Phồn Hoa Tự Cẩm

Chương 68: Đồng tâm diễn kế.




Tiếng trống vang tận không trung, Sa Lý Cổ Chân bị lính Tây Hạ đè quỳ dưới đất bỗng nhiên cười một tiếng thê lương, xoay nhìn đại doanh: “Lý Thuần Sinh, ngươi nhất định không làm nên đại sự!”.

Cảm giác được tay Mộ Thanh hơi ôm chặt, Nhược Cẩm sắng giọng thì thầm: “Ngươi là luyến tiếc người đã từng cùng vui đêm đẹp?”.

“Trúng độc làm bừa, dù chưa dẫn đến sai lầm lớn, nhưng chính là vẫn đụng vào nàng ta. Nhược Cẩm ta tự chặt ngón tay nhắc nhở, kiếp này sẽ không tái phạm”. Thấp giọng nói, Mộ Thanh khẽ lắc đầu: “Ta chỉ sợ ngươi xem trảm thấy khó chịu…”.

Thì ra… Nhược Cẩm trong lòng ấm áp mang theo ba phần đau lòng, mắt nhìn ngón út của nàng, im lặng mắng một câu: Đứa ngốc.

“Nhược Cẩm… trống trận chưa dừng, sư phụ bọn họ còn cần thêm chút thời gian…”.

Ngầm hiểu gật đầu, Nhược Cẩm chợt hiểu ra, Mộ Thanh ở lại một mình là để kéo dài thời gian, nói vậy nhất định là tứ công tử đã nghĩ ra cách gì đó.

Như vậy không thể làm gì khác hơn là…

“Buông ta ra!”. Cố ý đề cao thanh âm, Nhược Cẩm đánh mạnh khủy tay trái về phía Mộ Thanh, trúng đòn, Mộ Thanh hơi buông tay, Nhược Cẩm nhân cơ hội tránh ra một bước.

Thấy có cơ hội giết Mộ Thanh, Lý Thuần Sinh mặc kệ lệnh chém Sa Lý Cổ Chân, vội vã vẫy tay: “Mau bắt lấy Duyên Lăng Mộ Thanh! Giết!”.

Đáng tiếc Nhược Cẩm tránh ra được nhưng lại lảo đảo, thân thể lắc lư, lại bị Mộ Thanh kéo vào trong lòng, kiếm tiếp tục kề sát cổ.

“Dừng tay!”. Lý Thuần Sinh hoảng hốt hô: “Coi chừng tính mạng của Nhược Cẩm!”.

“Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi hận ta đến vậy ư?”. Mộ Thanh đau nhức hỏi.

Nhược Cẩm lạnh lùng mở miệng: “Ngươi phụ lòng bạc tình, nói không giữ lời, Tống Kim vốn dĩ không thể cùng tồn tại, ngươi và ta vốn là không nên ở cùng nhau! Duyên Lăng Mộ Thanh, dù ngươi chết cả nghìn lần cũng không trả hết nợ cho Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta!”.

“Hoàn Nhan Nhược Cẩm!”. Mộ Thanh oán hận quát: “Ngươi đừng ép ta!”.

“Ta chính là muốn ép ngươi, ngươi giết ta cũng chạy không thoát!”. Nhược Cẩm bỗng nhiên giãy dụa, khủy tay liên tục đánh Mộ Thanh, mỗi một lần đều đau nhức, nương tử à, ngươi đánh thật hả?.

Cố hít một hơi, Mộ Thanh không khỏi ho một tiếng.

Hơn lưỡng lự, Nhược Cẩm giảm bớt lực, nghiến răng; “Duyên Lăng Mộ Thanh, ra tay đi, ngươi không phải nói ta ác độc sao? Ra tay đi!”.

“Ngươi!”. Mộ Thanh kinh ngạc, Nhược Cẩm à, đừng làm loạn, cẩn thận lưỡi kiếm cắt vào ngươi.

“Đại vương! Đại vương! Không xong rồi! Không xong rồi!”. Một gã tiểu tốt Tây Hạ theo thuyền chạy tới.

“Xảy ra chuyện gì?”. Lý Thuần Sinh sắc mặt đại biến.

“Thuyền của ta bất luận là ở bên này hay bên kia đều bị thủng! Nước đã ngập thuyền, chỉ sợ sẽ chìm hết!”. Tiểu tốt kinh sắc bẩm báo.

Nếu thuyền chìm, đường lui đứt, hai vạn quân giữ trại bên kia không có cách nào sang bên này, hai vạn quân ở đây cũng không có cách nào rút lui, chỉ có thể chống trả.

“Vậy….”. Lý Thuần Sinh hoảng sợ nhìn Nhược Cẩm. Đây… đây rốt cuộc là…

Sa Lý Cổ Chân cười ha hả: “Đại vương, ngài trúng kế rồi. Ha ha ha ha. Ngươi không nghe lời ta nói, trúng kế của Hoàn Nhan Nhược Cẩm rồi”.

“Ầm!”.

Một tiếng nổ vang lên trên thuyền, ngay sau đó vô số tiếng nổ khác vang lên. Trên thuyền, tiểu tốt đánh trống đã sớm ngừng tay, hoảng loạn chạy trốn mất tích.

Lửa lớn đột nhiên lan ra, trên sông Hoài không biết chiến thuyền của Đại Tống xuất hiện từ bao giờ, trên chiến thuyền, Mộ Phong tay chống gậy, chỉ huy gia tướng nhà Duyên Lăng trên chiến thuyền liên tục cầm vò rượu ném đi.

“Sưu! Sưu! Sưu!”. Tên đều bắn trúng vò rượu, rượu vỡ trên không hóa thành mưa lửa, rơi đầy trên sông.

“Mộ Thanh, tứ ca tới giúp ngươi đây!!”. Xa xa nhìn thấy Mộ Thanh bị quân Tây Hạ bao vây, Mộ Phong lanh lảnh hô to: “Mộ Thanh, ngươi cũng đừng khiến tứ ca thất vọng!”.

Tiếng nói vừa dứt, mấy trăm gia tướng nhà Duyên Lăng cầm dùi đeo kiếm nổi lên trên sông, chỉ thấy bọn họ bơi lên bờ nam, đồng thời rút kiếm: “Giết!!!”.

Tiếng thét rung trời, mấy trăm gia tướng liều lĩnh nhằm hướng đại doanh chạy tới.

“Hóa ra…. Các ngươi cố ý kéo dài thời gian!”. Lý Thuần Sinh bừng tỉnh, ánh mắt bén nhọn tràn ngập hận ý nhìn Nhược Cẩm: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm, tâm kế của ngươi thật thâm! Bản vương dĩ nhiên bị ngươi lừa”.

“Đa tạ tứ ca, Mộ Thanh sẽ không khiến ngươi thất vọng!”. Mộ Thanh tiến lên chắn trước người Nhược Cẩm, lẫm liệt nói: “Lý Thuần Sinh, ngươi đừng mơ động tới Nhược Cẩm”.

“Giết! Giết hết bọn chúng cho bản vương!”. Lý Thuần Sinh uất hận mở miệng: “Cho dù bản vương thua trận này cũng không để Hoàn Nhan Nhược Cẩm sống trên đời”.

“Sưu! Sưu! Sưu!”.

Tên bay đầy trời, hai nghìn cung thủ nhà Duyên Lăng giương cung bắn, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống.

Giang tay bảo vệ Nhược Cẩm, Mộ Thanh một kiếm đâm xuyên qua người lính Tây Hạ xông tới: “Nhược Cẩm, có ta ở đây, không cần sợ!”. Cười kiên định nhìn đôi mắt nửa vui mừng, nửa thâm tình của nàng: “Đời này ngươi đừng mơ chạy thoát”.

“Nếu ta nhất quyết muốn chạy thì sao?”. Nhược Cẩm thoát khỏi vòng tay của Mộ Thanh, cúi người nhặt lên trường kiếm, đứng sánh vai với Mộ Thanh: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta không phải là người nhu nhược, không thể để ngươi chê cười! Ngươi đừng quên, kỳ thực ta là một nữ tử ác độc!”. Trường kiếm xuất thủ cắt đứt tay lính Tây Hạ.

Tay trái nắm chặt tay phải của Nhược Cẩm, Mộ Thanh cười gật đầu: “Ngươi có ác độc thế nào cũng là vợ của Duyên Lăng Mộ Thanh ta!”. Trường kiếm trong tay tung hoành ngang dọc, bức lui lính Tây Hạ.

“Ha ha…”. Nhược Cẩm cũng chăm chú nắm lại, đời này kiếp này, cho dù hôm nay có hy sinh tại đây cũng không tiếc.

“Thanh nhi, sư phụ tới! Ngươi đừng sợ!”’. Lý Sóc Phong nhún chân, phi thân xuống bên cạnh Mộ Thanh, lẫm liệt nhìn binh lính Tây Hạ: “Dị tộc ngoại bang, hôm nay bần đạo muốn đại khai sát giới!”.

“Sư phụ, có Nhược Cẩm ở bên, Mộ Thanh sợ gì chứ?”. Mộ Thanh ngẩng đầu cười nhìn Lý Sóc Phong: “Chẳng lẽ sư phụ sợ?”.

“Ngươi! Xấc láo!”. Lý Sóc Phong lạnh lùng hừ một tiếng. Thanh nhi à Thanh nhi, ngươi vẫn quậy phá như xưa.

“Sư phụ đương nhiên không sợ, tiểu Nhĩ sao có thể thua kém mấy người!”. Tiểu Nhĩ xuất kiếm, từ bên trái chém giết qua đây.

“Tiểu sư muội!”. Mộ Thanh cười lanh lảnh.

Tiểu Nhĩ nhăn mi: “Ngươi ngốc như thế, ta không muốn làm tiểu sư muội của ngươi, ta muốn làm đại sư tỷ!”.

“Ha ha…”. Mộ Thanh xoay kiếm đỡ thương hung hăng đâm tới: “Vậy tiểu sư muội, chúng ta so tài”.

“So cái đầu ngươi, nếu ngươi bị thương, cẩn thận ta bực mình đưa rượu độc cho ngươi uống!”. Nhược Cẩm nhịn không được mở miệng.

“Rất nhanh, Mộ Thanh hôm trộm lên mặt Nhược Cẩm một cái: “Ngươi đưa gì ta cũng uống”. Nói xong Mộ Thanh cười thật sâu, tay kiếm lượn vòng bên cạnh Nhược Cẩm, không cho ai lại gần.

Hai gò má ửng hồng, Nhược Cẩm xấu hồ trừng Mộ Thanh: “Sinh tử trước mắt, ngươi còn làm ẩu”. Có điều ta thích ngươi đường đột như vậy.

“Không biết xấu hổ!”. Bất đắc dĩ mắng một tiếng, Lý Sóc Phong hắng giọng, không biết là đang cười hay tức giận: “Quả nhiên là vẫn làm càn”.

“Ha ha, Nhược Cẩm, nắm chặt tay ta, xem ta nghênh tiếp vạn quân thế nào!”. Mộ Thanh cười nghiêm nghị, mặt lộ vẻ sủng nịnh, kiếm theo Lý Sóc Phong, mang theo Nhược Cẩm chọc thủng vòng vây.

Lý Thuần Sinh giận dữ hét lớn: “Chết đến nơi còn không biết xấu hổ! Hai vạn đại quân của bản vương chẳng lẽ đánh không lại mấy nghìn người các ngươi?”. Vung tay, chỉ hướng Nhược Cẩm: “Chúng tướng nghe lệnh, giết sạch bọn chúng cho bản vương!”.

Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ngươi rốt cuộc là người như thế nào, bản vương dĩ nhiên thua trong tay ngươi. Ta hận! Ta cực hận!.

Nhìn mặt đầy ý cười của Mộ Thanh thật sâu, Sa Lý Cổ Chân tâm hung hăng đau xót, ta tính toán một đời, sao có thể làm quân cờ trong tay hai ngươi?. Vốn dĩ thắng lợi nắm chắc trong tay, vì sao hết lần này tới lần khác đi sai, dẫn đến thua toàn bộ!.

Buồn bã nổi lên, Sa Lý Cổ Chân lặng lẽ cầm đại đao trong tay một gã binh lính đã chết, âm thầm tiến về phía Mộ Thanh.

Duyên Lăng Mộ Thanh, ngươi là người ta chọn, ngươi không thể thuộc về Hoàn Nhan Nhược Cẩm, nếu ta không có được ngươi, cũng không để cho Hoàn Nhan Nhược Cẩm có, cùng ngươi hạnh phúc làm bạn suốt đời!.

“Sa Lý Cổ Chân…”. Nhìn thấy tuyệt vọng trong mắt nàng ta, Nhược Cẩm hơi căng thẳng, chẳng lẽ nàng ta muốn ra tay với Mộ Thanh?.

Vội vã nhìn Mộ Thanh chuyên tâm ứng phó với quân Tây Hạ, Nhược Cẩm khẽ thở dài.

Nước cuối cùng, để ta đánh với Sa Lý Cổ Chân đi.

Hai mắt sắc bén nhìn thẳng Sa Lý Cổ Chân, Nhược Cẩm chuẩn bị đón tiếp nàng ta bất kỳ lúc nào.

“Duyên Lăng Mộ Thanh!”. Sa Lý Cổ Chân đột nhiên dừng lại cách Mộ Thanh ba bước, oán hận mở miệng: “Ngươi từng chạm qua ta, sao có thể cứ như vậy quên?”.

“Hoàn Nhan phu nhân! Mộ Thanh phạm lễ, đã chặt ngón tay giới mình, ân oán giữa ta và ngươi coi như hết, ta không muốn tiếp tục dây dưa với ngươi”. Mộ Thanh lạnh lùng quát, tay kiếm hung hăng đỡ đại đao, một trận tê dại, máu từ chữ “Cẩm” chảy ra, rơi trên mặt đất.

“Ân oán… Ha ha ha…. Ân oán có thể tiêu tan dễ dàng như vậy?”. Sa Lý Cổ Chân cười lạnh lẽo: “Ngươi có biết, cha, anh ngươi rốt cuộc là chết trong tay ai không?”.

Mộ Thanh ngẩn ra: “Chẳng lẽ là ngươi?”.

“Duyên Lăng Mộ Dương, tâm trí vô song, nếu không phải ta, ai có thể chế trụ hắn?. Nếu không phải ta ai có thể mua được Đại Tống, độc chết nhị ca của ngươi? Nếu không phải ta, Ngột Khác sao lại phục kích tam ca của ngươi? Nếu không phải ta, Duyên Lăng quận vương cha ngươi sao lại trúng độc chết?”.

Sa Lý Cổ Chân cười u ám: “Nực cười nhất chính là, ngươi lại coi kẻ thù giết cha, anh là ân nhân, thậm chí còn đối ta… đau thương trăm đường….”.

“Ta giết ngươi!!!”. Mộ Thanh lửa giận đốt tâm, cha, anh. Hóa ra… Mộ Thanh lại hoang đường như vậy, các ngươi ở dưới suối vàng nhất định là hận chết ta phải không?.

“Mộ Thanh, cẩn thận có bẫy!”. Nhược Cẩm hốt hoảng hô.

“Cho dù có cạm bẫy, ta cũng không thể tha cho ả sống tiếp!”. Mộ Thanh cắn răng: “Ta muốn báo thù cho cha, anh ta!!!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.