Thề có Chúa, đây là cách giam lỏng trá hình dưới hình thức quan tâm.
Đã tròn 5 ngày nay, chiều nào cũng vậy, đúng 3 giờ chiều trước cửa kí túc xá phòng tôi sẽ xuất hiện một người cao lớn đeo kính râm đứng đợi sẵn. Hắn đến để hộ tống tôi đến quán KioKiki!
Tuyết Mai ban đầu chứng kiến sự việc rồi nghe tôi tường thuật lại, nó ném ánh nhìn khinh bỉ về phía tôi – " Đi xe sang. Được phục vụ như quý cô. Đến không gian đẹp tận hưởng bầu không khí trang nhã chỉ để làm bài. Mày còn than thở cái nỗi gì?"
Ba ngày sau nó não nề vỗ vỗ vào vai tôi với thái độ cảm thông sâu sắc - " Cố lên bạn hiền ơi, nốt tuần này thôi là Khôi Vĩ thi xong rồi. Cố lên! Cố lên! "
" Hừ, Khôi Vĩ." – Tôi rít lên qua kẽ răng.
Câu chuyện dở khóc dở cười này bắt đầu từ ngay ngày hôm sau kể từ lúc tôi và Khôi Vĩ trở về từ quán Coffee KioKiKi. Trưa hôm ấy, vừa trở về từ văn phòng trường sau một buổi sáng đi coi thi thì điện thoại của tôi báo cuộc gọi đến. Tôi uể oải bắt máy.
- " Có chuyện gì vậy?"
- " Chị đã về đến phòng chưa?"
- "Rồi."
- "Nghỉ ngơi chút đi nhé, 3 giờ chiều sẽ có người đến đón chị. Người đó tên là Brian. Đặc điểm: Mặc áo vest đen và luôn đeo kính."
- "Người đến đón? À, đến quán Coffee làm bài, rồi, tôi nhớ rồi....Được! Cám ơn cậu".
Tôi lẳng chiếc điện thoại lên giường rồi ngủ thiếp đi. Đúng 3 giờ tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Mở cửa ra đập ngay vào mắt tôi là một bóng người cao lớn, mặc nguyên cây vest đen và đeo kính râm. Rất khó xác định độ tuổi vì nét mặt khá đanh thép cũng như kiểu tóc đầu đinh thẳng thướm. Tôi phải bẻ cổ ra phía sau một góc 90 độ mới có thể nhìn thấy hết nét mặt của người đối diện. Người lạ cúi đầu chào tôi, giọng vang lên như tiếng sấm.
- " Chào cô Hạ Thiên Du, tôi đến để đón cô theo như ý của cậu Khôi Vĩ".
Tôi nuốt nước bọt đánh "ực". Tôi gật đầu chào lại, tôi không biết xưng hô thế nào cho phải phép. Tôi lắp bắp.
- " Chào...Cậu...À, anh...chú... tên của ...."
- " Chúng ta sẽ không giao tiếp trừ lần đầu này. Vậy nên thưa cô, tên của tôi không đáng để cô lưu tâm. Tôi sẽ đợi cô ở đây chừng nào cô ra và chúng ta sẽ xuất phát".
Cằm tôi rơi xuống đất một cái đánh bộp. Một kiểu cư xử khá là...hừm, xã hội? lạnh lùng? Chất? tôi thật không biết dùng từ nào có thể diễn tả được. Tôi quyết định gọi người này là Quý ông kính râm!
Tôi ngắc ngứ đáp.
- " Vậy phiền ông đợi tôi một chút".
Quý ông kính râm khẽ gật đầu rồi đứng quay lưng lại phía cửa, hai tay khoanh trước ngực, rất trang nghiêm.
Tôi đóng cửa phòng lại và có ý định gọi điện cho Khôi Vĩ nhưng đoán giờ này chắc cậu ta đang làm bài thi nên tặc lưỡi bỏ qua. Tôi láng máng nhớ lại lúc trưa Khôi Vĩ có nói hai chi tiết để nhận dạng người đến đón tôi, đó là mặc áo vest đen và đeo kính. Chậc, còn cái gì như là Brand's, Bi Rain... gì gì đó tôi không nhớ. Tôi tặc lưỡi nghĩ: Có lẽ Quý ông kính râm ngoài cửa kia nuôi hi vọng trở thành Bi Rain bằng việc uống nước cốt gà Brand's!
Nghĩ đến đây tự nhiên lại trở nên vững lòng vững dạ hơn trước. Tôi nhanh chóng sửa sang đầu tóc, mang theo một chồng sách và chiếc Laptop, chỉnh sửa lại quần áo một lượt rồi mới bước ra ngoài.
Ra khỏi cổng, một chiếc Audi mầu trắng đã đợi sẵn. Quý ông kính râm lịch sự giúp tôi mở cửa xe, tôi cúi đầu nói "Cám ơn" rồi chui vào bên trong. Quý ông kính râm cầm lái và chở tôi tới quán Coffee nọ. KioKiki. Tầng 3.
Vẫn là Mojito bạc hà, nhiều Rum Bacardi và không đá. Tôi ngồi trên đó chăm chú làm bài tập cho đến lúc sống lưng hơi ê nhức mới đứng dậy đi ra phía ban công vặn vẹo người. Ngó xuống phía dưới, người người ra vào rất nhộn nhịp. Rõ ràng quán này rất đông khách nhưng có điều hình như không một ai thích lên tầng 3 thì phải.
Có rất nhiều người vừa phóng xe máy đến đang dựng chân chống xe thì phục vụ trong quán chạy ra nói vài điều gì đó với họ, nghe xong họ liền lập tức gạt chân chống lên, nét mặt có chút khó chịu rồi phóng đi. Thi thoảng có một vài người ngước lên tầng 3 nhìn với ánh mắt bực dọc, tôi từ trên ngó xuống khẽ mỉm cười với họ, và thế là họ càng cau có hơn. Tôi nhún vai, hình như ở thành phố A này nhu cầu đọc sách của mọi người ngày càng có xu hướng giảm thì phải. Một mình trong không gian rộng lớn toàn sách quả thật cũng hơi trống vắng. Nhưng biết sao được, mọi người không thích sách, họ chỉ thích những không gian đầy sắc mầu ở tầng 1 và tầng 2 của quán này thôi. Tôi thở dài chiêm nghiệm ra điều này rồi bước vào bên trong làm bài tiếp.
Gần 7 giờ, tôi làm xong bài tập. Xuống quầy thanh toán tiền thì anh chàng có nụ cười tươi rói ở quầy thu ngân đã niềm nở nói.
- " Thưa chị, đang nằm trong chương trình Sale nên mọi đồ uống trong quán ở tầng 3 đều là Free hết ạ".
Chà. Quán này có vẻ rất hiếu khách. Tôi gật đầu cám ơn rồi đi ra ngoài. Lúc này quý ông kính râm từ chiếc Audi bước ra lịch sự mở cửa xe phía sau cho tôi. Tôi cúi đầu nói cám ơn rồi bước vào. Và cho đến khi quý ông kính râm ngồi ở vị trí phía trước được một lúc rất lâu rồi mà vẫn chưa khởi động máy tôi mới ngập ngừng hỏi.
- "Thưa ông, xe bị trục trặc ở đâu đúng không?"
Quý ông kính râm quay nửa mặt về phía tôi, hơi cúi đầu trịnh trọng thông báo.
- " Thưa cô, đúng 7 giờ thì chúng ta bắt đầu về".
Tôi liếc xuống nhìn đồng hồ, 7 giờ kém 5, trên trán tôi xuất hiện nhiều vạch đen dài chảy xuống. 5 phút ngồi trong xe quả là dài vô tận.
Lúc về đến cổng trường, tôi đang loay hoay ôm sách vở thì quý ông kính râm thoắt cái đã nhảy xuống và vòng qua mở cửa xe cho tôi, tôi ngượng nghịu nói cám ơn rồi vẫy tay tạm biệt. Quý ông kính râm vẫn rất lịch sự.
- "Thưa cô. Tôi sẽ đưa cô về tận phòng. Đây là nhiệm vụ của tôi và xin hãy để tôi hoàn thành trọn vẹn".
Tôi cười khổ sở, gật đầu. Và khi cánh cửa phòng kí túc xá chỉ cách mũi tôi 10 centimet thì bấy giờ quý ông kính râm mới cúi đầu chào tôi rồi ra về. Trước khi đi còn nói ngày mai đúng 3 giờ sẽ quay lại.
Cứ như vậy liền tù tì 5 ngày liên tiếp tôi gặp quý âm kính râm lịch sự này. 3 giờ chiều đi đến tận 7 giờ tối mới về. Quá muộn nên tôi không thể đến thư viện gặp Hoàng Minh để trao đổi về một số tài liệu khó hiểu. Tôi coi thi sáng. Anh lại coi thi chiều. Ngoài email và gọi điện với anh ra không còn cách nào khác để trao đổi bài. Vài lần có rất nhiều tài liệu có thông số kĩ thuật mà tôi loay hoay không biết làm thế nào, anh hẹn gặp tôi để cùng giải quyết, nhưng nghĩ đến phản ứng của Khôi Vĩ tôi lại miễn cưỡng từ chối anh. Tôi nghĩ chỉ cần Khôi Vĩ thi xong, tâm trạng cậu ta ổn định tôi sẽ nói rõ mọi chuyện cho cậu ta hiểu về tình bạn giữa tôi và Hoàng Minh. Khi cậu ta hiểu được rồi thì tôi sẽ gặp Hoàng Minh trao đổi bài cũng chưa muộn vì những tài liệu này sang học kì hai tôi mới cần dùng đến. Nghĩ vậy nên mỗi sáng gặp Khôi Vĩ ở sân thể dục, tôi lúc nào cũng cười tươi rói chúc cậu ta thi tốt. Tâm trạng của cậu ta cũng rạng rỡ hơn hẳn khi nghe tôi kể về 5 ngày ở KioKiki.
Và rồi thì cũng tới ngày thứ 6, ngày cuối cùng mà Khôi Vĩ thi, và tôi chỉ ở đây tới 4 giờ 30 chiều vì 5 giờ là Khôi Vĩ thi xong. Tôi thở phào nhẹ nhõm.Vậy là cũng sắp thoát được chuỗi quy trình: 3 giờ chiều - Audi trắng và Mojito.
Mọi chuyện có vẻ ổn cho đến khi... Lúc xuống tầng dưới, một nữ phục vụ sượt qua tôi rồi vô ý làm cốc Coffee trên khay đổ lên chiếc váy trắng của tôi. Mặt trước của chiếc váy trở nên loang lổ lem nhem. Tôi tối sầm mặt mũi. Phục vụ rối rít cúi đầu xin lỗi, ngay cả quản lí gần đó cũng chạy đến. Tầng hai buổi chiều khá đông nên sự việc vừa rồi gây chú ý cả một diện rộng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người tôi. Sự việc này vốn dĩ cũng chỉ là một chút sơ suất và chẳng có gì phải ngại ngùng cả, nghĩ vậy nên tôi mỉm cười nói không sao. Tôi rời khỏi chỗ nhốn nháo đó và đi tìm Toilet.
Tôi phải lên tầng ba vì Toilet tầng 2 đã quá đông. Tôi mở vòi nước và bắt đầu xử lí mầu nước cà phê ở váy. Cũng hơi khó khăn một chút vì cà phê là chất bẩn rất khó gột rửa và nhất là tôi lại đang mặc váy trắng. Liếc vào trong gương, tôi chợt nảy ra một ý.
Tôi cởi chiếc áo khoác ngoài của mình và buộc nó ngang hông. Trông có vẻ ổn hơn. Vết tích vệt cà phê loang lổ dù không được che đi hoàn toàn nhưng phần nào làm cho chiếc váy trắng của tôi bớt lem nhem hơn. Tôi gật đầu hài lòng rồi chậm rãi rửa tay. Lúc này cánh cửa phòng bên cạnh có tiếng mở, tiếng guốc cồm cộp và sau đó là tiếng cười đầy khoái trá. Một giọng nữ lảnh lót lọt thỏm vào bên trong.
- Trò này vui không? Haha. Khi nãy nhìn con nhỏ đó thật thê thảm.
- Đúng là nhìn rất mắc cười. Mặt xanh lét như tầu lá luôn. Mà này, con nhỏ đó là bạn gái của ai vậy?
Tôi hơ bàn tay ướt dưới chiếc máy sấy tay tự động gần đó rồi mở cửa bước ra ngoài, nhưng vừa khi bàn tay chạm vào tay nắm cửa thì một cái tên được nhắc đến khiến bước chân tôi khựng lại.
- Tức muốn phát điên. Biết Khôi Vĩ đại học H không?
- Ờ. Biết. Tao có phải đứa mù thông tin về mĩ nam đâu. Đừng nói con nhỏ đó là bạn gái của Khôi Vĩ nhá.
- Là nó đó. Vì nó mà Khôi Vĩ bao trọn tầng 3. Trong vòng 6 ngày vừa rồi chẳng ai được lên trên đó. Mẹ kiếp!
- Chịu chơi thật. Con nhỏ này may mắn câu được con cá béo rồi.
- Xời. Tuy có chút nhan sắc nhưng nhìn lóng ngóng như dở hơi. Tao thấy ghét.
- Haha. Ghen tị thì đúng hơn. À mà con bé phục vụ biết nghe lời mày phết nhì. Cho ít tiền mà cũng to gan thật đấy. Đổ hẳn một cốc cà phê lên váy của cô ta.
- Tao hay đến đây nên con bé bồi bàn cũng quen mặt tao. Mà khi nãy con nhỏ váy trắng đó chạy đi kiếm toilet đúng không?
- Ờ. Tầng hai. Chắc đang chui rúc ở chỗ đông người đó gột rửa chiếc váy đầy cà phê rồi.
- Haha. Tao vẫn không nhịn được cười mày ạ.
Đầu tôi hơi chếnh choáng, từng đợt khí nóng từ phổi tràn lên tới cổ, nghèn nghẹn. Hai người xa lạ này nói tôi câu được con cá béo ư??? Cốc cà phê khi nãy là một sự sắp đặt ư??? Cô ả này đã cho tiền và xúi phục vụ làm như thế hòng làm bẽ mặt tôi trước mặt rất nhiều người??? Nào nào, tôi tự dặn mình phải bình tĩnh. Đối phó với những kiểu người như thế này dùng miệng mà xả cơn giận thì hóa ra mình cũng hư hỏng ngang hàng như hai cô ta à? Tôi nắm chặt tay, hít một hơi căng lồng ngực để trấn tĩnh lại.
Tôi đẩy tay nắm cửa một tiếng "cạch" khá to khiến cuộc nói chuyện của hai tóc dài bị gián đoạn, cả hai ăn mặc khá thoáng mát và đang đứng trước gương tô son môi, hai ả nghe thấy có tiếng cửa mở thì lập tức ngừng câu chuyện rồi liếc vào gương nhìn, tôi cũng liếc vào tấm gương lớn treo trên tường đáp lại ánh mắt của cả hai cô ả. Một trong hai thoáng đổi sắc mặt, vội vàng cụp mắt xuống. Người kia thì quay hẳn đầu lại nhìn tôi, sắc mặt tái mét. Tôi chẳng mảy may quan tâm, đẩy cửa bước ra ngoài.
Nhưng chẳng lẽ lại chịu sự uất ức này mà cứ nhắm mắt cho qua? Không. Tôi phải gặp cô nhân viên kia.
Tôi tiến tới quầy lễ tân và nhờ tìm lại cô phục vụ bê cốc cà phê khi nãy. Chừng chưa đầy 30 giây sau, cô ta chạy ra, vẫn nét mặt hối lỗi như lúc trước. Tôi mỉm cười quan sát sắc mặt giả tạo của cô ta, rồi chậm rãi cúi xuống sát tai cô nàng, thì thầm.
- Tôi biết hết chuyện rồi.
Cô nàng tròn mắt nhìn tôi, sắc mặt nhợt nhạt. Môi mấp máy điều gì đó tôi nghe không rõ. Chính xác là tôi đã quay gót rồi đi thẳng ra ngoài cửa, chẳng mảy may quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Quý ông kính râm vẫn rất lịch sự mở cửa xe cho tôi, tôi nói cám ơn rồi ngồi vào xe. Chiếc xe lao vun vút về kí túc xá. Đây có lẽ là ngày cuối cùng tôi gặp quý ông kính râm, tôi nở một nụ cười rồi bắt tay cám ơn, và lần đầu tiên trong chuỗi ngày có sự hiện diện của quý ông kính râm, ông đưa tay ra bắt lấy tay tôi. Dù thoáng qua nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy nụ cười của ông. Ông mở lời bằng một giọng khàn khàn đặc trưng.
- Cậu Khôi Vĩ là người tốt. Cậu ấy rất quan tâm tới cô. Và tôi cũng rất vui khi được biết cô.
Lòng tôi khẽ nhói lên. Không biết là vui hay vì cảm kích, hoặc cũng có thể là bất ngờ và kinh ngạc. Tôi gật đầu rồi vẫy tay chào tạm biệt, đẩy cửa bước vào trong phòng.
Hơn 5 giờ. Căn phòng trống không. Những phòng bên cạnh cũng khóa kín cửa. Hôm nay là ngày thi cuối cùng ở đại học H, có lẽ ba đứa cùng phòng đã đi ăn tiệc liên hoan ở lớp chúng nó. Tôi trèo lên giường, cảm giác cả cơ thể mềm nhũn. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra ở KioKiki.
Đó là lần đầu tiên, Uhm, đúng là lần đầu tiên tôi bị những người xa lạ dùng những lời nói và hành động xấu xí phía sau lưng chỉ vì họ ghen tị và không hiểu sự việc. Trước giờ trong trường đại học H, tôi biết vẫn có rất nhiều sinh viên nói xấu sau lưng tôi, nhất là trong quãng thời gian tôi quen với Khôi Vĩ. Nhưng tôi mặc kệ, họ ác miệng nhưng hành động thì không đi quá giới hạn. Nhưng hôm nay, mọi việc thật tệ hại. Tôi vẫn tự dặn mình rằng; chỉ cần không làm chuyện gì trái với lương tâm, sống ngay thẳng và luôn cố gắng, như vậy sẽ luôn được hạnh phúc. Tôi đã rất cố gắng làm vậy. Nhưng sao họ lại hành động như vậy với tôi? Vẫn biết rằng trong cuộc sống này có rất nhiều kiểu người, và một trong số đó là những người mà dù bạn có không làm gì họ, không động chạm đến sự riêng tư cũng như đời sống của họ, thì họ cũng vô dưng ghét bạn. Ghét bạn và chơi xấu sau lưng bạn. Sự đố kị của con người đúng là như con rắn độc. Lớn dần lên và bò ngoằn ngoèo. Tôi thực sự sợ hãi. Tôi ước mình có thể giữ mãi được bộ mặt vô cảm và ánh mắt lạnh lùng như lúc đối mặt với hai cô ả trong Toilet, hay ánh mắt dửng dưng khi tôi nói chuyện với nữ nhân viên làm đổ cốc Cà phê. Nhưng thật tệ rằng, khi rơi vào khoảng không im lặng này, tôi hoàn toàn ngã khụy.
Chuông điện thoại bên cạnh đổ liên hồi, màn hình điện thoại nhấp nháy báo cuộc gọi của Khôi Vĩ. Tôi cắn chặt môi. Hai cuộc gọi liên tục. Đến cuộc gọi thứ ba, tôi hít một hơi rồi bắt máy.
Giọng Khôi Vĩ từ trong điện thoại dội lại, tôi cảm nhận được sự lo lắng tột độ của cậu trong hơi thở gấp gáp.
- Hạ Thiên Du, sao mãi chị mới bắt máy vậy? Tôi lo muốn chết.
- Tôi...Uhm, tôi vừa về nhà.
- Hôm nay tôi thi xong rồi. Mọi việc đều rất tốt. Ngày mai chị có muốn đến quán KioKiki cùng tôi không?
Nghe đến KioKiki, trong lòng tôi chợt nhói lên, tôi vô thức lắc đầu, khóe mắt nóng hổi. Cổ họng nghẹn lại chặn đứng mọi thanh âm.
Giọng Khôi Vĩ đầy bất an.
- Du, chị sao vậy?
Tôi đưa tay bịt chặt miệng lại để không nấc lên thành tiếng, tôi phải giữ mình thật bình tĩnh, đúng, phải thật bình tĩnh.
- Không có chuyện gì đâu.
- Chị đang ở kí túc xá đúng không? Ở yên đó đợi tôi.
Khôi Vĩ cúp máy. Tôi hít một hơi thật sâu rồi vào nhà tắm rửa mặt. Bộ dạng này thật yếu đuối và ngớ ngẩn.
Chừng 5 phút sau đó, Khôi Vĩ xuất hiện trước cửa phòng tôi. Khôi Vĩ thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi, giọng đứt quãng.
- Du, chị ổn chứ?
Tôi cười.
- Cậu lo gì chứ. Tôi vẫn ổn mà.
Ánh điện trong phòng sáng trưng khiến mắt tôi hơi lóa. Tôi bước ra ngoài đứng tựa vào lan can.
Ánh điện trong phòng sáng trưng khiến mắt tôi hơi lóa. Tôi bước ra ngoài đứng tựa vào lan can.
- Trong phòng nóng quá, tôi muốn ra ngoài hít gió. – Tôi lầm bẩm.
- Có chuyện gì vậy?
- Không có gì đâu – Tôi lắc đầu.
Khôi Vĩ nhẹ nhàng đặt hai bàn tay lên vai tôi rồi xoay tôi lại, Khôi Vĩ cúi đầu xuống nhìn tôi, còn tôi thì không dám nhìn thẳng vào đôi mắt phía trước, tôi cúi xuống nhìn vào mũi giầy của mình. Giọng Khôi Vĩ trầm đục, đầy van nơn.
- Nói cho tôi biết đi.
Tôi cảm nhận rất rõ một giọt nước mắt nóng hổi tràn ra khỏi khóe mắt mình. Đứng trước Khôi Vĩ, tôi không còn kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Tôi dễ dàng khóc. Dễ dàng thú nhận sự yếu đuối mà bấy lâu nay tôi đã cất công gói ghém. Cậu đã làm gì tôi thế này hả Khôi Vĩ. Một Hạ Thiên Du yếu đuối ư? Đó không phải là con người mà tôi muốn mọi người nhìn thấy ở tôi. Một phần trong tôi rất muốn gặp cậu, nhưng chỉ cần cậu đứng đó thôi, đứng trong tầm mắt tôi để tôi biết bên cạnh tôi còn có cậu, vậy là đủ, và tôi sẽ mạnh mẽ trở lại, rất nhanh thôi. Phần khác tôi lại không muốn cậu trông thấy tôi trong những tình huống thế này, vì chỉ cần cậu chạm vào tôi, hỏi tôi có ổn không, thì tôi sẽ lập tức vỡ òa trong mớ cảm xúc mà mình đang kìm nén. Trước cậu, con người của tôi dần bị bóc mẽ. Tôi yếu đuối và luôn khát khao được cậu chở che.
Một bàn tay Khôi Vĩ chạm vào cằm tôi rồi khẽ đẩy mặt tôi hướng lên trên, tôi nhìn thấy đôi mắt xót xa đau buồn của người đối diện, tôi cụp mắt xuống lảng đi. Nước mắt không ngừng rơi. Tôi đã không còn can đảm nữa rồi.
Khôi Vĩ nhẹ nhàng gạt đi những hạt nước mắt đang tuôn rơi trên khuôn mặt tôi rồi ôm tôi vào lòng. Hơi ấm từ người Khôi Vĩ tỏa ra khiến tôi run rẩy. Tay tôi nắm chặt hai gấu váy của mình. Tôi cố trấn an bản thân, nhưng dường như sự uất ức nơi đáy lòng như bị đào xới.
Vòng tay Khôi Vĩ siết chặt tôi hơn nữa, cậu khẽ thì thầm, giọng ấm áp và rành rọt.
- Du, làm ơn để tôi hiểu chị. Được không?
Trái tim tôi co thắt. Mọi trạng thái cảm xúc lẫn lộn. Tôi cố gắng để hơi thở của mình không bị dồn nén vì tiếng nấc.
- Khôi Vĩ ... Tôi thích cậu. Nhưng ... tôi không thích hành động của cậu trong những ngày vừa rồi. Nó làm tôi khó chịu. – Tôi nói chậm rãi rành mạch từng từ một nhưng vẫn thất bại trong việc lấp liếm sự căng thẳng của mình. – Tại sao cậu lại chiếm mất cả không gian tầng 3 ở quán Coffee chỉ vì tôi cơ chứ?
Mặt tôi áp vào ngực cậu, tôi cảm thấy rất rõ nhịp tim của Khôi Vĩ đập liên hồi và gấp gáp, Khôi Vĩ khẽ tách người ra khỏi tôi. Đôi mắt cậu mở to hơn và môi cậu hơi hé ra. Khôi Vĩ hít một hơi như tiếng gió thổi, giọng cậu xen lẫn sự vui mừng lẫn bất an.
- Tôi xin lỗi vì đã không nói cho chị biết chuyện ở quán Coffee. Thực lòng tôi chỉ muốn chị ở một nơi tốt nhất. Điều đó nằm trong khả năng của tôi nên tôi đã không mảy may suy nghĩ thấu đáo. Nhưng nếu chuyện đó làm chị buồn, tôi hứa sẽ không bao giờ làm vậy nữa.
Nước mắt tôi tuôn từng dòng. Tôi khóc vì cốc nước cà phê? Chiếc váy bị lem? Những lời nói xấu đầy ác ý? Hay vì sự giận hờn? Sự uất ức? Tôi cố gắng kiềm chế nước mắt để sắc mặt trở lại bình thường, nhưng giọng nói của tôi thì lạc hẳn đi.
- Tôi biết rằng cậu muốn tốt cho tôi. Nhưng điều đó khiến tôi cảm giác như thứ tình cảm này được phô trương một cách thật mầu mè. Đó thực sự không phải là điều mà tôi mong muốn.
Khôi Vĩ nhìn sâu vào mắt tôi, trong đôi mắt long lanh tuyệt đẹp phía trước tôi lờ mờ thấy vẻ mặt đang run rẩy của mình. Bàn tay Khôi Vĩ siết chặt hai vai tôi hơn nữa. Khôi Vĩ thì thầm, giọng khàn khàn.
- Tôi không biết mình sẽ lấy tư cách gì để thể hiện...uhm, sự khó chịu khi chị và Hoàng Minh ở cùng nhau. Vậy nên tôi chỉ biết làm một việc duy nhất là đưa chị tới một nơi khác không phải thư viện – Mắt Khôi Vĩ nhắm lại như hồi tưởng lại một điều gì đó, sau rồi lại mở ra, giọng cậu thắt lại – Nhưng tôi đã thật ích kỉ vì chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình, tôi xin lỗi.
Lời thú nhận êm ái ngọt ngào của Khôi Vĩ ở mức độ sâu xa nào đó, như thể cậu đang tìm kiếm sự tha thứ. Tôi nhìn thật sâu vào đôi mắt người đối diện. Khôi Vĩ cũng đang nhìn tôi, ánh mắt dường như không chớp. Đôi mắt mở to như đang chờ đợi một điều gì đó, vừa tha thiết, vừa ngóng trông. Con người này thật là... Tôi không nhịn được nữa, giơ tay đầu hàng.
- Được rồi. Được rồi. Xin hãy cất ánh mắt đó đi giùm tôi.
Lồng ngực Khôi Vĩ khẽ nhô cao rồi lại hạ xuống như vừa trút được một gánh nặng nào đó. Giọng cậu bình ổn hơn trước rất nhiều.
- Thật tốt quá. – Sau rồi như nhớ ra điều gì, viền môi cậu ngay lập tức kéo lên thành một nụ cười vui vẻ – Khi nãy chị nói là thích tôi. Điều này thật tuyệt. Tim tôi như muốn nổ tung.
Nghe thấy lời thú nhận này, má tôi chợt nóng ran, tôi vô thức áp hai tay lên má che lại. Cậu ta có nhất thiết phải diễn tả cảm xúc bằng những ngôn từ quá kích động như thế không? Thật khiến người khác phải ngượng thay.
Khôi Vĩ không giấu được nụ cười, cậu nhẹ nhàng gỡ bàn tay tôi ra khỏi má cuả tôi rồi vui vẻ thông báo.
- Đi thôi. Bây giờ chúng ta sẽ hẹn hò.
Vừa nghe câu này xong tay tôi lập tức lại muốn đưa lên mặt, nhưng không kịp nữa, Khôi Vĩ đang siết chặt lấy tay tôi và giữ bàn tay tôi ở vị trí lưng chừng giữa ngực cậu. Tôi trợn mắt ngước lên, Khôi Vĩ cười toe lắc đầu. Tôi đành chịu.
- Được rồi. Vậy đợi tôi vào rửa mặt đã.
Khôi Vĩ cười toe toét, khẽ gật đầu rồi buông tay thả tự do cho tôi .
Lúc rửa mặt xong bước ra ngoài tôi thấy Khôi Vĩ đang nghe điện thoại. Khôi Vĩ quay lưng lại phía tôi nên tôi không thể nhìn thấy nét mặt khi ấy của cậu, nhưng giọng Khôi Vĩ thì rất bực bội.
- Sao? Có chuyện đó hả?.....Các người làm ăn kiểu gì vậy? ...Xin lỗi tôi? Sao phải xin lỗi tôi?....Gặp cô ấy ư? Anh có tư cách gì mà muốn gặp cô ấy?
Khôi Vĩ bất chợt quay người lại và nhìn thấy tôi, cơ mặt thoáng dãn ra nhưng lời nói vẫn hết sức khó chịu.
- Được rồi. Tôi sẽ hỏi cô ấy.
Khôi Vĩ bỏ điện thoại xuống và quay sang nói với tôi.
- Quản lí ở Kiokiki gọi, chị muốn gặp chứ?
Tôi đắn đo một lúc rồi gật đầu, Khôi Vĩ nhíu mày, có vẻ như cậu không đồng tình với quyết định này của tôi. Tôi khẽ gật đầu có ý nói rằng tôi đã ổn sau sự cố ở quán Coffee đó. Khôi Vĩ lưỡng lự một chút sau rồi cũng miễn cưỡng đưa điện thoại cho tôi.
Tôi nhe răng ra cười để đáp lại nét mặt nhăn nhó của cậu. Khôi Vĩ khoanh tay đứng cạnh nhìn tôi, cặp lông mày nhíu sâu lại, môi cậu mím thành một đường thẳng. Tôi cười một cách khờ khạo nhìn Khôi Vĩ rồi quay mặt ra phía sau nghe điện thoại.
- Alo.
Phía đầu dây bên kia nhanh chóng truyền lại một giọng nam, thanh âm hết sức nhẹ nhàng và tế nhị.
- Chào chị, xin lỗi, chị có phải là Hạ Thiên Du và là bạn của anh Khôi Vĩ không ạ?
- Vâng. Là tôi.
- Vâng. Chào chị. Tôi gọi cho chị với tư cách là giám đốc của KioKiKi Coffee. Thay mặt quán, chúng tôi thành thật xin lỗi chị vì chuyện ngày hôm nay. Nữ nhân viên đã tự viết bản kiểm điểm tường trình lại mọi chuyện. Thành thật xin lỗi đã để xảy ra sự việc đáng tiếc này.
- Tôi ổn rồi. Cám ơn.
- Thật tốt quá. Cám ơn chị. Về phía cô nhân viên chúng tôi sẽ lập tức sa thải cô ta. Còn về hai vị khách kia, chúng tôi sẽ cho họ vào danh sách Blacklist.
- Anh có thể giúp tôi chuyện này được không?
- Vâng, thưa cô. Tôi rất sẵn lòng.
- Nữ phục vụ kia đã biết nhận lỗi vậy mong anh có thể xem xét về việc sa thải cô ta. Hãy cho cô ấy một cơ hội.
Đầu dây bên kia hơi im lặng một chút. Một lúc sau anh ta mới trả lời.
- Thành thật cám ơn cô. Chúng tôi sẽ xem xét đề nghị này của cô.
- Cám ơn.
- Vậy hẹn gặp cô vào thời gian sớm nhất. Chúng tôi rất mong được gặp cô. Chào cô. Chúc cô một buổi tối vui vẻ.
- Cám ơn anh.
Tôi cúi đầu trả điện thoại cho Khôi Vĩ. Khôi Vĩ đút điện thoại vào túi quần, khẽ lắc đầu.
- Chưa thấy ai như chị. Sự việc như vậy lẽ ra chị phải nói lại với quản lí của cửa hàng đó chứ. Tôi mà ở đó tôi sẽ... - Giọng cậu có chút giễu cợt nhưng trong ánh mắt thì dấy lên một nỗi xót xa và bất lực.
Không đợi Khôi Vĩ nói hết, tôi đưa tay lên kéo dãn khuôn miệng đang mím lại của Khôi Vĩ thành một nụ cười, trêu chọc.
- Thôi nào, đừng có mang nét mặt khó coi như vậy. Bây giờ mọi chuyện ổn rồi.
Khôi Vĩ hơi sững người, nhưng phản ứng rất nhanh, trước khi tay tôi muốn rời khỏi mặt cậu thì cậu đã đưa hai tay của mình lên giữ chặt tay tôi. Và thế là tay tôi vẫn đặt trên má Khôi Vĩ, còn tay Khôi Vĩ đặt lên tay tôi. Cậu láu cá nói.
- Vậy chị hãy cứ giữ thế này đi. Tôi sẽ thấy ổn hơn đấy.
Tôi đỏ mặt, làu bàu.
- Grrrr. Cậu có bỏ tay tôi ra không?
Khôi Vĩ đáp tỉnh queo.
- Mặt tôi tôi sờ. Tại tay chị đặt nhầm chỗ chứ.
Tôi vừa ngại vừa bực, định đá vào chân cậu ta một cái. Nhưng hành động còn chưa biểu hiện ra thì vẻ mặt Khôi Vĩ thoáng u ám báo động về sự hiện diện của người nào đó ở phía sau lưng tôi.
Hoàng Minh đứng cách tôi không xa. Cả thân người của anh chìm trong bóng tối, cao lớn và bất động. Tôi đoán có lẽ anh đến gặp tôi để trao đổi về bài luận mà tôi đang viết, nhưng lại tình cờ chứng kiến cảnh tượng này nên anh dừng chân lại. Tôi rụt tay khỏi bàn tay Khôi Vĩ, mặt thoáng nóng ran. Tôi liếc nhìn Khôi Vĩ trong tích tắc, ánh mắt Khôi Vĩ chạm mắt tôi. Cậu mỉm cười, gật đầu hiểu ý. Tôi xoay người lại chủ động bước lên vài bước chân để gặp Hoàng Minh, trong lúc đó anh cũng chầm chậm rời bóng tối và sải chân bước lại gần phía tôi.
- Chào anh, Hoàng Minh.
- Chào em, Thiên Du.
Anh vẫn cười với tôi như mọi ngày và khẽ nghiêng đầu nhìn ra phía sau lưng tôi, anh gật đầu có ý chào.
- Chào cậu, Khôi Vĩ.
Tôi vô thức quay lại nhìn Khôi Vĩ. Cậu vẫn đứng đó, ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn tôi trong khi lời nói lại là dành cho Hoàng Minh.
- Chào. Hoàng Minh.
Trong tích tắc, tôi hơi nhíu mày khó hiểu về cách xưng hô này. Tôi quay đầu lại và bắt gặp nụ cười của Hoàng Minh. Anh chìa ra phía trước tôi một tập giấy trắng được ghim trong một cuốn NoteBook có bìa trong suốt. Giọng anh dịu dàng.
- Thiên Du. Anh đến để đưa em cuốn này.
Tôi cẩn thận đỡ lấy tập giấy, trời ơi, toàn những tài liệu đắt giá cho bài luận của tôi.
- Thật tuyệt – Tôi thốt lên – Cảm ơn anh, Hoàng Minh.
Tôi cảm động nhìn anh. Ánh mắt anh vẫn ấm áp như trước nhưng dưới ánh đèn lờ mờ của hành lang kí túc xá nét mặt anh trở nên u ám một cách lạ thường. Anh vỗ vỗ vào vai tôi.
- Thôi. Anh phải về trước đây. Anh có hẹn với giáo sư ở văn phòng trường, tiện đường nên ghé qua em.
Tôi gật đầu.
- Vâng. Hẹn gặp anh.
Anh gượng một nụ cười. Anh nghiêng người qua tôi gật đầu có ý chào với Khôi Vĩ. Rồi anh lại cúi xuống nhìn tôi. Anh định quay bước, nhưng có điều gì đó vẫn khiến anh không thể bước tiếp. Rồi anh hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt tôi, anh nở một nụ cười chua xót.
- Em đấy, khi khóc trông thật khó coi. Phải luôn vui vẻ, biết chứ?
Tôi thần thờ, tròn xoe mắt nhìn anh, tôi gật đầu nhè nhẹ.
- Tốt. – Anh mỉm cười hài lòng – Hẹn gặp lại em.
Anh khẽ đưa tay lên xoa đầu tôi rồi rảo bước. Tôi đứng ngây người nhìn theo bóng anh. Anh biết tôi khóc ư? Chắc mắt tôi vẫn còn đỏ mọng rồi.
***
Tôi và Khôi Vĩ cùng nắm tay nhau dạo quanh mấy con phố gần sông Vân. Đây là lần đầu tiên tôi hẹn hò và Khôi Vĩ cũng vậy. Vậy nên địa điểm hẹn hò đầu tiên là một điều hết sức quan trọng và ý nghĩa đối với tôi và Khôi Vĩ. Suy đi tính lại, cả hai đều thực hiện một trò, đó là ghi tên địa điểm muốn hẹn hò ra một tờ giấy. Tờ giấy của tôi ghi " Cùng đi dạo ngắm cảnh thành phố".
Tờ giấy của Khôi Vĩ ghi " Dạo phố".
Khi cả hai cùng mở tờ giấy, tôi cười khúc khích, còn Khôi Vĩ thì vừa ngạc nhiên vừa vui sướng. Cùng ý tưởng, điều đó thật kì diệu!
Chớm đông, thời tiết chuyển mình rõ rệt. Trời hơi se lạnh nhưng không khí vô cùng trong trẻo và dễ chịu.
Tôi mặc một chiếc váy trắng và khoác thêm một chiếc áo len mỏng xanh cốm. Khôi Vĩ mặc quần đen, áo phông trắng và khoác chiếc áo khoác mỏng mầu đen cùng mầu với quần. Trông cậu vô vùng phấn khởi và hào hứng, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi.
Thành phố đã lên đèn, tôi và Khôi Vĩ thong thả đến quảng trường. Chỗ này rất đông người, tôi và Khôi Vĩ rẽ vào một con phố đi bộ gần đó. Chúng tôi tay trong tay và đều im lặng, im lặng để tận hưởng giây phút ngọt ngào này. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, và ngày hôm nay thực sự là một ngày kì diệu, dù trước đó tôi đã rất uất ức. Nhưng đầu tôi không còn chút hình ảnh nào về những chuyện xấu xí đó nữa, những hình ảnh ngày đầu tiên gặp Khôi Vĩ ùa về. Một ngày nắng trong veo, tôi bước lên tầng thượng của trường đại học H với lá thư trong tay, rụt rè đợi người tôi thầm mến. Rồi người xuất hiện lại là Khôi Vĩ. Tôi còn nhớ như in đôi mắt Khôi Vĩ khi ấy nhìn tôi, vừa ngạc nhiên, vừa thích thú như thể cậu đã đoán trước được điều này. Rồi bằng một vẻ ngạo mạn nhất, ngày hôm sau cậu chặn tôi ở cổng trường rồi lạnh lùng tuyên bố cậu cho phép tôi thích cậu. Và chính cái ngày định mệnh đó, cuộc sống của tôi xáo trộn. Bức tranh cuộc sống của tôi ở đại học H được cậu tô vẽ thêm nhiều sắc mầu. Cậu dọa nạt tôi, cậu ép tôi đi học hộ cho cậu, bắt tôi chép bài, bắt tôi ăn cơm trưa cùng cậu, thậm chí ngay cả việc cậu học lại môn tiếng Anh cậu cũng kéo tôi vào. Cuộc sống nhàn nhạ yên phận của tôi đã bị cậu làm cho rối tung và bận rộn. Tôi bận rộn chạy theo cậu, sợ cậu, ghét cậu, tức giận với cậu, dè chừng với cậu. Cuộc sống của tôi như bị ghim lên bởi lịch trình do cậu sắp xếp. Bạn bè tôi thường nói tôi ngốc vì chỉ nhìn thấy nét mặt nhăn nhó của cậu mà không nhìn vào hành động của cậu. Tôi biết chứ. Tôi biết rằng cậu quan tâm tôi. Cậu vì mua đồ ăn cho tôi mà gặp tai nạn, cậu sợ tôi buồn nên vẫn nhất mực đi thi dù tay cậu đang băng bó, cậu vì không muốn tôi bực bội mà ăn hết đĩa kimchi cay rồi phải vào bệnh viện vì chứng đau dạ dày, cậu bên tôi, an ủi tôi và kéo tôi khỏi vùng anh toàn mà tôi đã tự vẽ xung quanh mình. Trước cậu, tôi không phải gồng mình lên để thể hiện sự mạnh mẽ vốn yếu mềm của bản thân nữa. Tôi biết rằng tôi đã thích cậu - khi mà cậu không còn thường xuyên trêu chọc tôi như những ngày trên giảng đường năm nhất. Trái tim tôi điên cuồng vì nhớ cậu. Thật kì lạ thay, trước kia tôi muốn tránh xa cậu bao nhiêu, thì vào giây phút cậu không còn lăng xăng bên cạnh tôi nữa, tôi lại nhớ cậu phát điên. Nhưng tôi lại ghém thứ cảm xúc đó xuống tận đáy lòng.
Tôi vẫn không thể nào tin được là cậu hành động như vậy bởi vì cậu thích tôi. Tôi làm sao có thể tin được kia chứ, trước đó tôi còn không biết cậu là ai.
Qua một bức thư hiểu nhầm, cậu tặng quà cáp cho phòng tôi và hơn tháng sau, tôi đến học ở giảng đường năm nhất vì sự rắc rối quà cáp đó. Và quãng thời gian hơn hai tháng sau đó, cậu hành động như thể rằng cậu rất quan tâm tới tôi. Thế rồi, sau tất cả những phiền phức cậu mang lại cho tôi, tôi lại nhớ cậu. Và
tôi sợ mất cậu. Cứ như một sợi chỉ được căng để phân chia giữa vùng an toàn của tôi và thứ cảm xúc đang lớn dần lên từng ngày kia, nếu sợi chỉ này đứt, tôi sợ ngay cả việc nói chuyện với cậu cũng là điều xa xỉ. Nhưng thật kì diệu rằng, cậu nói cậu quen tôi hơn hai năm về trước, vào những ngày hè khi tôi chạy xung quanh trường đại học H. Trái tim tôi nhảy tưng bừng. Và khi cậu nói cậu thích tôi, tôi thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Trái tim tôi mách bảo một cái gật đầu, nhưng lí trí tôi nói rằng kì thi phía trước là quan trọng hơn cả với cậu. Và tôi nghĩ, tôi cần xem lại chính bản thân mình trong lúc này. Tôi sợ mình sẽ nhầm lẫn tình cảm, như Rain vậy. Một người tri kỉ mà tôi trân trọng. Thứ tình cảm này hoàn toàn khác tình cảm tôi dành cho cậu. Khi Rain biến mất, tôi đã suy sụp nhưng rồi tôi cũng gượng dậy được và tiếp tục một cuộc sống không có Rain bên mình. Nhưng khi cậu biến mất cùng cơn mưa trong ngày hôm ấy, tôi tưởng trái tim mình gần như cũng biến mất theo cậu. Thật đáng sợ khi nghĩ đến cảm giác đó lần nữa. Nhưng nhìn này, mọi thứ bây giờ thật tuyệt vời phải không. Tôi và Khôi Vĩ tay trong tay. Tôi thích Khôi Vĩ. Và Khôi Vĩ thích tôi. Chỉ cần nghĩ đến điều này thôi trái tim tôi lại lăn tăn nổi lên những làn sóng ấm áp. Điều này khiến má tôi nóng ran.
Có lẽ Khôi Vĩ đã nhìn thấy nét mặt nóng bừng đó của tôi, Khôi Vĩ chợt nghiêng người ra phía trước rồi hơi cúi xuống để có thể nhìn hết mặt tôi.
- Du, chị đang nghĩ về điều gì vậy?.
Tôi tách ánh mắt của mình khỏi mắt cậu, tôi chối.
- Không. Không có gì đâu.
- Chị mỏi chân không?
- Một chút.
- Mình cùng lên Bigbang nhé.
- Được!
Bigbang là một vòng đu quay khổng lồ cạnh bờ sông Vân. Áng chừng cao 150 feet và có chứa 3O cabin quan sát. Mỗi cabin quan sát chứa được 4 người và mỗi vòng quay mất chừng 45 phút.
Buổi tối ở đây thường khá đông vì Bigbang là một nơi lí tưởng để ngắm toàn cảnh thành phố từ trên cao. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng tôi vẫn há miệng kinh ngạc khi nhìn thấy dòng người phía trước. Một hàng dài người ùn ùn đưa đẩy, chen chúc xô lấn. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng hét inh ỏi, tiếng còi huýt liên tục của bảo vệ, tiếng trống và tiếng nhạc chát chúa. Tôi khẽ rùng mình. Khôi Vĩ cũng thoáng cau mày.
Khôi Vĩ nắm tay tôi bước đến một dãy khác, khu V.I.P. Tôi quay sang nhìn cậu, cậu mỉm cười thì thầm.
- Chỗ này sẽ an toàn hơn.
Tôi gật đầu. Chỗ xếp hàng này lần lượt từng người một bước vào mua vé chứ không phải xô đẩy như chỗ ban đầu. Khôi Vĩ khẽ buông tay tôi rồi lùi lại phía sau, cậu đặt hai tay lên vai tôi, tôi đứng trước cậu, nhích từng bước theo dòng người để đợi mua vé. Dù xếp hàng lần lượt nhưng cũng không ít người vẫn nhao lên phía trước. Có rất nhiều cô gái bị người phía sau đưa đẩy. May mắn rằng tôi có Khôi Vĩ ở phía sau. Khôi Vĩ luôn giữ tôi ở trước người cậu, đủ một khoảng cách tách biệt với chàng trai đang xếp hàng phía trước và hai cô gái đang đứng cạnh hai vai tôi. Dáng người cao vượt trội của cậu giúp tôi tránh được những cú hích hay vươn lên của hàng người phía sau. Nhưng liệu cậu có bị ai húych trúng lưng không? Tôi hơi bất an. Tôi ngửa đầu ra phía sau nhìn cậu, cậu cúi xuống nhìn tôi rồi nở một nụ cười dịu dàng. Đỉnh đầu tôi chạm vào ngực cậu, mặt tôi lại nóng ran. Tôi vội vàng cúi đầu xuống. Hơi thở của cậu nhè nhẹ trên đỉnh đầu. Lúc cậu bước vào đây, rất nhiều cô gái lén lút nhìn cậu, còn trong ánh mắt cậu chỉ có tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy ngọt ngào.
Cuối cùng cũng đến lượt tôi. Khôi Vĩ nắm lấy tay tôi và cùng tôi bước vào khu mua vé. Cô gái bán vé chừng ngoài 20, mặt nhiều lớp phấn và cũng khá ưa nhìn.
- Anh chị cần mấy vé? – Cô nói một cách máy móc trong khi mắt vẫn chăm chú nhìn vào tập vé cũng như cây bút trong tay.
- 2 vé – Tôi nói.
- Không. Là 4 vé. Và Full tất cả các vòng quay. – Khôi Vĩ nối tiếp sau câu nói của tôi.
Tôi giương ánh mắt khó hiểu nhìn Khôi Vĩ. Phía bên trong giọng nói của chị gái bán vé có chút khó chịu.
- Rốt cuộc là...- Chị chợt ngừng lại, tôi quay sang và thấy chị đang nhìn Khôi Vĩ với ánh mắt lúng túng, giọng chị dịu lại – Anh định lấy mấy vé vậy?
- 4 vé và Full thời gian – Khôi Vĩ lặp lại lần nữa. Đoạn cúi xuống nháy mắt với tôi – Chỉ hai chúng ta trong cabin thôi.
Tôi khẽ chun mũi. Chị gái bán vé cũng liếc sang nhìn tôi, đoạn chìa về phía tôi 4 chiếc vé. Khôi Vĩ nhanh chóng nhận lấy 4 chiếc vé và đưa thẻ thanh toán. Sau khi quẹt thẻ, chị bán vé còn miễn phí thêm một nụ cười.
- Chúc buổi tối vui vẻ.
Nét mặt Khôi Vĩ không thay đổi, cậu chỉ khẽ gật đầu nhận lại chiếc thẻ, sau rồi nắm lấy tay tôi bước lên một chiếc cabin gần nhất.
Chiếc cabin sặc sỡ sắc mầu chầm chậm nhích lên cao. Một vòng quay đã sẵn sàng. Khôi Vĩ ngồi xuống cạnh tôi. Tay cậu và tay tôi vẫn đan vào nhau. Tôi đưa mắt chăm chú theo dõi những vệt sắc mầu biến đổi phía dưới. Chiếc cabin nhích dần lên cao một cách chậm chạp. Thành phố mỗi lúc một nhỏ lại.
Cũng chẳng biết chúng tôi đã ngồi im lặng như thế trong bao lâu, cho đến khi ánh mắt của tôi gặp ánh mắt của Khôi Vĩ qua lớp kính của cabin. Chỉ thoáng qua, nhưng ánh mắt dịu dàng của cậu khiến trái tim tôi ấm áp một cách lạ thường. Tôi quay sang phía Khôi Vĩ, nghiêng đầu để có thể nhìn rõ mặt cậu. Cậu cũng cúi xuống để nhìn tôi. Mọi thứ xung quanh hoàn toàn biến mất. Cổ họng tôi khô khốc, tim đập thình thịch trong lồng ngực, thoảng trong tích tắc, tôi nghĩ rằng tôi...uhm, thật điên rồ. Tôi nuốt khan, bắt đầu một chủ đề mà trong lòng đã báo trước.
- Về chuyện tình cảm...uhm...tôi nghĩ chúng ta sẽ có vài chút lưu ý.
- Lưu ý? – Khôi Vĩ khẽ thì thầm, cậu nheo mắt suy nghĩ nhưng nụ cười trên môi đang tố cáo sự thích thú, cậu gật đầu – Đúng là nên có một chút lưu ý thật.
- Đúng – Tôi gật đầu – Vậy bắt đầu chứ?
- Okay! – Khôi Vĩ cười toe.
Tôi ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc bàn luận.
- Về việc hẹn hò sẽ phát sinh một vấn đề. Đó là tiền phí. Về quan điểm cá nhân, tôi luôn thích sự công bằng, vậy nên khi hẹn hò tôi muốn chia sẻ cùng cậu khi thanh toán hóa đơn. Uhm, tôi cũng nghĩ rằng khả năng tài chính của tôi ổn.
Khôi Vĩ vẫn chăm chú lắng nghe, cậu gật đầu.
- Đúng là khả năng tài chính của chị rất ổn.
Tôi mỉm cười, chớp mắt.
- Vậy còn lưu ý của cậu?
- À – Khôi Vĩ khẽ nhướn mày, dấu vết một nụ cười vẫn còn trên môi – Tôi đang băn khoăn về cách xưng hô của chúng ta.
- Cách xưng hô? – Tôi tròn mắt nhìn cậu.
- Tôi và chị? Cậu và tôi? Cách này hoàn toàn không ổn đâu – Khôi Vĩ khẽ cúi xuống thì thầm.
Tôi gật gù. Đúng là không ổn thật. Nhưng về cơ bản thì đã quá quen với cách này rồi. Trong lòng tôi chợt ngứa ngáy, ngày trước tôi còn gọi Khôi Vĩ là quân tài phiệt, kẻ độc ác, đồ dâm tặc nữa kìa. Ý nghĩ này khiến tôi không nhịn được cười. Hóa ra cái kết tôi lại đi thích một quân tài phiệt độc ác và dâm tặc!
- Nghĩ gì vậy? – Khôi Vĩ nghiêng đầu ra phía trước để ánh mắt cậu có thể bao quát cả nét mặt của tôi.
- Uhm. Không có gì – Tôi chối đây đẩy trong khi lại thất bại trong việc giấu đi một nụ cười khoái trá trên môi.
- Vậy chúng ta bắt đầu với tên gọi chứ, chà, sẽ khá thú vị đấy. – Khôi Vĩ nháy mắt.
Tôi gật đầu. Nghĩ ngợi trong giây lát, tôi gợi ý.
- Xem nào, tôi có thể gọi cậu bằng tên gì được nhỉ? Khôi Khôi? Vĩ Vĩ? My love? Honey? Baby? Bé yêu? Cả thế giới? Tình yêu nhỏ? Hmm, tạm thế đã. – Tôi chớp mắt, dịu giọng hỏi – Vậy cậu thích tên nào trong số đó?
Nét mặt Khôi Vĩ thoáng tối om khi nghe tôi đưa ra các sự lựa chọn, môi cậu mím thành một đường thẳng, lồng ngực cậu hơi nhô lên như đang điều tiết lại cảm xúc. Tôi cảm nhận rất rõ bàn tay cậu đang siết chặt tay tôi hơn nữa. Tôi cười ngốc nghếch chớp chớp mắt chờ đợi. Cuối cùng thì cậu cũng lên tiếng.
- Giúp tôi lấy một thứ.
Tay phía ngoài của cậu mở một bên áo khoác rồi mỉm cười nói với tôi.
- Hãy giúp tôi lấy chiếc ví trong chiếc áo khoác này.
Tôi cười ngắc ngứ, liếc xuống bàn tay còn lại của cậu đang nắm lấy tay tôi. Khôi Vĩ hiểu ý tôi, cậu giơ bàn tay đang nắm lấy tay tôi lên phía trước, nhăn nhở nói.
- Tay này tôi bận rồi.
Tôi nhăn mặt, miễn cưỡng làm theo ý cậu. Tôi dùng bàn tay còn lại để lấy giúp cậu chiếc ví. Rất nhanh chóng tôi trưng chiếc ví ra trước mặt cậu. Khôi Vĩ liếc nhìn tôi, thì thầm.
- Tách đôi chiếc ví ra
Tôi dùng sức của một bàn tay tách chiếc ví ra làm đôi, những ngón tay thon dài của Khôi Vĩ nhẹ nhàng lùa vào trong chiếc ví và lôi ra một chiếc thẻ.
- Đây là chứng minh thư của tôi. Em có thể tham khảo cách xưng hô ở đây.
Tôi gập chiếc ví của Khôi Vĩ lại và đặt lên thành ghế, tôi cầm lấy chứng mình thư từ tay cậu. Toàn bộ quá trình này mắt tôi luôn ở trạng thái mở to hết cỡ, và khi mắt tôi chạm được dòng số ghi năm sinh của Khôi Vĩ, tôi nghĩ tôi đã biết được giới hạn to nhất của mắt mình.
- Cậu...cậu...hơn tuổi tôi?
- Hơn hẳn một năm hai tháng đấy thưa chị.
- Thật không thể tin được...
- Tôi không nghĩ rằng chứng mình thư của tôi là sai đâu.
Trước giờ tôi vẫn nghĩ Khôi Vĩ học năm nhất và điều đó chắc chắn đồng nghĩa với việc Khôi Vĩ phải- kém- tuổi- tôi. Đúng rồi, tôi thực sự không biết năm sinh của cậu ấy. Và suốt một quãng thời gian dài như thế tôi đã xưng hô một cách thật trắng trợn! Tôi thấy ân hận hơn là thích thú vào thời khắc này.
- Tôi nghĩ rằng em đã có câu trả lời. – Khôi Vĩ tiếp tục thì thầm bằng chất giọng quỷ dị của mình.
- Sao lại gọi người kém tuổi mình là chị? ... Suốt một thời gian dài...
Tôi cụp mắt nhìn xuống mũi giầy của mình, tôi nói trống không một cách rụt rè vì tôi vẫn chưa kịp thích ứng được với cách xưng hô mới này. Khôi Vĩ dùng bàn tay còn lại khẽ nâng cằm tôi lên để ánh mắt của cậu có thể bao trùm cả khuôn mặt tôi. Ánh mắt cậu dịu dàng.
- Em nghĩ vì sao tôi lại gọi em là chị?
Tôi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cậu, khẽ lắc đầu.
- Nghĩ không thấu.
- Là vì tôi luôn khao khát được hiểu em.
Trái tim tôi chùng xuống lần thứ một nghìn trong ngày hôm nay. Khi yêu, Khôi Vĩ thật dịu dàng và ngọt ngào.