Phi Thường Hoàn Mỹ

Chương 7




Quý U nhìn cung điện mới của nàng một chút, tỏ vẻ phi thường hài lòng.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ hết sức tú lệ, trong phòng cũng được trang hoàng tinh xảo. Toàn bộ cung điện xa hoa lộng lẫy, lại cao quý thanh lịch. Nghĩ đến nàng trước kia là một trạch nữ suốt ngày trốn trong nhà, bây giờ lại có một cung điện không thể nào tốt hơn được nữa, nàng quyết định phải hảo hảo báo đáp hoàng thượng mới được.

Tuy rằng không cần chính nàng động thủ trong việc bày trí, nhưng mà phong cách trong phòng này đều do nàng an bài. Từ sáng sớm tinh mơ đến tận bây giờ cũng chưa có một khắc nhàn rỗi.

Ngọ thiện nàng chỉ tùy tiện dùng một ít, lúc Tiểu Thịnh Tử mang đến hai cung nữ, bốn thái giám, nàng cũng vô tâm không hỏi, trực tiếp để cho Niệm Hạ an bài xong liền muốn nghỉ ngơi, để cho các nàng đều đi ra ngoài.

Trong tiến vào phòng nhỏ trong không gian, mở rương chứa đồ ra tìm tinh dầu mát xa để đêm nay chuẩn bị dùng đến. Hoàng đế làm việc vất vả cả một ngày, nhất định là mệt chết rồi. Nàng trải qua mấy đời, thứ thu hoạch lớn nhất chính là y thuật rất cao. Hiện tại nàng coi trọng nhất là bảo trọng tính mệnh của bản thân, thân thể khỏe mạnh so với những thứ khác đều quan trọng hơn. Nàng từng trùng sinh làm bác sĩ, từng làm qua dược đồng, khi làm xong nhiệm vụ thì đặc tính của các loại dược liệu cũng đã khắc sâu trong lòng rồi. Tinh dầu này là nàng trao đổi trong hệ thống, vật phẩm gì đó của hệ thống đều có công hiệu rất cao.

Thuận tiện, nàng lại lấy ra xem xét những thứ nào cảm thấy có thể dùng được. Này là khả sinh đan, mỹ dung đan, đan dược cho nàng nhỏ lại, cũng có đan dược cho nàng mập lên,… đủ loại phù hiệu, đan dược trong một cái túi lớn, lúc trước nàng cảm thấy chúng đều thập phần vô dụng, bây giờ nhìn lại thì cái nào cũng có thể mang ra dùng được. Trong hậu cung này, tuy nàng không có lòng hại người, nhưng phải luôn đề phòng người khác. Vạn nhất người khác khi dễ mình thì mình cũng có thể phản kích thích hợp được một chút.

Lấy lễ vật mình muốn xong, nàng liền ra khỏi không gian. Đến lúc nàng tỉnh ngủ thì phát hiện sắc trời đã tối rồi. Mùa đông trời tối rất nhanh, chờ thời điểm bữa tối được mang đến, Tiểu Thịnh Tử lại mang đến tin tức tối nay nàng lại được thị tẩm.

Vội vàng dùng xong bữa tối, Niệm Hạ và Linh Đông muốn hầu hạ Quý U tắm rửa. Quý U không có thói quen khi tắm rửa có người ở bên cạnh nên đã cho hai người ra ngoài. Nàng liền tiến vào ôn tuyền trong không gian để tắm, bởi vì mỗi ngày đều dùng linh thủy trong không gian nên thân thể nàng so với lúc mới tỉnh đã tốt hơn rất nhiều. Bằng không nàng quỳ giữa băng tuyết lạnh giá những bốn canh giờ làm sao lại không để lại di chứng, nữ nhân sợ nhất vẫn là bị lạnh a. Trên người nàng vẫn luôn mang theo hương vị anh đào, thời điểm thân thể nóng lên hương vị càng nồng đậm, nàng vẫn luôn nghĩ đó là ảo giác của mình thôi.

Đợi đến khi nàng tắm rửa xong, lúc Linh Đông đang chuẩn bị trang điểm cho mình, nàng liền ngăn cản.

“Chủ tử, ngài nên nắm chắc cơ hội lần này, không đem chính mình trang điểm tinh xảo đẹp đẽ thì làm sao lưu được Hoàng thượng a.” Linh Đông vừa nói vừa muốn trang điểm cho Quý U. Thật ra Linh Đông là muốn hóa trang cho dung nhan nghiêng sắc nghiêng thành này, tốt nhất là vẽ đến Hoàng thượng ghê tởm, để cho chính mình có thể được hầu hạ mới tốt.

“Không cần, người lui xuống đi, ta vừa tắm rửa xong cũng không muốn bị vẽ lên lại đâu. Niệm Hạ, chuẩn bị cho ta một bộ trang phục đơn giản là được.” Quý U đem Linh Đông đuổi ra ngoài, lại phân phó Niệm Hạ hầu hạ mình.

Linh Đông không cam lòng đi ra ngoài chờ, nhưng nghĩ tới có thể lộ mặt trước Hoàng thượng cũng là tốt rồi.

Niệm Hạ mang đến cho Quý U một kiện trang phục màu hồng phấn xong cũng liền ra cửa chờ. Nàng phải hảo hảo nhìn kỹ Linh Đông, không để cho nàng ấy làm mấy chuyện thiêu thân lao vào lửa.

Quý U nhìn bản thân trong gương, tóc dài xõa tung đến giữa lưng, một thân trắng trong thuần khiết, không có trang điểm nồng đậm, cũng không có châu báu điểm xuyết, càng nhìn càng thuần khiết, đáng yêu.

Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy Tiểu Thịnh Tử truyền Hoàng đế giá lâm . Thích Bạch nhìn tiểu nhân nhi duyên dáng đang đợi tại bên ngoài Vĩnh Thọ cung, mặc dù không có tỉ mỉ hoa lệ trang điểm, nhưng thật ra nàng càng đơn giản càng muốn lại gần nàng. Gió đêm thổi tới, sợi tóc của nàng theo làn gió lại nhẹ nhàng di dộng, tóc dài uyển chuyển, nhìn như sợi liễu rủ, bóng loáng mềm mại. Vẻ mặt ngây thơ, ánh mắt đen lúng liếng nhìn mình như hai viên thủy tinh nho nhỏ. Khóe miệng hơi giơ lên, không chút che giấu tâm tình tốt đẹp khi nhìn thấy bản thân mình. Nàng không cần thêm trang sức cũng đã là nữ nhân đẹp nhất.

Hoàng đế rốt cuộc biết vì sao hắn mải nghĩ về tiểu nhân nhi này, bởi vì thời điểm hắn nhìn thấy nàng, tâm trạng luôn thật sự bình tĩnh trở lại. Tiểu Thịnh Tử hiểu rõ tâm tính Hoàng thượng, đem cung nữ phục vụ đều lui ra ngoài, Hoàng đế quái gở lạnh lùng, không thích có một phòng người vây quanh. Cho nên bên người cũng chỉ có Tiểu Thịnh Tử hắn.

Người vừa lui ra ngoài, Quý U liền xoay người ôm lấy eo Thích Bạch, đầu nàng ở tại ngực hắn cọ cọ qua lại.

“Hoàng thượng, thần thiếp đã lâu không thấy ngài rồi.” Quý U không muốn rời khỏi vòng ôm của Thích Bạch, nỉ non mềm giọng nói. Không biết là ai đã nói qua, người yêu chính là lúc bọn họ ở cùng nhau, một giờ chỉ bằng một giây; khi bọn họ xa nhau thì một giây lại dài như vĩnh viễn.

“Nói bậy, nàng như thế nào đối với trẫm? Đứng thẳng nói chuyện, này còn ra thể thống gì.” Lời nói răn dạy nghiêm khắc từ miệng Thích Bạch nói ra nhưng là một chút cũng không thấy nghiêm khắc a. Thích Bạch thật sự không nghĩ tới có người thân cận với mình như vậy, mà bản thân mình cũng không có nửa điểm bài xích. Muốn răn dạy nàng một hai câu, nhưng cũng không biết đối mặt với thâm tình của nàng như thế nào. Chủ yếu là hắn nghĩ tới biểu hiện của mình cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Quý U bĩu môi, ngươi ngược lại phải buông ta ra để ta đứng thẳng nha, ngươi không phải đang ôm ta chặt cứng sao.

“Thiếp biết ngài không nhớ đến thần thiếp, kia ngài buông thiếp ra đi, để thiếp hầu hạ ngài rửa mặt” nói xong liền mở cánh tay Thích Bạch đang ôm mình ra, xoay người gọi Niệm Hạ cùng Linh Đông đem đồ vào rửa mặt.

Thích Bạch nhìn tiểu nhân nhi đang bĩu môi giận dỗi ở một bên, khóe miệng tuy không có ý cười nhưng động tác lại hết sức ôn nhu cẩn thận. Tiểu Thịnh Tử thấy bộ dạng mắt nhìn Quý tần không chớp, muốn nói lại thôi của Hoàng thượng, thật hận không thể tiến lên nói thay Hoàng thượng.

Hoàng thượng xong việc liền vội vội vàng vàng hướng Vĩnh Thọ cung đi đến, đến cửa cung lại chậm rãi bước tiếp. Lúc nhìn thấy Tích tiệp dư rõ ràng là vui vẻ ghê gớm, nhưng mà cái gì cũng không chịu nói a. Bình thường Hoàng thượng không quan tâm đối với ai như vậy hết, mắt thấy Tích tiệp dư có chút tính khí trẻ con, Hoàng thượng ngài cũng không nên để nàng ấy giận dỗi như vậy chứ. Ngày hôm qua không phải ngài còn dỗ dành nàng ấy sao, như thế nào mà mớicách một ngày ngài lại trở thành Hoàng đế cao quý lãnh khốc rồi?

Tuy rằng Tiểu Thịnh Tử quen thuộc với Hoàng đế, nhưng chuyện tình cảm hắn làm sao có thể hiểu rõ được. Hoàng đế nói chuyện yêu đương không được tự nhiên lắm, nhìn thấy tiểu nhân nhi của mình liền cảm thấy cao hứng, muốn đùa với nàng, muốn làm nàng mất hứng để lại dỗ nàng, nhưng mà không thấy nàng phản ứng như ý muốn, chỉ cảm thấy hình như không tốt lắm. Quý U cũng không biết Hoàng đế nghĩ gì nha, nàng mà biết thì sẽ hoàn toàn liên tưởng hắn với học sinh tiểu học rồi.

Mãi cho đến lúc Quý U định cởi long bào, đổi tẩm y (đồ ngủ) cho Hoàng đế, nàng liền phất tay cho tất cả cung nữ, thái giám đều lui xuống. Nàng cũng không hề hào phóng đâu, Hoàng đế đến nơi này của nàng thì hắn liền là của nàng, nàng không có thói quen chia sẻ nam nhân của mình cho người khác. Thích Bạch giống như là nhìn thấy tiểu tâm tư của nàng, tâm tình vừa mới suy sụp trong nháy mắt đã tốt lên rồi.

“Hoàng thượng không nghĩ đến thần thiếp coi như xong, thần thiếp nghĩ đến ngài cũng không được sao? Ngài nhanh đi lên giường đi!” Quý U vừa nói vừa đẩy Thích Bạch lên trên giường.

“Trẫm cũng nghĩ đến nàng…” Lời này còn chưa nói ra khỏi miệng, Thích Bạch đã nghe đến câu sau của nàng, trực tiếp bị nghẹn. Tích tiệp dư quả thực là trực tiếp, một chút cũng không uyển chuyển. Tẩm y còn chưa mặc cho hắn đâu, đã đẩy hắn hướng đến trên giường rồi. Mặc dù mình rất muốn ôm nàng một cái, cũng thật sự thích tính cách của nàng, thì ra nàng là thích phương thức trực tiếp như vậy sao…

Nhưng nghĩ đến vừa rồi hắn răn dạy nàng vài câu, mắt thấy tâm tình nàng cao hứng, hắn nhất định phải tiếp tục dỗ dành nàng. Hắn liền ngoan ngoãn đi đến bên giường, đợi đến khi chính mình nằm sấp trên giường, hắn mới phản ứng kịp, tại sao lại là nằm sấp…

“Hoàng thượng, ngài cả ngày mệt nhọc, thần thiếp sẽ xoa bóp cho ngài một chút, được không? Nếu không thoải mái thì ngài nói cho thần thiếp biết nhé.” Nói xong nàng liền tiến đến bên người Hoàng đế, đem tinh dầu lấy từ trong không gian ra lúc trưa vỗ vào trên lưng Hoàng đế, xoa bóp lên. Lúc này Thích Bạch mới biết, thì ra là tự mình nghĩ quá lên rồi.

Thủ pháp của Quý U hết sức thành thạo, hữu lực, bởi vì bộ vị khác nhau mà cũng lựa chọn các thủ pháp tương ứng, ví dụ như sau gáy thì nàng chọn nhu pháp tiểu ngư tế, nơi nào có bắp thịt rắn chắc thì nàng chọn nhu pháp là chưởng căn. Lúc mới bắt đầu, cơ bắp của Hoàng đế đều buộc chặt, trong tinh dầu có hương vị của huân y thảo, chỉ lát sau đã làm cho toàn thân Hoàng đế trầm tĩnh lại.Toàn bộ tư tưởng của Thích Bạch đều được giải phóng tự do, chỉ có thể cảm thấy tay nhỏ của Quý U qua lại trên thân hắn, những nơi được nàng mát xa cho đều cảm thấy thoải mái vô cùng. Trong Thái y viện không thiếu người có thể mát xa, nhưng khổ nỗi Thích Bạch lại không thích người khác lại gần mình, đặc biệt là sự tình thân mật như mát xa. Chính hắn cũng không thể hiểu nổi những điều cấm kỵ của hắn, chỉ cần là Quý U, thì sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Đầu, sau gáy, vai, lưng, cánh tay, cẳng chân, eo, đùi,… Cảm giác cái mông nhỏ đầy thịt của Quý U cứ nhích tới nhích lui trên người mình, Thích Bạch lại thấy lòng rối tinh rối mù. Thẳng đến khi cái tay nhỏ của nàng đảo quanh trên mông hắn, Thích Bạch cũng không chịu được nữa, xoay người đem nàng ôm vào trong ngực. Quý U mệt mỏi, hô hấp cũng chưa kịp đã bị Hoàng đế hôn lên cánh môi, quấn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, dây dưa một trận long trời lở đất.

Nháy mắt quần áo đã bị ném ra ngoài giường. Quý U cũng không làm Thích Bạch đợi lâu lắm, môi nàng liền hôn lên cổ hắn, nhẹ nhàng trêu chọc. Thích Bạch không hề khắc chế, ngậm lấy nơi đẫy đà của nàng, động thân một cái liền tiến vào nơi làm cho hắn điên cuồng kia.

Thích Bạch nhìn Quý U đè nén tiếng kêu, môi chuyển qua tai nàng, nhẹ giọng lẩm bẩm: “ U U, U U của trẫm, kêu lên đi, trẫm thích nghe tiếng kêu của nàng.”

Quý U nhìn khuôn mặt Thích Bạch động tình, hai mắt nóng cháy chuyên chú nhìn nàng, rốt cuộc không hề khống chế nữa, kêu lên.

Không nhớ rõ bọn họ đã dây dưa bao lâu, cuối cùng Quý U mệt không chịu nổi nữa, rốt cuộc nức nở cầu hắn: “Không được, không muốn, không muốn. Thiếp rất thích chàng, chàng dừng lại có được hay không.” Vì nàng lắc đầu nên từng sợi tóc đen nhánh đều trải rộng ra trên giường, tương phản với nước da trắng mịn như tuyết của nàng, càng làm cho Thích Bạch thêm điên cuồng. Nghe hương hoa thơm trên người nàng, cảm thấy nàng nhất định là một đóa hoa yêu, bằng không làm sao nàng có thể làm cho hắn trở nên cuồng si như vậy.

“Ngoan ngoãn, trẫm rất thích nàng, kiên trì, nàng nhất định có thể. Ngoan, nghe lời trẫm.” Vừa nói vừa dùng sức đụng nàng.

Quý U thực ra khóc không ra nước mắt, trước lúc ngất đi nàng còn đang nghĩ, ta có thể cái gì a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.