Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân

Chương 48




CHAP 48:  PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT

Rầm

- Nhược Hàn ở đâu?

Tôn Tử Hàm vẻ Tức giận từ ngoài xông vào không chút lễ nghi.

Nhã Vân từ tốn tỏ ra không chút cảm xúc mà thanh thản ngồi đó.

- Ta đưa nó đi rồi. Con yên tâm nó sẽ an toàn.

- Cô ấy ở đâu?

Tử Hàm gằn giọng. Hai tay chống lên bàn cúi xuống áp sát vào khuôn mặt của Nhã Vân.

- Con nghĩ mình đang làm gì? Con đang giận dữ với mẹ đó à?

Nhã Vân trừng mắt nhìn cậu con trai trước mặt. Cảm xúc đang bắt đầu thay đổi.

- Nhược Hàn. Cô ấy không có lỗi.

- Trừ khi ta chết. Con cũng chưa chắc biết tung tích của nó. Con còn suy nghĩ ngông cuồngta không dám đảm bảo sẽ đảm bảo an toàn tính mạng cho nó.

Sắc mặt Bà đã có chút biến đổi. Đôi môi run rẩy  đứng dậy đối diện nhìn cậu.

- Nếu Mẹ đụng đến nột sợi tóc của cô ấy. Đừng trách con trở mặt.

Tôn Tử hàm rất hiếm khi tức giận nhưng một khi đã giận dữ sẽ rất đáng sợ  cậu không ngại trở mặt với Nhã vân.

- Con yên tâm. Chỉ cần con không liên quan tới nó. Ta nhất định đảm bảo an toàn.

- Tốt nhất là cô ấy không sao.

Rầm.

Cánh cửa đóng lại như muốn rời ra.

------------

Ngày hôm sauu.

Bụp.

- Là nó đấy à?

Giọng nói đầy quyền lực như là người đứng đầu của một băng đản nào đó.

Đã một ngày trôi qua cô vẫn chưa biết mình đang ở đâu .

Nhược Hàn bị bịt mặt trói chặt.miệng cũng bị buộc chặt. Cô cảm nhận được xung quanh rất đông người.

Một bàn tay thô bạo dựt lấy miếng vải bịt mặt cô ném nó ra.

Trước mặt cô là một cô gái cao to với thân hình chuẩn . Cô mang bộ đồ bó sát quấn người. Chiếc bốt cao 10 phân. Khuôn mặt được trang điểm một lớp phấn dày đặc.

Có vẻ đây Chính là ng đứng đầu của nhóm người này.

- Tuyệt đấy. Sắc đẹp không tồi.

Ả gật gật đầu kèm đôi môi không ngừng chuyển động nhai thứ gì đó trong miệng.

Mồ hôi nhễ nhại khắp thân thể của nhược Hàn. Xung quanh đều là bốn bức tường dày đặc.

- Ứ ú...

Nhược hàn cố gắng muốn nói thứ gì đó nhưng không thể phát ra lời.

Ả đàn bà kia vẫy tay vẻ ra hiệu. Lập tức một tên cao to thân hình như cổ thụ tiến gần tháo chiếc khăn bịt miệng cho cô.

Phù...

Cô mới được thở phào nhẹ cả người.

- Xem ra đẹp hơn trong ảnh rất nhiều...

Ả ném toàn bộ số ảnh ả cầm trên tay. Trên đó toàn là những tấm hình bị chụp lén của Nhược Hàn.

Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Đây là đâu? Đã có chuyện gì?

Nhược Hàn mệt mỏi hỏi dồn.

- Tội nghiệp cô em. Lo làm việc cho tốt. Tôi sẽ chăm sóc cô tử tế.

Vừa nói Ả vừa bóp chặt cằm cô nhìn kĩ khuôn mặt.

- Các người là ai?Đây là đâu?

Giọng Cô bắt đầu run lên vì lạnh. Khuôn mặt bị bám các lớp đất đen trên mặt. Mái tóc lại rối tung lên.

Ả nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Ả nhíu mày cúi xuống. Cười đểu.

- Cô chỉ cần biết. Cô phải làm việc theo yêu cầu của tôi. Hỏng việc coi như cô xong.

Ả cười sảng khoái nhìn con mồi hoàn hảo mà ả có được.

Luxi chủ của một băng đản thế giới ngầm chuyên buôn bán vũ khí trái phép các mặt hàng trái phép.

- Đưa cô ta đi nghỉ ngơi. Ngày mai bắt đầu nhiệm vụ.

Ả nhếch mép quay lưng bước đi trước. Cô lập tức bị hai tên vệ sĩ nữ của ả lôi đi.

-------

- Luxi. Nhiệm vụ lần này là trừ khử Viêm Dạ Phong một cách nhanh gọn. An toàn . Cô hiểu chứ.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói khá trầm ấm . Giọng nói pha chút thú vị.

- Bằng bất cứ giá nào. Hắn cũng phải chết.

- Lưu Chủ yên tâm. Tôi tự có xắp xếp.

- Lần này có bất ngờ gì sao?

- Con mồi lần này. Rất đảm bảo.

Đôi môi nhếch lên một đường cong hoàn mỹ. Chỉnh lại cà là vạt ngay ngắn. Người đàn ông cũng rời khỏi bàn làm việc.

-----

Nhược Hàn được chăm sóc khá chu đáo.  Hai nữ vệ sĩ kia hôm nay lại tỉ mỉ chăm chút từng một chi tiết nhỏ trên khuôn mặt cô.

Lớp trang điểm mờ nhạt nhưng cũng dư sức đẹp vạn người mê.

Nhược Hàn không hề chống đối mà còn rất thản nhiên để hai tên vệ sĩ nữ hoàn thành nhiệm vụ. Vì cô biết càng chống đối bản thân càng nguy hiểm hơn thôi.

Một chiếc váy vanti mỏng một dây được mặc lên người cô. Kèm theo đó là một chiếc áo khoác dài ngang gối nhưng lại vô cùng mỏng.

Trông Nhược Hàn bây giờ quả thực rất quyến rũ. Bộ váy trên người lại rất mỏng manh. Lại ôm cả đường cong trên cơ thể của cô.

Nhìn vào khiến ai cũng phải say.

Mái tóc lượn sóng nhẹ xỏa xuống mượt mà.

Nhược Hàn mặc bộ đồ ngủ như đã được sắp đặt sẵn.

Cộp cộp cộp.

- Hoàn hảo.

Ả từ đâu lù lù xuất hiện cười thỏa mãn nhìn cô .

- Chỉ cần Con rồng lớn đổ gục hãy đâm chết nó.

Ả cầm một con dao găm đưa cho cô. Nhược Hàn không nghĩ gì nhiều mà đón lấy nó.

- Nhiệm vụ của cô là phải khiến con rồng lớn say mê rồi dùng con dao này lấy mạng nó. Cô sẽ được tự do.

Cô không còn đường lùi. Không làm theo ý chúng nhất định cô sẽ gặp nguy hiểm hơn.

- Tôi sẽ được Tự do?

Nhược Hàn cầm con dao nhìn kĩ nó rồi vô thức hỏi.

- Phải. Nhưng không hề dễ. Rồng không thích phượng Hoàng.

Ả lại cười khoái chí. Ra hiệu cho hai tên vệ sĩ đưa cô đi.

----

- Hàng lớn. Càng nguy hiểm. Ngài nhất định phải cẩn thận.

- Cậu quên tôi là ai rồi à?

- vâng. Ngài đi Thong thả.

------

Tiếng Cổ cầm vang lên từ sau rèm cửa được chuẩn bị sẵn của một khách sạn lớn ở Thụy Điển.

Cậu âng niu ly rượu trên tay. Vừa thưởng Thức tiếng cổ cầm .

- Ngài thấy thế nào?

Luxi bước vào từ cánh cửa. Cậu chỉ hơi cười nhẹ. Khuôn mặt lãnh khốc không chút cảm xúc.

- Đàn hay.

Sau câu nói đó. Một nốt đàn bị lệch nhịp. Nhược Hàn ngước mắt lên nhìn người đàn ông sau rèm cửa. Giọng nói quen thuộc như đã ở trong tim cô.

Cậu cũng đưa mắt nhìn qua chỉ thấy bóng một cô gái đang say sưa đánh cổ cầm trong đó.

- Ngài thích không?

Luxi cười nhẹ đầy thách thức nhìn cậu.

- Nếu chỉ là tiếng đàn tôi rất thích.

- Người đánh đàn còn đẹp hơn tiếng đàn.

Cậu nhíu mày. Cười nhẹ vẹ không quan tâm.

Luxi đặt lên bàn một chiếc két xắt.

- Hàng lần này chỉ có duy nhất 2 cái. Đã phiền Phong Thiếu cất công tới đây .

Luxi mở chiếc két sắt ra. Hai chiếc bút nhìn có vẻ bình thường nhưng lại là tỷ UsD có công sức hủy diệt lớn . Là mộ thiết bị vừa nghe trộm thu âm. Camera. Súng. Dao...

Rất tiện ích chỉ duy nhất có hai cái. Và cậu là người đầu tiên tấn công để có được nó.

- Phong Thiếu thấy như thế nào?

- Không tệ.

- Để cảm ơn quan hệ trao đổi lâu năm. Tôi có một món quà đặc biệt muốn tặng ngài.

Viêm Dạ Phong nhíu mày vẻ tò mò.

- Vệ sĩ sẽ đưa ngài đi . Hãy ở khách sạn tối nay.

- Tôi không có hứng với đồ ngọt.

Cậu khéo léo từ chối. Như đã hiểu chuyện.

- Phong Thiếu. Ngài yên tâm. Món quà lần này chắc chắn ngài sẽ Hài lòng.

Nhìn vẻ mặt Luxi đang cố gắng thuyết phục. Viêm Dạ phong lại thấy thú vị vừa tò mò không biết lại muốn cậu ra tay như thế nào. Sẵn tiện đang nhàm chán nên cậu cũng muốn xem xem có trò gì vui đang chờ cậu.

Viêm Dạ phong nhếch môi cười nhẹ.

- Luxi đã có lòng. Nếu không đc chuyện hy vọng đừng trách.

Không phải không ai hiểu ý này. Chỉ cần cậu không hài lòng không có hứng chỉ có chết.

Tiếng đàn réo rắt không ngừng. Như muốn nói lên điều gì đó lại không thể. Cô chỉ nhìn bóng dáng quen thuộc qua rèm cửa rồi lại chăm chú nhìn đàn.

Nhược Hàn mặc đồ ngủ lần này là để ám sát Viêm Dạ Phong. Đó là nhiệm vụ duy nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.