Phi Thường Hoàn Mỹ

Chương 67




Tình quý tần đang ở Vĩnh Hòa cung, nghe cung nhân thông báo có Lục Nhạc Dao cầu kiến thì có chút ngoài dự liệu, nhưng thật ra cũng là hợp tình hợp lý.

Lục Nhạc Dao mà chịu yên phận ngốc ở trong phòng thì mới kỳ quái, nhưng vừa bị phạt liền tới bái phỏng nàng thì có thể thấy ba ngày nay nàng ta đã chịu không ít khổ sở. Không thể không nói Tình quý tần đã đoán rất đúng, ba ngày này Lục Nhạc Dao quả thật là sống không tốt.

Đã qua ngày hội ngắm hoa, Lục Nhạc Dao ở trong phòng chép sách ba ngày, Châu nhi chỉ có thể yên lặng thở dài trong lòng nhìn chủ tử. Mọi người đều biết ba ngày nay Lục Nhạc Dao bị phạt chép sách trong phòng nên không có ai đến thăm. Chân Lục Nhạc Dao vừa hết sưng đã bị phạt quỳ lại tiếp tục sưng lên nữa.

Hai ngày nay Lục Nhạc Dao luôn cân nhắc… Nói không chừng thật sự có người từng xuyên không đến đây, hoặc Tình quý tần chính là người đó, như vậy thì chắc chắn là Tình quý tần biết nàng và nàng ấy giống nhau… Nàng ấy có nhằm vào nàng hay không? Hoặc là chịu giúp đỡ nàng? Chung quy lại, hiện nay kẻ địch của toàn hậu cung chính là Tích tiệp dư…

Vừa suy tính Lục Nhạc Dao vừa lắc lắc cái tay đã cứng ngắc vì chép sách, nhìn xấp giấy dày bên cạnh, nàng bị phạt chép sách hai lần rồi, ba ngày nay quá mức cực khổ, không chỉ tay đau, đầu gối đau, nàng càng đau khổ vì mất mặt trước mặt Hoàng thượng, ảo não, nóng lòng làm nàng mất ngủ. Vừa nhắm mắt lại nàng đã nhớ đến cảnh tượng Hoàng thượng bỏ lại một câu tùy Hoàng hậu xử trí rồi quay lưng đi, nàng sợ đến mức không dám ngủ nữa.

Tình cảnh của nàng quá mức không ổn, nàng nhất định phải có hành động gì đó. Hoàng thượng đã cảnh cáo nàng không được đi gặp Tích tiệp dư thì tất nhiên là nàng không thể đến đó, vốn đã chọc tức Hoàng thượng rồi, lỡ đâu đến Vĩnh Thọ cung nàng lại bị phạt thì trong hậu cung này nàng không còn đường sống nữa. Không biết ca ca có biết tình cảnh này của nàng hay không…

Lục Nhạc Dao chờ các phi tần thỉnh an Hoàng hậu nương nương xong rồi rời đi, mới đem cung quy và nữ huấn mà nàng đã sao chép giao cho Hoàng hậu, thuận tiện sám hối nói mình đã biết sai lầm, về sau tuyệt không tái phạm, cảm tạ Hoàng hậu nương nương đã nhân từ, xong hết thảy mới rời khỏi Thừa Càn cung. Tuy từ đầu tới cuối Hoàng hậu đều lạnh nhạt, nhưng dù sao đi nữa, nàng cảm thấy bước đi này của nàng không có sai.

Rồi tiếp đó nàng liền đứng trước Vĩnh Hòa cung, thời gian chờ đợi không lâu, nàng đã chuẩn bị phải đợi lâu rồi chung quy cũng tại thanh danh của nàng trong hậu cung… Ai chịu cùng nàng giao hảo nữa, nàng đã cùng đường, chỉ có thể đi tìm “Đồng hương” nương tựa.

Châu nhi đi theo chủ tử này cũng thật khủng hoảng, lúc đến Thừa Càn cung đã sợ đến mức chân muốn nhũn ra, không ngờ chủ tử còn muốn đến Vĩnh Hòa cung nữa… Chủ tử to gan như vậy khó trách lại thường xuyên bị phạt, nhưng tất nhiên là Châu nhi không dám nói những lời này.

Được biết là có thể đi vào, Lục Nhạc Dao sửa sang lại dung nhan, đi vào chính điện Vĩnh Hòa cung, Châu nhi vẫn đứng ở ngoài cửa đợi Lục Nhạc Dao.

Nhìn Tình quý tần trang dung tinh xảo đang ngồi trên ghế, Lục Nhạc Dao quy củ hành lễ “Tần thiếp đến tìm Tình quý tần nương nương trò chuyện.”

Yên lặng trong chốc lát, Tình quý tần mới nói “Nói chuyện gì?”

“Thơ tần thiếp viết quả thật là không phải chép trong sách, nhưng thật hết đường chối cãi, tần thiếp cả gan muốn nhìn sách mà Tình quý tần nương nương nói một chút, thật sự không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy.”

Tình quý tần nhìn Lục Nhạc Dao đang quy củ đứng cúi đầu, che giấu châm chọc nơi đáy mắt “Ai, thật sự là ta đã xem qua cuốn sách này từ khi còn nhỏ, bởi vì bên trong miêu tả nhiều thứ rất mới lạ nên mới nhớ rõ ràng. Giờ muốn tìm cũng không có trong cung đâu, lúc ta tiến cung không hề mang theo sách. Ta cũng nhớ được một chút này kia, không phải là không giúp ngươi, ta nguyện ý tin tưởng ngươi, nhưng thật sự là bất lực.

Lục Nhạc Dao nghĩ nghĩ rồi hỏi “Cuốn sách mới lạ? Có miêu tả về “Ô tô” không ạ?”

“Có nhiều thứ mới lạ… Những món ăn lạ… Không biết ý ngươi là sao, “Ô tô” là cái gì?” Tình quý tần tò mò hỏi một câu.

Lục Nhạc Dao nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tình quý tần, không biết nàng ấy thực sự không biết hay là… Nàng đã nói thẳng ra như vậy, nếu là người xuyên không thì chắc chắn sẽ biết lai lịch của nàng, hoặc là nàng ấy không phải là người xuyên không, hoặc nàng ấy không định giúp đỡ nàng.

“Chính là một loại xe ngựa, không có sao?” Lục Nhạc Dao nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Tình quý tần.

Tình quý tần vẫn lắc đầu “Không có… Chưa bao giờ nghe qua…” Tình quý tần rất hoài nghi hành động của Lục Nhạc Dao, nàng ta vẫn luôn suy nghĩ khác người như vậy, những suy nghĩ đó từ đâu mà tới? Tình quý tần biết những thứ Lục Nhạc Dao từng làm qua, nhưng hoàn cảnh bây giờ đã khác, không biết nàng ta sẽ làm gì tiếp theo. Bất quá nàng ta muốn được sủng là chuyện không thể nào, không đơn thuần chỉ là nàng không cho nàng ta cơ hội, mà Tích tiệp dư là cái biến số lớn nhất, nàng ấy chắc chắn sẽ không cho Lục Nhạc Dao cơ hội.

Lục Nhạc Dao thở dài trong lòng, hoàn toàn không nhìn ra chút sơ hở nào. Tình quý tần thật sự không biết sao?

“Bất quá tần thiếp rất hay tưởng tượng trong đầu, vốn muốn đến đây mượn sách kia để xem có gì giống trong suy nghĩ của thần thiếp hay không mà thôi, nay lại không có sách…”

Tình quý tần giả bộ thở dài “Ta cũng cảm thấy đáng tiếc, có cơ hội ta cũng muốn tìm để ôn lại một chút, chung quy cũng tại lúc trước còn nhỏ tuổi, phần lớn đều không nhớ rõ.”

“Tình quý tần nương nương là người lương thiện, trong hậu cung này, tần thiếp chỉ cảm thấy nương nương là người thân cận nhất, lần trước cũng làm phiền nương nương mới có thể làm cho Vũ thục nghi nương nương giảm hình phạt xuống…”

“Lục quý nhân khách khí rồi, thế cục trong hậu cung ngươi cũng biết rồi… Ai, nói khó nghe thì sau này chỉ có mấy tỷ muội chúng ta tụ tập nói chuyện mà thôi.”

Lục Nhạc Dao nghe vậy thì ngẩng đầu lên… Dường như hiểu ý lời nói của Tình quý tần. Nay toàn hậu cung chỉ có Tình quý tần độc chiếm thánh sủng, mấy năm gần đây các nàng đều không được sủng ái… Sau vài năm nữa mới có người mới tiến cung, các nàng sẽ trở thành lão nhân không được sủng ái. Trừ bỏ việc tụ tập một chỗ trò chuyện thì còn có thể làm gì. Nhưng Tình quý tần nói chuyện này ra là có ý gì sâu xa nữa không?

Cung nữ thiếp thân của Tình quý tần vào thông báo có Vũ thục nghi tới, Lục Nhạc Dao vừa nghe đã cuống quýt mở miệng cáo từ, nàng không muốn cùng Vũ thục nghi đối chọi nữa.

Tình quý tần nhịn cười, Lục Nhạc Dao cũng có lúc bị dọa sợ… “Vũ thục nghi chỉ là có chút độc miệng mà thôi, làm tỷ muội tốt của nàng ấy rồi thì ngươi sẽ thấy nàng ấy là một người rất trượng nghĩa.”

Lục Nhạc Dao dừng lại một lát, gật đầu rồi rời đi.

Đến cửa chính điện thấy Vũ thục nghi, Lục Nhạc Dao liền vội vàng hành lễ, Vũ thục nghi hừ một tiếng, “Thể diện chưa ném đi hết sao? Còn dám chạy đến đây?” Nhìn đến cung nữ đang run rẩy quỳ phía sau Lục Nhạc Dao, Vũ thục nghi cười nhẹ rồi xoay người vào chính điện.

Lục Nhạc Dao xiết chặt khăn tay, nghĩ tới lời nói của Tình quý tần. Nàng không cầu mong được làm tỷ muội tốt của Vũ thục nghi, chỉ cần khi nhìn thấy nàng Vũ thục nghi bớt đâm chọt đi là được! Lục Nhạc Dao nâng Châu nhi đang bị sợ hãi lên, cùng nhau rời đi.

-----Ta là đường phân cách Lục Nhạc Dao cầu Vũ thục nghi câm miệng---- ----

Vũ thục nghi vào phòng, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Tình quý tần, oán giận nói “Người đâu mà xui xẻo như vậy chứ.”

Tình quý tần cười vui vẻ “Dù sao chúng ta cũng nhàn rỗi, nàng đã tới cửa rồi sao lại không cho nàng vào được.”

“Nàng đến làm gì? Nói chuyện bài thơ? Có gì hay ho sao, bất quá chỉ là muốn bò lên người muội mà thôi... Một thất phẩm quý nhân thì có tiền đồ gì đáng nói. Hôm nay có chút thông minh đó, biết mang theo cung nữ, bằng không cứ lai vãng một mình trong cung lại gây ra chuyện mất mặt gì đó nữa.”

Từ lúc Lương chiêu viện vào lãnh cung, quan hệ của Vũ thục nghi và Trần Trang phi không được tốt như trước nữa, trước đây nàng thấy tính tình Trần Trang phi cũng giống nàng, nhưng bây giờ nàng không thể tin tưởng nàng ấy được nữa.

Lúc bắn pháo hoa Vũ thục nghi đứng bên cạnh Trần Trang phi, không có Trần Trang phi châm ngòi thì Lương chiêu viện sẽ không nóng giận đẩy Tích tiệp dư. Cho nên Vũ thục nghi càng muốn thân cận với Tình quý tần hơn, lúc đó Tình quý tần đã khuyên ngăn nàng khi nàng tức giận...

“Không khác lắm, hình như có ý muốn được đầu nhập cùng chúng ta...” Tình quý tần nhìn bộ dáng tức giận của Vũ thục nghi, rót cho nàng ấy ly trà.

Vũ thục nghi nhận lấy, hừ lạnh một tiếng “Đầu nhập? Nàng ta dựa vào cái gì? Mà nói mới nhớ, không phải Mộng lương đệ cũng muốn đầu nhập vào muội sao, sao bây giờ lại không nghe động tĩnh gì rồi?”

“Mộng lương đệ? Hẳn là nàng ấy đến tìm Hoàng hậu nương nương rồi, muội đoán là nàng ấy định đem con cho Hoàng hậu.”

Vũ thục nghi kinh ngạc nhìn Tình quý tần “Tâm của nàng ấy cũng quá rộng rãi rồi. Nếu là hoàng tử thì sao?”

Tình quý tần gật đầu, sở dĩ lúc trước nàng không tiếp nhận ý tốt của Mộng lương đệ là vì nàng biết Mộng lương đệ sẽ đầu nhập vào Hoàng hậu... Nhưng Mộng lương đệ lại không biết Hoàng thượng sẽ không để Hoàng hậu nhận nuôi con của bất cứ người nào... Huống hồ nếu đời này mà Hoàng hậu thật sự tới cướp đứa con đó thì Mộng lương đệ chưa chắc đã được sống sót.

“Ai, muội nói xem, khi nào chúng ta mới có hài tử của chính mình?” Vũ thục nghi không quan tâm ai sẽ nuôi đứa nhỏ của Mộng lương đệ, dù sao cũng không phải là các nàng, hơn nữa đó nuôi con của người khác cũng rất không thoải mái.

Vũ thục nghi khổ sở như vậy, Tình quý tần cũng không biết nên nói gì... Nói đời này ngươi sẽ không có hài tử sao? Bất luận Hoàng thượng có sủng hạnh ngươi hay không, phàm là đi theo Lục Hiền phi hay Trần Trang phi thì ngươi cũng sẽ không mang thai, bởi vì... Trước nay Hoàng thượng chưa từng hỏi qua nguyên nhân, các thái y cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua mà thôi.

“Hoàng thượng... Hiện tại chỉ nhìn đến vị ở Vĩnh Thọ cung. Vũ tỷ tỷ, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Vũ thục nghi thấy Tình quý tần quan tâm mình thì cười nói “Muội cho ta là đồ ngốc sao, hiện tại Vĩnh Thọ cung như một cái thùng sắt vậy, ai dám động thủ chứ.”

Tình quý tần nhẹ nhàng thở ra “Không phải là do muội sợ tính tình của tỷ sao, sợ tỷ liều mình đó...”

Trong chốc lát trong Vĩnh Hòa cung chỉ còn lại tiếng trò chuyện xôn xao của hai người.

----Ta là đường phân cách khuê mật Tình quý tần và Vũ thục nghi----

Lục Nhạc Dao cũng không trở về ngay, đã thỉnh tội cùng Hoàng thượng, cũng đã biểu lộ tâm ý với Tình quý tần, nàng cũng nên tìm Hoàng thượng, Hoàng thượng mà tức giận thì nàng làm gì cũng đều vô dụng mà thôi.

Lúc Châu nhi đi theo chủ tử đến cửa Dưỡng Tâm điện đã hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao.

Lục Nhạc Dao không bận tâm đến cảm nghĩ của Châu nhi, nhìn Tiểu Thịnh Tử cười nói “Hoàng thượng đang bận sao?”

Tính ra Tiểu Thịnh Tử cũng quen thuộc với vị Lục quý nhân này, hắn cũng đã nhìn nàng lớn lên, biết nàng đến đây nhất định là vì chuyện sao chép mấy hôm trước, nhưng Tích chủ tử đang ở trong nội điện bồi Hoàng thượng...

“Hoàng thượng đang bận, sợ là không rảnh để gặp Lục quý nhân.”

Lục Nhạc Dao nhìn Tiểu Thịnh Tử không hề đi thông báo, đang định nói tiếp lại thấy Hứa ma ma bên cạnh Tích tiệp dư và hai cung nữ đang bê chút đồ ăn tiến đến, Tiểu Thịnh Tử nhanh chóng nghênh đón rồi để bọn họ đi vào.

Nguyên lai là có Tích tiệp dư ở bên trong... Đối với nàng chính là Hoàng thượng đang bận rộn, vội vàng bồi Tích tiệp dư, bận bồi Tích tiệp dư ăn điểm tâm, uống trà, nói chuyện phiếm đúng không?

Đả kích luân phiên đã bức nàng đến mức không duy trì nổi khuôn mặt tươi cười...

Lục Viễn đến Dưỡng Tâm điện, thấy được biểu tình cứng nhắc của muội muội đã lâu không gặp.

Tâm Lục Viễn trĩu xuống, từ sau khi muội muội nhập cung, hắn đã nghe qua ít nhiều tin tức bị phạt của muội ấy, nhưng hắn bất chấp không hỏi han, không cho muội ấy chịu chút suy sụp thì muội ấy vĩnh viễn không nghe lời khuyên của hắn.

Lục Nhạc Dao nhấc mắt nhìn Lục Viễn, trong lòng có chút vui vẻ, ca ca cư nhiên lại đến đây, nàng bước lên một bước định nói chuyện, đã thấy ca ca cúi đầu, lướt qua nàng, đến chỗ Tiểu Thịnh Tử công công.

“Hoàng thượng đâu rồi? Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.”

Tiểu Thịnh Tử không thoái thác nữa, gật đầu rồi đi vào trong thông báo.

Lục Nhạc Dao không kiềm chế được nữa, đến bên người Lục Viễn nhỏ giọng “Ca ca, muội rất nhớ ca ca, ca ca có thể xin phép Hoàng thượng cho chúng ta trò chuyện một chút không? Muội ở trong cung rất khổ cực...”

“Nhập cung thì phải giữ quy củ, ta là ngoại thần, không thể tiếp xúc nhiều với phi tần của Hoàng thượng được, ngươi tự chiếu cố bản thân thật tốt đi.” Lục Viễn không nhúc nhích, hôm nay hắn tiến cung đúng là có chuyện trọng yếu tìm Hoàng thượng, loại tư tình nhi nữ này hắn không có cách nào quản được.

“Ca ca, sao lại có thể...”

“Lục thống lĩnh, Hoàng thượng gọi ngài tiến vào...”

Lục Viễn cảm tạ Tiểu Thịnh Tử, tiến vào Dưỡng Tâm điện, bỏ lại đằng sau Lục Nhạc Dao đang ủy khuất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.