Phong Hoa Tuyết Nguyệt (Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân

Chương 15




Chappp 15 👍👍👍

Truyện : Phong Hoa tuyết nguyệt

Kind : Ngôn tình xuyên không

Nam : Viêm Dạ Phong

Nữ : Đông Phương Nhược Hàn.

------

Chappp 15:

- Nhược Hàn.

Tôn Tử Hàm bước ra từ một đám đông nào đó. Cậu đã không có ý định đến nhưng cuối cùng vì  mối quan hệ giữa hai công ty .

Tôn Tử Hàm sau 2 tháng cũng gặp được Cô. Nhưng lại trong hoàn cảnh như bây giờ.

Cô lại có quan hệ với Viêm Dạ Phong .

Nhược Hàn ngay lập tức vùng vẫy ra lão hồ ly kia .

- Tử Hàm, huynh cuối cùng cũng tìm ta rồi.

Cô vui mừng nở nụ cười bán nguyệt nói.

- Chủ tịch Tôn. Sao lại có liên quan tới mỹ nhân của tôi như thế này ?

Lão già kia bắt đầu không hài lòng về sự xuất hiện của Tử Hàm.

Lão không nỡ từ bỏ mỹ nhân kia. Và cũng không có ý định.

- Thứ lỗi Lý chủ tịch. Đây là cô gái hơn hai tháng qua tôi tìm kiếm.

Tử Hàm vẫn khuôn mặt lãnh đạm  bình thản nói.

Lý cchủ tịch đưa vẻ mặt khó hiểu nhìn Viêm Dạ Phong đang còn đứng chứng kiến mọi việc.

- Viêm Tổng. Chuyện này là sao ?

Viêm Dạ Phong nhíu mày tiến gần cô. Cậu cũng khá bất ngờ về cô gái mà Tôn Tử Hàm tìm kiếm lại là người phụ nữ mà cậu mang về cứu.

Đây quả là tin sốc trong giới kinh doanh và tin nóng hổi cho báo chí.

Và cũng ngay thời khắc đó hàng chục máy ảnh phát sáng hướng về phía Nhược Hàn là chủ yếu.

Viêm Dạ Phong đưa bàn tay lạnh ngắt quàng vào vai cô một cách thản nhiên.

-  Cậu à. Cô gái này nếu không có cháu cứu đã sớm không còn rồi.

Nhược Hàn toát lên sự run sợ khi Viêm Dạ Phong đụng vào người cô. Hơn nữa cậu ta còn gọi Tử Hàm là Cậu.

Vậy thì họ phải có quan hệ thân thiết.

Nhược Hàn Thiết nghĩ rồi đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Tử Hàm.

- Dạ Phong. Cháu không nên Trao đổi Nhược Hàn.

Tử Hàm lạnh giọng nói. Lão già họ Lý kia đã không đợi được Lâu mà xông tới gần.

- Tôn Chủ tịch. Cô gái này giờ đã là của tôi. Cậu có phải cũng nên hiểu lễ nghĩa một chút không ?

Đông Phương Nhược Hàn, mày trở thành đồ vật để bọn chúng đứng đây giằng co từ khi nào vậy ?

Đã vậy còn là của lão già kia nữa.

Thật quá mức hoang đường.

Lão háo sắc kia còn không có ý định từ bỏ nữa. Không lẽ nửa đời sau của thiên kim phủ thừa tướng phải thành quả phụ sao ?

Nhược Hàn nghĩ vậy .

- Nhược Hàn sao cô lại chạy lung tung thế này ?

Tử Hàm đưa ánh mắt nâu khói nhìn cô một cách ấm áp hơn.

- Là ta bị đuổi ra. Còn bị lừa rồi...

Ngang đây cô không nói thêm chỉ ngước lên nhìn Viêm Dạ Phong.

- Xin huynh đưa ta ra khỏi đây. Ta hứa sẽ tìm phụ thân ta. Ta thà chết chứ không đi theo lão già háo sắc kia đâu.

Lão già háo sắc? Lý chủ tịch nghe tới ngang đây đã không thể chịu đựng thêm được vừa khó chịu vừa thèm khát mỹ nhân muôn mặt này.

Không nghĩ lâu lão nắm lấy bờ vai cô rồi kéo mạnh về phía mình. Lão liếm lưỡi một cách kinh tởm.

- Nào..mỹ nhân theo ta.

- Tử Hàm cứu ta. 

Cô vừa cầu cứu Tử Hàm mà xem Viêm Dạ Phong không hề tồn tại. Lúc trước

Người cô hứa sẽ làm tất cả khi kêu cứu là Viêm Dạ Phong.

Đôi mắt màu hổ phách đã đỏ rực hẳn . Những tia đỏ đã gần như cháy lên mãnh liệt. Đã không còn màu vàng của mật ong .

Giờ chỉ còn đỏ lửa.

Tôn Tử Hàm cũng xịt màu  nâu khói u ám.

Tử Hàm định đưa tay ra kéo cô nhưng lập tức bị Viêm Dạ Phong kéo cô ra nhanh. Một cách hung bạo.

- Lý chủ tịch xin phép.

Câu nói vừa đầy sát khí vừa dứt Viêm Dạ Phong bấu chặt tay Nhược Hàn kéo ra khỏi bữa tiệc.

Tôn Tử Hàm cũng vì thế mà chạy theo.

Bụp !!!!

Á...

Cậu ném cô vào trong xe một cách tàn nhẫn. Không còn để ý đến máy quay phim hay máy chụp ảnh xung quanh.

- Cốc cốc cốc.

Tôn Tử Hàm gõ cửa xe dồn dập.

Nhược Hàn trong xe đã bắt đầu bất an. Cô cũng cố mở cửa để thoát ra đi cùng với Tử Hàm.

Viêm Dạ Phong, đang khởi động xe.

Cửa đã đóng chặt chỉ có Viêm Dạ Phong mới điều khiển được.

Bên trong nồng nặc mùi sát khí. Tới mức cô cảm thấy như khó thở.

Vút.....

Chiếc Mercedes landaulet đã phóng nhanh chóng.

Tôn Tử Hàm cũng nhanh chóng khẩn trương đuổi theo.

Trong bóng tối trong xe không có ánh sáng cô cảm nhận được đôi mắt màu hổ phách đang sáng rực như có thể đốt cháy mọi thứ.

Chiếc xe phóng nhanh như đua. Viêm Dạ Phong mặc kệ tiếng còi inh ỏi của cảnh sátgiao thông .

Cậu vượt quá tốc độ cho phép.

Trong bóng tối tĩnh mịch. Viêm Dạ Phong bấu chặt bàn tay lên vô lăng. Cậu tập trung lái xe một cách nghiêm túc .

Đôi môi mím chặt không hề cử động,

Nhược Hàn phải công nhận dù nhìn cậu bằng khía cạnh nào cũng rất đẹp rất nam tính.

Nhưng lúc này không phải lúc để  ngắm trai.

Viêm Dạ Phong đang sát khí đùng đùng.

Vút !!!

Chiếc xe đi nhanh mức có thể làm cô bắt đầu choáng.

Cô nắm chặt ghế trước.

Cô rất ít mở miệng với cậu. Thậm chí cô còn không muốn.

Viêm Dạ Phong kéo cà là vạt ra để nới lỏng. Hơi thở cậu đang dồn dập . Bàn tay đã lộ ra những tia gân tay chằng chịt.

Nhược Hàn bắt đầu sợ hơn. Đôi tay cô nắm chặt váy.

Cuối cùng chiếc Mercedes Landaulet cũng đã tới trước cổng.

Cổng tự động mở ra. Rồi lại tự động đóng chặt ngay cả một con ruồi cũng không dễ bay vào.

Chiếc xe chạy thẳng vào tầng hầm.

Viêm Dạ Phong nhanh chóng ra khỏi xe. Cánh cửa nơi cô bật ngở.

Đôi tay dài của cậu tóm lấy cánh tay cô rồi kéo cô ra không thương tiếc.

Cậu nắm chặt cánh tay cô như người mọi cơn tức đã đổ dồn vào đó.

Viêm Dạ Phong rút cuộc đang tức vì chuyện gì ?

Bụp !

Á.

Cậu ném mạnh cô xuống sàn như ném đồ vật.

Nhược Hàn đau đớn ôm lấy cánh tay và lưng đang bị thương không thể ngồi dậy nổi.

Viêm Dạ Phong đưa một ngọn súng ra chĩa thẳng vào mặt cô .

Căn phòng tối om như mực.

Trời đã bắt đầu âm u.

Rầm !!!

Tiếng sấm kêu chói tai làm cô giật mình .

Trong bóng tối một dáng cao to của người đàn ông , đôi mắt đỏ rực như lửa.

Mái tóc hất ngược.

Nhược Hàn đau đớn trên sàn .

Cô đang bắt đầu đổ mồ hôi.

- Tôi đã nhắc nhở cô. Đừng quên đã nói gì khi cầu xin tôi cứu mạng.

Viêm Dạ Phong rất đáng sợ. Cô công nhận điều đó.

Ring !

Tiếng chuông điện thoại cậu bỗng reo lên.

Không phải suy nghĩ nhiều đó là cuộc gọi của lão già họ Lý đang đòi mỹ nhân.

Vút...bụp..

Viêm Dạ Phong ném ngay cái điện thoại xuống sàn.

- Bùng !

Và dùng cây súng bắn trúng vào cái điện thoại .

Nhược Hàn không tin nổi những gì mình đang chứng kiến là thật.

Đôi mắt vô cùng dữ tợn như có thể xông tới xé xác cô ra bất cứ lúc nào.

Đôi môi cô run lên nhìn cây súng ngay trước mặt.

-  đừng quên. Mạng cô là do tôi nhặt về.

Từ nhặt làm cô cảm thấy đau đớn một thiên kim quý phái như cô lại cần người khác nhặt về sao ?

Từ khi nào số phận cô lại như thế này.

Viêm Dạ Phong đang tới gần cô. Bước chân đang gần hơn.

Cậu lấy ngòi súng nâng cằm cô lên.

- Lại cầu xin nam nhân khác trước mặt tôi sao ?

Viêm Dạ Phong vừa nhếch mép cười khẩy rồi nói.

- Tôi sẽ quyết định ngày cô chết. Nhớ lấy.

Viêm Dạ Phong ném cây súng ra ngoài cửa sổ .

Rầm.

Tiếng cánh cửa đóng lại như muốn rời ra.

Rào !!!!

Mưa rơi xối xả . Nhược Hàn cảm nhận ngày tháng sau này còn nhiều điều hơn mà cô phải đối mặt.

Cô chỉ ước đây là một giấc mơ. Để khi tỉnh giấc cô vẫn là Thiên Kim  của Thừa tướng.

Nghĩ thế cô lại đau lòng.

Tiếng bước chân của Viêm Dạ Phong đã đi xa. Nhưng mùi sát khí vẫn còn nồng nặc.

Căn phòng tối và yên lặng tới mức chỉ nghe tiếng mưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.