Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân

Chương 41




CHAP 41 :

PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT

Nhược Hàn bình thản nhìn người đàn ông trước mặt không một chút lo sợ.

Một người đàn ông đầy quyền lực và tàn nhẫn. Người đàn ông có thể lấy đi mạng sống bất cứ lúc nào. Ông ta chính là bố của Viêm Dạ Phong.

- Cô là Nhược Hàn?

chất giọng cứng rắn của người đàn ông đã vượt qua không ít sóng gió mới có ngày hôm nay, Viêm Hạo nhìn cô bằng vẻ mặt khó hiểu không hề tỏ sự tức giận.

Thay vì trả lời Nhược Hàn lại gật nhẹ đầu. Đôi mắt trơ trơ nhìn Ông.

- Ông rất giống Viêm Dạ Phong.

Cô phán nhẹ ra.

Viêm Hạo nhíu mày, đôi mắt tò mò nhìn cô gái trước mặt.

- Ta Là bố nó.

Nhược Hàn cũng không hề bất ngờ mà tỏ ra bình thản, biết được một chuyện cũng đỡ.

Nhưng Lại có một người không hề vui vẻ cho cuộc trò chuyện này, Khói bay ngùn ngụt bốc lên từ đầu ả , Khuôn mặt như rực lửa có thể cháy lan bất cứ lúc nào.

- Bác Viêm. Chúng ta không thể Tha cho cô ta được.

Viêm Hảo nghiêng đầu, nhìn ả miệng hơi cười.

- Vậy theo cháu nên làm gì ?

Phi Yến Vi tỏ vẻ thích thú, cưởi đểu một cách Nguy hiểm vừa đắc ý tiến gần cô, Khi cả người cô đều đang bị trói chặt.

- Cô ta nhiều lần suýt lấy mạng Dạ Phong,Hay là cứ Giao cho cháu dạy bảo.

- ồ.

viêm Hạo vẻ ngạc nhiên ,

- Phi tiểu thư lại có hứng thú.

Vẻ mặt ả như đèn pha sáng lên, như chỉ chờ có vậy.

- Bác lại để một đứa con gái như cô ta làm ảnh hưởng đến Anh Phong sao ?

Viêm Hạo Cười nhẹ, Vẻ đồng tình, không nhanh không vội quay lưng chỉ để lại một câu.

- Vậy. Tùy cháu.

Viêm Hạo đi khuất, Nhược Hàn cũng nhanh chóng bị bọn vệ sĩ của Phi Gia mang đi trong một cái thùng.

cùng lúc chiếc thùng được chuyển vào trong cốp xe của ả.

chiếc mecerdes Landaulet cũng vừa lăn bánh vào.

Một người đàn ông với khuôn mặt lãnh khốc, đôi môi mím lại, hai hàng lông mày xanh mướt, đôi kính râm như che gần hết khuôn mặt. mái tóc nâu đen vuốt ngược lên một cách rất men lì lại vừa phong độ của đỉnh.

Viêm Dạ Phong không hề quan tâm đến sự tồn tại của Phi Yến Vi nên căn bản mọi hành động ả làm đều không nằm trong tầm kiểm soát của cậu.

Viêm Dạ Phong đã đoán được sự có mặt của Viêm Hạo. tuy là bố con ruột nhưng Viêm Dạ Phong lại không hề tỏ ra thân thiết đúng theo nghĩa như vậy. Cậu từ nhỏ đã sống riêng và luôn bị sự dạy bảo rất nghiêm khắc của bố làm tích cách một phần như bây giờ cũng do vậy.

Và điều quan trọng là tính cách của họ không hợp nhau. đó là nguyên nhân chủ yếu luôn xảy ra xung đột giữa hai bố con.

Mặc dù vậy nhưng không làm ảnh hưởng tới việc kế thừa của cậu.

không gian tối om như trong một hang động, Nhược Hàn lại không thể cựa quậy được, Cảm giác khó chịu bao lấy thân thể.

chiếc cốp từ từ đóng lại, ở một kẽ hở nhỏ của chiếc thùng, Nhược Hàn mơ hồ thấy một người đàn ông quen thuộc cao ráo bước ra từ một chiếc ô tô đối diện.

chiếc khăn bịt chặt miệng không thể thốt lên được.

Viêm Dạ Phong đang đứng trước mặt cô vừa mới ra khỏi xe, chiếc kính râm được tháo ra, đôi mắt hổ phách vẫn lạnh lẽo một cách vô cảm, khuôn mặt lại phờ phạc vì không ngủ. Gần đây cậu lại mới hồi phục sức khỏe không lâu lại luôn phải đi xa làm việc vô cùng nguy hiểm,

ngoài là CEO của một công ty lớn xuyên thế giới, còn là Một ông trùm chuyên Trao đổi mua bán các loại vũ khí có sức hủy diệt và các loại vũ khí có giá thành cao ngất ngưỡng, các loại vũ khí cấm khác.

nên Khu biệt thự bí ẩn này mới có rất nhiều cơ quan nhưng chưa một ai vào trong đó được ngoài trừ cậu và Dương Tích .

- Anh cuối cùng cũng về.

giọng nói nhõng nhẹo của ả khiến cậu rất khó chịu.

- Anh Phong, Em đã đợi anh từ đêm qua không ngủ.

ngay lập tức các đám vệ sĩ nhìn nhau vẻ bất ngờ.

phi yến vi sáng nay mới tới đây mà, hơn nữa ả mới tới chưa đầy 2 tiếng.

thât là nực cười.

Đáp lại là vẻ mặt không quan tâm của cậu.

- Thiếu Gia, Lão gia đang đợi.

Thư kí của Viêm Hạo đột nhiên ra ngoài, cắt ngang mọi cơ hội của ả.

cậu nhanh chóng đi vào, không một chút đoái hoài nhìn ả lấy 1s.

- Viêm Dạ Phong, là anh ép em.

ả nhìn theo bóng cậu mà không can tâm tự nhủ thầm.

vẻ mặt đắc ý cửa ả, thỏa mãn.

-----------

- Phong, Lần này ra ngoài hơi lâu, con lại bỏ bê việc công ty.

Viêm Hạo vừa cầm tờ báo đọc dở vừa nghe tiếng bước chân đã lên tiếng.

- Không có ảnh hưởng.

Viêm Dạ Phong, nhanh chóng ngồi xuống bắt chân, dựa vào ghế một cách mệt mỏi.

- cuối Tháng con sẽ đính hôn với Phi Yến Vi. ta đích thân dặn con, cư xử cho phải.

- Có cần thiết không ?

Viêm Dạ Phong cúi người lấy một ly trà nóng, lắc lắc trước mặt vẻ bình thản.

- Sẽ có lợi cho Con và công ty.

- Nghe có vẻ hấp dẫn.

Viêm Dạ Phong miệng hơi cười, uống một ngụm vẻ thú vị.

- Ta cần con nghiêm túc.

Viêm Hạo có vẻ khó chịu vì thái độ của cậu.

- Con đang mệt. Không tiễn.

câu nói vừa dứt Viêm Dạ Phong đứng dậy, vừa quay lừng.

rầm...

Tờ báo được đặt trên bàn kèm tiếng đâp bàn mạnh của Viêm Hạo, vẻ mặt tức giận.

- Con đứng lại. Viêm Dạ Phong, Con trưởng thành để phản ta sao ?

Viêm Dạ Phong chỉ hơi nghiêng đầu, không nói gì thêm, Cậu đi thẳng vẻ không quan tâm đến sự giận dữ của Viêm Hạo.

- Nghịch Tử.

-------------------------------------

Rầm...

Nhược Hàn bị ném mạnh xuống sàn không kịp trở tay, cánh cửa nhanh chóng bị đóng sập lại.

cô chỉ thấy duy nhất một lỗ hổng to bằng bàn tay mới có ánh sáng chiếu vào, cảm giác còn hơn cả tù ngục nhà llao.

- Canh chừng cô ta.

- Dạ, tiểu thư.

cạch cạch...

tiếng bước chân của ả xa dần, Nhược Hàn bò tới cạnh một góc tường, cố sức lết thân hình mệt mỏi.

Mái tóc dài xỏa xuống sàn, cả người đều bị nhiễm bụi đất, Hai tay bị trói chặt, Hai chân cũng vậy.

cả khuôn mặt trắng bệch, đôi môi nứt nẻ, Cả chân tay cũng bị những vết trầy xước, vết máu rỉ ra, Cô không thấy nó đau đớn nữa, mà cái đau là vết thương lòng. Cô không biết đã bao lâu rồi.

Đã bao lâu không còn là một thiên kim quý phái cao quý nữa.

Nghĩ vậy cô lại vùi mặt , nhưng lại không hề rơi một giọt nước mắt nào.

---------

Chiếc màn hình to được đặt ở tòa nhà lớn nhất của trung tâm thành phố lại gây sự chú ý của tất cả mọi người với một tin tức hết sức nóng.

Hôm nay, điều đáng chú ý của các tập đoàn khổng lồ, đó là sự kết gia giữa Vieem Gia và Phi Gia, được biết hai công ty lớn này đã có mối quan hệ hợp tác từ rất lâu, tới ngày hôm nay hai bên đã quyết định cho CEO cuả Viêm Gia là Viêm Dạ Phong và Thiên kim Phi gia, cũng là hoa khôi showbiz Phi Yến Vi sẽ đính hôn vào cuối tháng, Tin tức này do chính Viêm Chủ  Tịch đưa ra.

......

Ngay lập tức tin tức này đứng đầu các trang mạng, trang báo, trang tạp chí và các trang mạng lớn khác gây sự chú ý của dư luận một cách tích cực.

- Viêm Tổng ổn chứ?

dương Tích cúi người trước bàn làm việc của cậu.

Viêm Dạ Phọng lại vẫn chăm chú vào máy tính, không hề quan tâm tới những tin tức ngoài kia một chút nào.

- Không cần quan tâm.

Dương Tích không nói gì mà cúi đầu ra ngoài.

một lát sau. một chàng trai với bộ chiếc áo sowmi hoa, quần kaki trắng bước vào, mái tóc hơi uốn vàng cam, làn da trắng sáng, Chiếc kính râm cài trước ngực.

Đứng trước bàn làm việc của cậu.

- Bất ngờ chưa?

cậu lại không hề để ý mà tiếp tục bấm máy tính, chỉ cần nghe giọng nói với mùi hương thôi đủ biết là ai.

- Tôi xong việc sớm, hợp đồng với Dream K đây.

một bản hợp đồng được để lên bàn.

- Khá đấy.

Dạ Phong giờ mới lên tiếng vẻ hài lòng.

- Tin Hôm nay nóng quá đấy, đám phóng viên vẫn đang kiếm chữ ở dưới đó.

quách An tới bàn tiếp khách nhặt lấy quả  táo nhai ngồm ngoằm vừa nói.

- Vô Hậu.

Viêm Dạ Phong đứng dậy, đứng trước cửa kính khổng lồ nhìn ra xa, chiếc ti vi khổng lồ vẫn đang chiếu hình ảnh của Viêm Hạo Và Phi Triều - Bố Phi Yến Vi.

- Dạ Phong....

- Vẫn đang giờ làm việc.

câu nói của quách An nhanh chóng bị chặn lại. Hăn kịp nuốt một miếng tao to vào cổ họng một cách khổ sở.

- À... Viêm Tổng.

- Có chuyện gì ?

- Đừng nghiêm túc quá được không? Cậu xem chẳng ra cái gì cả.

An an nhanh chóng phản kháng lại, khuôn mặt nhăn nhó.

- Không thích sẽ bị cách chức.

- Cậu....

rầm....

cánh cửa bật mở một cách bất ngờ.

- Viêm Tổng, tôi đã cố ngăn...

- Cậu ra ngoài đi.

Viêm Dạ Phong hiểu được tình hình, Dương Tích cũng vì thế mà đóng cửa ra ngoài, quách An vẫn đang bất ngờ trước người trước mặt.

Viêm Dạ Phong nhanh chóng lấy lại thái độ ban đầu.

Tôn Tử Hàm lần đầu vô phép tắc xông vào như thế này.

- Tử Hàm, là tôi nhìn lầm sao? Sáng nay cậu lại uống nhầm thuốc.

An An bị rớt miếng táo từ trong miệng không kịp kiểm soát.

- Cậu. Hôm nay lại quên báo trước.

Tôn Tử Hàm vẻ mặt lãnh khốc như băng, hai người đàn ông nhìn nhau đầy căng thẳng bốc lên cả căn phòng, quách An nhanh chóng chen vào giữa.

- Có chuyện gì, từ từ nói, đều là bạn bè của nhau.

Viêm Dạ Phong, Ngồi lại tại bàn làm việc khuôn mặt thản nhiên nhìn.

- Tôn Thiếu, Ngài có chuyện gi sao ?

- Nhược Hàn mất tích rồi.

Trước câu nói này Trái táo trên tay An an cũng rơi xuống đất, Dạ Phong dừng mọi hoạt động nhưng lại không tỏ ra cảm xúc gì.

- Vậy sao?

- Dạ Phong, Chúng ta nói chuyện ngang hàng đi.

- Chuyện này có liên quan tới đây sao?

Viêm Dạ Phong không chút cảm xúc hỏi, Tôn Tử Hàm nắm chặt bàn tay, đôi mắt nâu khói biến màu.

- Nhược Hàn, ngoại trừ bị người của cậu đưa đi, sẽ không có ai khác.

Tôn Tử Hàm khẳng định.

- Hàn Hàn, Mỹ Nhân sao lại mất tích.

- cậu im miệng...

cả Viêm Dạ Phong và Tôn Tử Hàm đều đồng thanh nhìn quách An nói.

- Dạ Phong, Chắc cậu rõ trong suốt thời gian cậu hôn mê Nhược Hàn đã chịu những gì.

- Tôi không cần biết.

Tôn Tử Hàm đã nổi lên gân tay chằng chịt lên nhau, vẻ mặt tức giận kiềm chế.

- Nhược Hàn đang ở đâu?Nói.

tôn Tử Hàm rít lên , đây là lần đầu cậu tức giận như vậy.

- Tử Hàm, bình tĩnh, Mỹ nhân có thể không phải ở ...

- quách An, cậu mệt rồi về nghỉ ngơi đi.

Viêm Dạ Phong chặn lời nói của An An, Rồi đưa ánh mắt sắc bén không chút biến màu nhìn Tử Hàm.

- Tôi nhắc lại. Nhược Hàn không có ở chỗ tôi. Tôi cũng không mong điều đó. không tiễn.

câu nói vừa dứt, dạ Phong tập trung lại vào máy tính không còn quan tâm người trước mặt.

- Tốt nhất là vậy.

tử Hàm cũng đi ra khỏi đó với vẻ mặt vừa lo lắng vừa khó chịu.

-Tôi đi khuyên cậu ấy.

quách An cũng vì thế mà bỏ chạy theo.

cánh cửa đóng lại, Dạ Phong hít một hơi sâu, đưa tay chắp trước trán vẻ suy nghĩ.

Tút..

- Viêm Tổng có yêu cầu gì?

- Tìm Nhược Hàn.

-Vâng !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.