khiến cô không kìm lòng được,  cả thân hình cậu run rẩy kịch liệt,  cô biết  cậu đang phải chịu đau đớn thể xác mà phải cố nhịn.

Nhược Hàn cũng chỉ đưa ánh mắt đầy sự lo lắng nhìn lên cậu.

Khuôn mặt cậu từ từ di chuyển xuống.

Cuối cùng , hai đôi môi chạm nhẹ vào nhau,  Tử Hàm nhắm nghiền đôi mắt,  Còn cô lại vô cùng ngạc nhiên mà trợn tròn mắt nhìn về hướng vô định.

Đôi môi mềm mỏng nhẹ nhàng như cánh hoa hồng mềm mại,  hai đôi môi chạm nhau,  nhẹ nhàng, chậm rãi ,đầy sự thăm dò từ cậu.

Cậu rất sợ cô khó chịu không muốn, sợ cô sẽ đẩy cậu ra và cho cậu một cái tát rồi rời xa cậu.

Tôn Tử Hàm đã rất kiềm chế khi ở cạnh cô rồi,  cậu nghiện mùi hương tự nhiên tổng hợp trên người cô.

Ngay  bây giờ,  cậu thích đôi môi mềm mại đó.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.