- " Buzz. Đã ba ngày nay mới thấy chị Online."
- " Sắp thi nên tôi bận học."
- " Chị đúng là sinh viên xuất sắc".
- "Dĩ nhiên rồi!".
- " Hai tuần nữa chị thi à?"
- " Uhm. Hai tuần nữa thi, còn ngày mai thì tôi có bài luận. "
- "Chị có cần đến lá bùa may mắn không?"
- " Hừ! Cậu còn chưa có ý định trả tôi nữa kìa."
- " Tôi sẽ trả chị".
- "Bao giờ?"
- "Khi nào lợn lái biết leo cây thì tôi sẽ trả."
Tôi tức muốn ói máu!
Nhưng mà ngẫm đi cũng phải ngẫm lại. Tên Khôi Vĩ đó sau vụ tôi bị say rượu kia thả hẳn cho tôi 3 ngày liền tự do không phải đến lớp của sinh viên năm nhất. Thêm nữa, lúc sáng gặp ở trung tâm mua sắm nhất thời trí nhớ của cậu ta bị lu mờ nên là vẫn chưa kịp tua lại những hành động hung hãn của tôi khi say rượu mà trót nôn ọe một đống ra áo của cậu ta. Khôi Vĩ không hề nhắc đến mấy chuyện này tôi cũng thầm cảm tạ trời đất, ngẫm chắc cũng do mình ăn ở hiền lành nên được quý nhân phù trợ. May rủi ngộ nhỡ cậu ta có nhớ ra thì coi như Lá bùa may mắn đang nằm trong tay cậu ta ít nhiều cũng cứu cánh cho tôi được phần nào. Tôi trong lòng thực tình có đến 9 phần mong cậu ta cứ giữ lá bùa đó để cho tôi được vẹn toàn!
Vẹn toàn mà qua nốt tuần này. Chỉ còn một tuần nữa là tôi kết thúc quãng thời gian học ở giảng đường sinh viên năm nhất rồi!!!
Sau một tuần nhạy cảm này thì có thể mạnh mồm mà đòi lại lá bừa may mắn đó!
Há cũng chưa muộn!
***
Không phải chưa muộn. Vì giờ đã là quá muộn!
Giờ giải lao sau tiết ba của buổi học, tôi phi thẳng xuống căn-tin trường, gọi to.
- Cô Tâm, cô cho cháu 1 mì trộn loại cay nhất và một kimchi loại cay nhất.
Cô Tâm không ngẩng đầu lên, vừa lấy đồ ăn cho tôi, vừa hỏi.
- Sao vậy Du? Cháu lại giận chuyện gì à?
Tôi lắc đầu.
- Không ạ. Chỉ là cháu chưa lấy được một vật quý giá thôi.
- Cháu làm rơi ư?
- Không ạ. Cháu...cháu mang đi cho mượn nhưng mà cậu ta chai mặt chưa mang trả.
- Là Khôi Vĩ lấy thứ quý giá của cháu hả?
Lời cô Tâm vừa dứt, hàng loạt con mắt xung quanh đổ lên người tôi; thái độ dò xét, một tay che miệng một tay chỉ chỏ. Hầy, tình trường éo le có bị bệnh tim thì sẽ đột quỵ này ít ra cũng đã tôi luyện cho tôi cái khả năng chai mặt và bắp rang bơ mọi lời đồn đại thị phi. Vốn dĩ ở trong cái trường đại học H này, mọi việc đều phải đặt chữ Nhẫn lên hàng đầu. Tôi thở dài chiêm nghiệm, não nề trả tiền. Rồi lạnh lùng quay gót không thèm để ý đến sắc thái của dư luận xunh quanh.
Tôi ôm khay thức ăn ngồi vào vị trí quen thuộc, bắt đầu cuộc chiến đồ ăn cay.
Bài luận trên lớp vừa rồi tôi làm có một chút nhầm lẫn! Điều cay cú nhất là tôi đã làm đi làm lại đề tài này rất rất nhiều lần rồi vậy mà đến khi làm bài luận lại có sơ suất. Phần dẫn chứng cơ bản bị nhầm lẫn tứ tung. Lí do ư? Chỉ có thể là do tôi không mang bên mình lá bùa may mắn! Vì sao ư? Là vì lá bùa may mắn đó vẫn còn ở bên cạnh tên Khôi Vĩ năm nhất đó kìa!
Sự tức giận thể hiện ra ở động tác. Tôi lấy đũa xoắn một lô mì trộn to tướng. Thức ăn theo sự giận dữ mà cứ thế vào miệng, rồi mắc như tóc ở cuống cổ họng, vị ớt cay xộc thẳng lên mũi, nước mắt tèm nhèm. Tôi họ sặc sụa, một tay đấm ngực, một tay quờ quạng tìm nước.
Một cốc nước lạnh được đặt vào bàn tay.
Tôi không chần chừ, cầm lấy cốc nước, tu hết một mạch. Nước vào đến ruột, cổ họng thanh mát hơn hẳn. Vừa đặt chiếc cốc xuống, một tờ giấy ăn trắng tinh xuất hiện ngay trước mặt, tôi gật đầu cầm lấy tờ giấy từ bàn tay người đối diện, đưa lên lau nước mắt. Lúc này mắt đã tinh thông, thần khí có phần sáng sủa hơn trước. Tôi ngẩng đầu thầm cảm ơn người đứng cạnh, đến khi ngẩng đầu lên để nói lời cảm tạ thì chính thức bây giờ bị sặc nước bọt luôn.
- Anh...Hoàng.....Khụ...khụ...khụ...
Một bóng người cao lớn nhanh nhẹn chạy lại phía căn-tin lấy thêm nước, tôi còn nghe loáng thoáng giọng cô Tâm than phiền.
- Khổ thân con bé. Bị bạn trai mượn một món đồ quan trọng không chịu trả nên thành ra thế.
Bàn tay người lấy nước bỗng khựng lại giữa không trung, gì chứ, nghe lời nói đó của cô Tâm thì dù tâm hồn có trong sáng thánh thiện sáng loáng đến mấy cũng không thể không nghĩ bừa. Tôi càng lúc càng ho sặc sụa hơn. Bóng người cao lớn khi nãy lại ùa về. Một giọng nói ấm áp thâm trầm vang lên.
- Em uống đi.
Tôi cúi đầu ngập ngừng nhận lấy cốc nước, liếc mắt qua lớp thủy tinh trong suốt của cốc nước, tôi lờ mờ thấy nét mặt anh. Vẫn là khuôn mặt điển trai hấp dẫn mà tôi từng biết, chỉ có điều hàng lông mày đen thẳng tắp của anh khẽ chau lại. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh chau mày.
- Em có cần thêm nước nữa không?
- Dạ không ạ - Tôi liếc vào chiếc cốc đã hết nước, ngượng nghịu đặt xuống mặt bàn - Cám ơn anh.
- Không có gì. Vừa lúc anh đi qua - Anh khẽ mỉm cười.
Vừa lúc anh đi qua ư? Tôi tự hỏi; Từ năm nhất khi tôi mới chập chững bước chân vào trường thì đã bao nhiêu lần anh đi qua căn-tin này rồi? Bao nhiêu lần chứng kiến cảnh tôi gặp nạn với đồ ăn rồi chính anh là người dang tay ra giúp? Tôi ngây người nghĩ ngợi.
- Anh tên là Hoàng Minh - Anh chìa tay ra phía tôi, khóe miệng anh hơi cong lên thành một nụ cười tuyệt mĩ.
Tôi làm sao không biết tên anh cơ chứ? Tên anh tôi đã thuộc lòng từ năm nhất rồi. Một trong những điều đáng xấu hổ của sinh viên trường đại học H là không biết tên anh đó!
Tôi ngại ngùng nắm lấy tay anh.
- Em biết mà. - Tôi lí nhí.
Ánh mắt anh nhìn tôi có chút kinh ngạc.
- Em biết anh ư?
- Vâng. Từ hồi năm nhất ạ. Khi ấy anh trả tiền giúp em. Hì. Chắc anh quên rồi.
Anh cười.
- Em là Hạ Thiên Du. Khoa tiếng Anh. Kém anh một khóa.
Tim tôi kêu đánh "rắc" một tiếng. Anh biết tên tôi. Anh biết tên tôi ư? Trong thâm tâm tôi chỉ muốn nhảy lộn vài vòng mấy cái vì quá phấn khích.
Tim tôi kêu đánh "rắc" một tiếng. Anh biết tên tôi. Anh biết tên tôi ư? Trong thâm tâm tôi chỉ muốn nhảy lộn vài vòng mấy cái vì quá phấn khích.
Tôi bối rối kéo kéo mấy vạt tóc phía trước. Cơ miệng vừa mở được chữ " Anh..." thì đâu đó phía sau lưng bỗng xuất hiện một thanh âm lạnh lùng chẹn ngang.
- Hạ Thiên Du. Hóa ra là chị ở đây.
Tôi khóc không nổi luôn! Không cần quay đầu lại tôi cũng biết giọng nói này là của người nào. Tại sao cậu ta lại xuất hiện vào đúng khoảnh khắc này cơ chứ? Hừ!
Tôi xoay người, cười gượng.
- Khôi Vĩ đấy à, tìm tôi có chuyện gì không?
Khôi Vĩ rất nhanh chóng sải chân bước đến cạnh tôi, sau cúi xuống nhìn vào mắt tôi, chậm rãi mở lời.
- Chuyện tình cảm ấy mà.
Tôi nghe thấy điều này lòng dạ như bị kim châm, mặt mũi méo xệch, đến thở cũng không dám thở mạnh. Cái tên dở hơi này đang nói lung tung điều gì vậy? tôi lúng túng quay lại nhìn Hoàng Minh, Ánh mắt anh chuyển động qua tôi rồi dừng lại ở Khôi Vĩ, thoáng qua, chưa đầy 3 giây.
Tôi nuốt nước bọt đẩy cục tức đang nghẹn lại ở cổ vào trong, sau rồi mỉm cười giới thiệu.
- Anh Hoàng Minh, đây là Khôi Vĩ năm nhất. - Đoạn quay sang phía Khôi Vĩ, tôi trừng mắt - Khôi Vĩ, đây là anh Hoàng Minh năm thứ tư, một người xuất sắc của đại học H.
Khôi Vĩ cũng ý thức được cái nhìn đầy cảnh cáo của tôi, cậu ta chìa tay ra phía trước, hào hứng nói.
- Xin chào. Tôi là Khôi Vĩ.
- Anh là Hoàng Minh.
Sau cái bắt tay, Khôi Vĩ chợt quay sang phía tôi rồi hồn nhiên hỏi.
- Hoàng Minh là bạn chị hả? Sao tôi chưa bao giờ nghe chị nhắc tới?
Tôi hận rằng không thể bóp cổ cái tên năm nhất này ngay lúc này. Hoàng Minh nhác thấy dáng vẻ khó xử của tôi, anh từ tốn cáo từ.
- Thiên Du, anh còn chút việc nên phải đi trước. Hẹn gặp em lần sau.
Tôi ngượng nghịu cúi đầu.
- Vâng. Hẹn anh khi khác ạ.
Anh cười, chuyển hướng nhìn sang Khôi Vĩ có ý chào rồi rảo bước. Tôi đứng ngẩn người nhìn theo dáng anh.
- Này, này. Chị bị anh ta làm cho mất thần hồn rồi đấy à?
Tôi như người trong mộng bước ra, bừng tình nhớ lại mọi việc lúc nãy, tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, càu nhàu.
- Nếu vậy thì có làm sao không? - Sau rồi sực nhớ ra, tôi tra hỏi - Mà khi nãy cậu nói muốn bàn chuyện tình cảm gì với tôi?
Tôi chỉ nhất thời vọt miệng nói vậy, ai dè cậu ta nghe xong đùng đùng bỏ đi luôn.
Ây da, ây da, cái này ngoài sức tưởng tượng à nha. Tôi mới là người có quyền bỏ đi đấy nhé.
***
Tan giờ học, tôi lại chạy xuống căn-tin mua đồ ăn rồi lén lút mang về kí túc xá. Cánh cửa phòng vừa mở thì một loạt âm thanh như chợ búa ập đến.
- Hả. Anh Hoàng Minh đã về trường rồi ư? Sớm quá vậy.
- Chắc là anh ấy làm xong đồ án sớm. Một người kiệt xuất như anh ấy thì dăm ba cái đồ án đó có là gì.
- Trời ơi, anh Hoàng Minh trong thần thoại của đại học H đã trở về. Mà chúng mày nói sao cơ, lúc sáng ảnh ở căn-tin á?
- Đúng đó. Mày không thấy hiệu ứng nữ sinh ở căn-tin sao? Đông hơn ngày hội. Gần một học kì anh ấy ở ngoại ô, nữ sinh trường này nhớ anh ấy còn hơn cả nhớ nhà.
- Tao tưởng căn-tin vẫn đông vì Khôi Vĩ.
- 5 phần là Khôi Vĩ. 5 phần là Hoàng Minh. Đúng là nơi quy tụ mỹ nam!
...Bla bla bla...
Tôi mất kiên nhẫn khi nghe mấy đứa con gái cùng phòng mải buôn chuyện mà quên cả bữa nên chen vô phán một câu.
- Lũ chúng mày tan học không thấy đói hay sao mà cứ nói dài dẵng mãi vậy. Đồ ăn tao mua về nguội hết rồi đây này.
Lời vừa dứt lập tức ba cặp mắt quay sang nhìn tôi, không đứa nào bảo đứa nào, đồng thanh nói.
- Cho mày đồ ăn hết đó!
Tôi cười ngây dại, không dám cản ba đứa xã hội bàn chuyện trai đẹp về trường sớm, vội vàng đẩy thức ăn vào miệng. Hầy, nữ sinh trường đại học H này về độ hám trai đẹp thì không bằng ai nhưng ngẩng đầu lên cũng chẳng thấy ai hơn mình.
Haizz, may mà tôi được thỏa mãn rồi chứ không bây giờ lại ngồi tranh luận với bọn nó thì lại thêm mắc mệt.
Theo lịch, chiều nay tôi phải đến giảng đường sinh viên năm nhất. Lịch học từ lúc 3 giờ chiều. Ngầng đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn gần 2 tiếng nữa, tôi khoác balo tranh thủ lên thư viện.
Thư viện giờ này lúc nào cũng khá yên tĩnh. Sau khi làm xong một tập bài, tôi uể oải bóp vai. Mắt lơ đãng nhìn về phía mấy giá sách. Lúc này mới giật mình phát hiện phía giá sách dãy thứ 5 kia, một dáng người quen thuộc đang chăm chú dõi theo mấy gáy sách. Chiếc áo sơ mi xám cùng quần âu làm tôn lên dáng vẻ nho nhã thư thái của anh, mái tóc đen bồng bềnh. Phía sau lưng anh những vạt ánh sáng từ khung cửa sổ hất lại khiến vóc dáng anh thêm phần huyền ảo.
Tôi chống tay lên cằm chăm chú dõi theo bước chân của anh, anh đi một lượt hết giá sách thứ 5, qua đến giá sách thứ 6 thì bất chợt nhận ra ánh nhìn của tôi. Tôi bị ánh mắt anh phát hiện, bất giác giật mình, lúng túng cúi xuống bàn lật sách vờ vịt đọc tiếp.
Một lúc sau đó tiếng anh đã rất gần. Giọng anh ấm áp như nắng mùa thu.
- Chào em Thiên Du.
Tôi ngẩng đầu lên che giấu sự ngượng ngùng bằng nụ cười híp mí.
- Chào anh, Hoàng Minh.
Anh gật đầu rồi chỉ vào chiếc ghế trống đối diện tôi, lịch sự hỏi.
- Chỗ này có ai ngồi chưa vậy?
Tôi lắc đầu.
- Chưa ạ.
Anh khẽ cười rồi chậm rãi kéo ghế ngồi xuống. Tôi liếc nhìn mấy cuốn sách trên bàn của anh, anh chọn 2 cuốn sách kĩ thuật và 1 cuốn sách tiếng Anh chuyên ngành cao cấp. Hoàn toàn trúng phốc với mẫu người mà tôi có cảm tình trong thư viện!
Trong cái thư viện rộng lớn của trường đại học H này tôi cực kì dị ứng với 3 kiểu người. 1 kiểu là vào thư viện để tìm không gian yên tĩnh rồi lăn quay ra ngủ. Kiểu thứ hai là kiểu tạo dáng làm mầu, vào thư viện chỉ là để chụp vài phô ảnh đăng lên mạng xã hội để khoe này nọ. Kiểu thứ ba, kiểu này đại ghét nha. Kiểu người dù biết thừa là không thể đọc hết một chồng sách gồm 10 cuốn nhưng vẫn cố tình lượm những 20 cuốn đặt trên bàn!
Hoàng Minh thì khác. Khi anh vào thư viện, ở anh toát lên thần thái của người nghiêm túc, anh lật từng trang sách, tay ghi chép, tập trung cao độ. Dưới ngòi bút của anh, những lời giải dù hóc búa thế nào cũng được gỡ bỏ. Về cơ bản thần thái của đàn ông khi tập trung làm việc đều có thể hút hồn bất kì một cô gái nào. Huống hồ anh lại là Hoàng Minh, chàng trai ưu tú nhất trong những chàng trai ưu tú. Còn nhớ ngày mới chập chững bước vào trường, nhiều lần tình cờ gặp anh trong thư viện, tôi đều chăm chú dõi theo anh. Chẳng để làm gì cả, cũng chẳng mơ mộng gì. Tôi mặc định đó là sự thưởng thức cái đẹp. Khi anh ở thư viện về cơ bản thì không ai có thể dời mắt khỏi anh. Tôi cũng không trông ngóng anh ở thư viện như những nữ sinh khác, lần nào tình cờ gặp anh thì hướng mắt về phía anh trong giây lát, rồi lại cố gắng tập trung vào sách vở.
Tôi ngây người mông lung một lúc, đến khi liếc qua chiếc đồng hồ trên tường mắt muốn lòi ra luôn. Đã 3 giờ 30 phút!
Tôi luống cuống đứng dậy, vội vàng thu gọn sách vở. Phía bên kia giọng anh có chút lo lắng.
- Em vội chuyện gì sao Du?
Tôi vừa thu dọn sách vừa thu dọn giấy tờ, áy náy nói.
- Em xin lỗi đã gây ra tiếng động.
- Không sao. Mà lịch học của sinh viên năm ba bọn em giờ kín cả chiều nữa hả?
- Không ạ. À, là em đi dạy phụ đạo!
Anh khẽ "À" lên một tiếng, sau rồi không hỏi thêm nữa. Khi sách vở đã yên vị trong cặp, tôi đi qua anh, yếu ớt chào.
- Chào anh ạ.
Anh ngẩng đầu, mỉm cười.
- Ừ. Hẹn em khi khác.
Tôi chạy hộc tốc từ thư viện xuống tòa nhà của sinh viên năm nhất rồi lại lén lút như người ăn trộm ở hành lanh. Vốn dĩ việc sinh viên đi học muộn thì cũng chẳng có gì to tát lắm nhưng cứ tưởng tượng ra cái viễn cảnh cái tên Khôi Vĩ đó vì một chút sơ suất này của tôi mà ác độc cộng thêm cho tôi một tuần nữa đi học ở giảng đường năm nhất thì chắc tôi chỉ có nước nhân bản bản thân thành 2 bản thì may ra mới kịp lịch.
- Hạ Thiên Du.
Thôi xong!
- Bắt đầu từ ngày mai chị đi học từ lúc 12 giờ 30 cho tôi!
Rõ là quân tài phiệt thứ thiệt mà!
Hôm sau, biết điều hơn vừa tan giờ học chính trên lớp là tôi phi ngay đến giảng đường của sinh viên năm nhất, đến cơm cũng chẳng thèm nuốt. Chính xác là không thể nuốt trôi cơm được. Vừa yên vị trong giảng đường thì một giọng nói lạnh lùng từ cửa lớp dội vào.
- Hạ Thiên Du, chị theo tôi.
- Đi đâu? - Tôi rùng mình hỏi lại.
Khôi Vĩ chẳng thèm để ý tới câu hỏi của tôi, lẳng lặng rời khỏi cửa lớp. Tôi ngồi ở chỗ cũ thấp thỏng mãi không yên, rốt cục số nô tì không chịu nổi áp lực, lập cập đẩy ghế đứng dậy đi theo.
Tôi nhằm theo cái lưng cái Khôi Vĩ mà lảo đảo bước theo sau. Cho đến khi rẽ vào căn-tin. Khôi Vĩ quay lại gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng, sau lạnh nhạt nói với tôi.
- Chị đi lấy đồ ăn. Hai suất. Cho tôi và chị.
Tôi xoay gót, lon ton chạy đến khu lấy đồ ăn. Lúc đến nơi mới bùi ngùi nhận ra mình đúng là đang mang đầu con lừa! Tự khi nào mà lời nói của cậu ta cứ như là một thánh chỉ vậy? Từ khi nào mà tôi phải cun cút theo đuôi cậu ta rồi răm rắp làm theo lời thánh chỉ đó? Từ khi nào mà tôi không còn cái gan bực bội mà sút cho cậu ta một cái vào chân? Từ khi nào??? Có phải từ cái lúc tôi nhận ra chỉ còn một tuần này nữa thôi thì sẽ kết thúc việc học trả nợ cực hình này? Đúng rồi! Từ khi đó! Vì đại cuộc, tiếp tục bê chữ Nhẫn đặt lên đầu.
Tôi đặt hai khay thức ăn xuống mặt bàn. Một khay toàn mầu xanh và thức ăn nhẹ. Một khay toàn mầu đỏ của ớt và đồ ăn cay xè. Khôi Vĩ liếc nhìn hai khay đồ ăn, trầm ngâm tán thưởng.
- Bao tử của chị quả là có sức mạnh phi thường.
Tôi nhếch môi, đẩy ghế ngồi xuống.
- Tôi tốt người tốt bụng, đồ ăn nào cũng có thể. Chứ không như một số người.
- Một số người thế nào? - Khôi Vĩ liếc mắt nhìn tôi.
Tôi tặc lưỡi, thở dài. Rầu rĩ than.
- Xấu người xấu luôn cả bụng. Đồ ăn ngon mà cũng không có phúc phận được hưởng. Haizzzz.
Khôi Vĩ nghe vậy thì không nói gì thêm. Tôi nở nụ cười tiểu nhân, chậm rãi gỡ đũa. Đũa chưa kịp chạm khay đồ ăn, một bàn tay đã nhanh chóng chuyển đổi hai khay thức ăn.
- Cậu làm cái gì thế?
- Đổi đồ ăn đi. - Khôi Vĩ thản nhiên nói.
- Bộ cậu điên hả? - Tôi trợn mắt.
Khôi Vĩ nhún vai.
- Chắc bị lây từ chị đó. - trong đáy mắt Khôi Vĩ chớp lóe một ánh nhìn thách thức - Bụng dạ tôi cũng khá tốt, tôi sẽ chứng mình cho chị xem.
Cổ họng tôi như bị mắc tóc, trong não xuất hiện một bộ phim trắng đen tua chậm. Ngày trước, cũng trong cái căn-tin này vì muốn cứu vãn lịch học cho 3 con heo người trong kí túc xá, tôi đẩy về phía cậu ta một hộp kimchi, cậu ta ban đầu có chút dè chừng nhưng sau đó thì cũng ăn hết. Ăn xong cậu ta xỉu. Trong bệnh viện, bác sĩ nói " Những người đau dạ dày nên tránh đồ ăn quá cay." Sau đó tên Khủng Long xuất hiện, cặp lông mày sâu róm lõm xuống, ánh mắt nhìn tôi tóe tia lửa điện " Đại ca bị đau dạ dày, không được ăn đồ cay". Tối đó về kí túc xá, 3 con heo cùng phòng không những không đứng cùng thuyền với tôi, trái lại còn nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ " Mày hạ độc Khôi Vĩ hả?". Sau đó là cả một hệ lụy, bầy kền kền dư luận trong trường đại học H chòng chọc nhìn tôi; trong ánh mắt nam sinh đến 8 phần nể phục, nữ sinh trong trường thì nhìn tôi với ánh mắt đến 10 phần muốn rửa hận cho người đang nằm viện kia.
Nghĩ đến đây tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi kéo lại khay thức ăn cay xè, gằn giọng nói.
- Tôi điên hơn cậu nên là khay thức ăn này là của tôi!
Khôi Vĩ quay sang nhìn tôi, ánh mắt có chút nghi ngờ nhưng nụ cười vẫn nhen nhóm đầu môi.
- Chị nhận chị bị điên hơn tôi hả?
Tôi chẳng thèm so đo với cậu ta, ừ hữ cho xong chuyện.
- Nếu vậy thì sao?
Khôi Vĩ nghe vậy nụ cười trên môi kéo dãn ra hết cỡ. Búng tay một cái nói.
- Okay. Vậy cả tôi và chị hôm nay đều điên.
Tôi méo miệng. Cái quái quỷ gì vậy nè.
Sau giờ ăn trong căn-tin trong trường xuất hiện tin đồn; Hạ Thiên Du và Khôi Vĩ yêu nhau đến mức hóa điên dại!
Tôi khóc không ra nước mắt luôn. Nhưng rồi cũng khóc ra nước mắt thật. Nhất thời vui quá nên nước mắt rơi!
Tan giờ học, lớp của sinh viên năm nhất xuất hiện một thông báo đỏ rực; Cuối tuần có lịch kiểm tra hết môn.
Nhìn thấy thông báo này lá cờ hòa bình đến gần hơn với tôi một bước. Đến ngày thi tôi sẽ kết thúc quãng thời gian hai tháng lẻ 2 tuần học trả nợ ở giảng đường của năm nhất. Tâm trạng nhất thời lúc này rất lạc quan và tin vào một tương la tươi sáng. Nếu có thể tôi rất muốn lộn nhào nhảy mấy vòng rồi rú lên một cái. Nhưng lí trí vẫn rất thông suốt mach bảo rằng bây giờ là thời gian mà tôi phải cực cực cực kì kiên nhẫn. Vậy nên trước những khuôn mặt nhăn nhó và tiếng kêu la oai oái của sinh viên năm nhất, mình tôi tận hưởng niềm hân hoan nơi đáy lòng một mình chỉ dám thể hiện ra ánh mắt, niềm vui nâng nâng nên ánh nhìn cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn. Ngay cả cái nhíu mày của tên Khôi Vĩ kia sao mà cũng trở nên dễ chịu đến thế! Tôi đưa khăn tay lên chấm chấm hai khóe mắt, nghẹn ngào.
- Thật là tốt quá đi mà.