Phép Tắc Thượng Vị - Lạc Bút Thanh Hoan

Chương 106




 

Vẫn là nhà hàng nhật Izakaya trước kia, vẫn là những món đồ ăn cô thích trước kia.

 

Điểm khác biệt chính là, khi trước ly của Hàn Đình là nước trong, còn lần này đổi thành rượu gạo.

 

Mà ly rượu gạo của Quý Du Nhiên, lần này thì đổi thành nước trong.

 

“Tôi nhớ trước kia anh không uống rượu.” Trước khi tới nhà hàng thì cô đã uống nước tại Starbuck rồi, nên Quý Du Nhiên cũng không có cảm giác đói.

 

Hàn Đình uống một ngụm rượu gạo, hương vị rượu gạo nhàn nhạt giữa môi và răng.

 

“Mọi việc luôn có ngoại lệ.”

 

Quý Du Nhiên nhớ rõ rượu gạo của nhà hàng này là do ông chủ tự ủ, uống rất ngon, nhưng cô chỉ tự tưởng tượng một chút rồi thôi vì lát nữa cô còn phải lái xe đến bệnh viện, chỉ có thể nhịn xuống.

 

Cô liếc mắt nhìn Hàn Đình một cái: “Lái xe trong lúc say rượu là phạm pháp, nói trước nhé, tôi không thể đưa anh về được đâu.”

 

Rượu gạo tuy uống vào có vị ngọt, nhưng vị cồn trong rượu lại có tác dụng chậm, chỉ mới qua chút thời gian, đã uống được ba ly, cho dù là hòa thượng mới phá giới cũng không thể uống liên tục như thế được! “Hàn luật sư, khó được hôm nay cậu mang theo bạn đến, đây là món mới của cửa hàng chúng tôi, mời hai người nếm thử.”

 

Ông chủ của nhà hàng Izakaya bưng lên một dĩa thịt bò Sukiyaki, trong vô cùng tươi ngon đẹp mắt, trên khuôn mặt mập mạp của ông ấy nở nụ cười hiếu khách.

 

Hàn Đình cười cảm ơn với ông chủ: “Tốt quá, cảm ơn ông chủ Tiêu.”

 

“Vậy hai vị từ từ thưởng thức nhé, có chuyện gì thì cứ gọi tôi.” Ông chủ Tiêu cũng gật đầu chào hỏi Quý Du Nhiên, sau đó chuyển sang bàn khác chào hỏi khách hàng.

 

Tối nay thực khách trong nhà hàng có hơi ít, trừ bỏ hai người bọn họ, cũng chỉ có một đôi trai gái khác.

 

“Anh thường xuyên đến chỗ này?”

Quý Du Nhiên nhớ rõ lần đầu tiên cô cùng Hàn Đình đến đây dùng bữa, chính là tới nhà hàng Nhật này, chỉ vì nhà hàng cách chung cư cô ở khá gần, nên đã tùy tiện chọn chỗ này.

 

Hiển nhiên, sau khi hai người họ chia tay, Hàn Đình chính mình cũng thường xuyên đến đây, ngay đến cả ông chủ cũng quen biết hắn.

 

“Đúng vậy, thỉnh thoảng sẽ đến.”

 

Hàn Đình chua xót cười, hắn cũng không biết chính mình vì cái gì lại thường chuyện tới đây, có lẽ là hắn được tình cờ gặp người nào đó.

 

“Chuyện phòng ở, tôi có thể giúp đỡ gì cho em không?”

 

Quý Du Nhiên âm thầm bĩu môi.

 

Ngay cả chuyện mua nhà của cô, hắn cũng đã biết, cái cô nàng Hồ Mộc Mộc miệng rộng này.

 

“Không có gì, bên phía môi giới đều đã giúp tôi làm xong hết rồi, trong khoảng thời gian này vì quá bận rộn, nên không có thời gian hẹn gặp mặt anh.”

 

Cuộc gọi vào đêm Giáng sinh đó, cô nói hẹn gặp mặt Hàn Đình, nhưng vì sau đó mẹ nằm viện, nên việc này liên tục bị trì hoãn.

 

Hàn Đình nhờ có Hồ Mộc Mộc nên mới có được cuộc “xảo ngộ” đầy cố ý này với Quý Du Nhiên.

 

Kỳ thật, nếu cô đã đính hôn rồi, thì hẳn không nên làm phiền cô nữa.

 

Nhưng ngày đó trong điện thoại, cô nói muốn gặp mặt hắn, trong lòng hắn không kiềm được nảy sinh một ít ảo tưởng.

 

Cô muốn nói gì với hắn đây?

 

Thịt bò Sukiyaki được nấu mềm, mì tempura cũng đã đến lúc ăn được, nhưng hai người họ không ai đụng đũa, một người chỉ lo uống nước, người còn lại thì lo uống rượu.

 

“Hàn Đình, anh khi trước vì sao lại đột nhiên đối xử lãnh đạm với tôi?”

 

Rốt cuộc, Quý Du Nhiên vẫn lên tiếng hỏi ra câu hỏi vẫn luôn cất giấu nơi đáy lòng.

 

Ánh sáng của bóng đèn nơi đỉnh đầu chiếu vào trong ly nước, Quý Du Nhiên đong đưa ly, tạo nên gợn sóng phá tan ánh sáng từ ngọn đèn.

 

“Khi đó anh nói với tôi, là do tôi muốn nghiêm túc trong chuyện yêu đương giữa hai chúng ta, tôi bây giờ nói cho anh biết, anh nói không sai, tôi ngay lúc đó thật sự rất nghiêm túc trong mối quan hệ tình cảm của chúng ta, tôi thậm chí đã suy xét đến tương lai sau này, nhưng còn anh thì sao?”

 

Hắn nói hắn chỉ là gặp dịp thì chơi, sợ cô quấn chặt lấy hắn không buông.

 

Hàn Đình uống sạch rượu gạo trong ly, rượu chạy xuống cuống họng, nhưng hắn lại cảm thấy vẫn chưa đủ cay.

 

Quả nhiên, đúng như hắn suy đoán, cô muốn hỏi chính là điều này.

 

Quý Du Nhiên cũng không thúc giục hắn, mãi đến khi đuôi mắt của hắn vì nhiễm rượu trở nên phiếm hồng, hắn mới khàn giọng mở miệng.

 

“Còn nhớ khi trước tôi đã kể với em, bố mẹ tôi mất như thế nào không?”

 

Quý Du Nhiên cúi đầu.

 

Cô đương nhiên nhớ rõ, bố mẹ của Hàn Đình vào chính ngày sinh nhật của hắn, bị người khác báo thù.

 

Hàn Đình khẽ động khóe môi.

 

“Tôi sợ.”

 

“Sợ em ở cùng với tôi thì sẽ chịu liên lụy.”

 

“Sợ tôi không thể bảo vệ tốt em.”

 

“Sợ có một ngày con của chúng ta về đến nhà, sẽ nhìn thấy thi thể bố mẹ mình ngã vào trong vũng máu.”

 

Tơ máu bắt đầu xuất hiện trong tròng mắt, biểu tình của Hàn Đình trông vừa thống khổ lại vừa áp lực.

 

Quý Du Nhiên không tiếng động nở nụ cười khổ.

 

Hóa ra là vì lý do này.

 

“A. tôi không phải đã nói với anh rằng tôi không sợ sao? Anh cứ như vậy mà không tin tưởng tôi? Hay anh cảm thấy chính là tôi không thể cùng anh đối mặt với mọi việc?”

 

“Không!” Hàn Đình nhìn về phía Quý Du Nhiên: “Chỉ là bởi tôi biết em nhất định sẽ không rời khỏi tôi, cho nên tôi mới không thể ích kỷ giữ em lại bên người, đem sinh mệnh của em đặt vào nguy hiểm!”

 

Ông chủ nhà hàng và hai người khách kia nghe cuộc nói chuyện to tiếng của Hàn Đình và Quý Du Nhiên, nhìn hai người họ với ánh nhìn khó hiểu.

 

Quý Du Nhiên đột nhiên cảm thấy cái đáp án này còn tệ hơn tưởng tượng của cô, tâm tình của cô khi nghe những điều này không chỉ không được thả lỏng, mà còn xấu hơn.

 

Cô giật giật môi, một lúc lâu sau, phát ra một tiếng cười khẽ.

 

“Cho nên, anh hiện tại sao lại muốn nói cho tôi biết? Vì sao không tiếp tục gạt tôi, kiên trì với lý do chia tay lúc trước, rằng bản thân chỉ muốn chơi đùa mà thôi?”

 

Quý Du Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy thâm tình của Hàn Đình, trên môi nở nụ cười trào phúng.

 

“Bởi vì anh vẫn chưa từ bỏ được tôi, đúng không?”

 

Hầu kết của Hàn Đình khẽ nhúc nhích, không nói được thành lời.

 

“Anh muốn để tôi cảm thấy tiếc nuối? Hay là hối hận? Hối hận vì sao lúc trước bản thân không truy vấn đến cùng nguyên nhân, cứ thế dễ dàng chấp nhận chia tay?”

 

Quý Du Nhiên cười lạnh nhạt.

 

Có câu nói như thế nào nhỉ?

 

Tình cảm không có chỗ cho sự hối hận.

 

“Thật đáng tiếc nha! Bây giờ có biết thì tôi có thể làm sao được nữa? Tôi đã đính hôn, nếu anh sớm nói cho tôi biết, nói không chừng chúng ta có thể giống như lời ngày đó anh nói, tiếp tục một mối quan hệ tạm bợ, nhưng bây giờ thì tất cả đều đã muộn rồi.”

 

Quý Du Nhiên lấy túi tiền ra, cầm mấy tờ tiền nhân dân tệ để xuống phía dưới ly.

 

“Nhớ lại ngày đầu tiên chúng ta đến đây ăn cơm, tôi nói là để tôi mời, nhưng cuối cùng là anh trả tiền, cho nên hôm nay để đánh dấu chấm hết, thì để tôi mời đi, cảm ơn anh đã nói chân tướng sự thật cho tôi biết.”

 

Các món ăn trên bàn đã nguội lạnh, món mì trong canh đã nở ra, kết lại thành một cục đặc sệt, Hàn Đình cảm thấy bản thân thật giống như món canh đó, không cách nào hít thở không khí được.

 

Phía sau truyền đến một tiếng thở dài, âm thanh nhẹ nhàng của người con gái từ phía cửa truyền đến.

 

“Hàn Đình, tuy là anh muốn tốt cho tôi, nhưng anh không nên thay tôi đưa ra lựa chọn.”

 

Quý Du Nhiên ngồi trên xe suốt mười phút, cùng không thấy Hàn Đình đi ra khỏi nhà hàng, vì thế cô nổ máy xe rời đi.

 

Nhưng vừa mới đi, cô nhíu mi dừng lại, thở dài, lấy di động bấm một số điện thoại.

 

“Xin chào, tôi muốn thuê một tài xế lái xe thay. Địa chỉ là số 298 đường đông tây. Không cần gọi cho tôi, hãy tìm một vị tiên sinh họ Hàn, số điện thoại của người đó là...”

 

Thay Hàn Đình thuê một người lái xe, Quý Du Nhiên mới dẫm chân ga rời đi.

 

Hiệu suất làm việc của người môi giới rất cao, thủ tục sang tên trong vòng ba ngày đã xong, Quý Du Nhiên thân người như phân làm ba, một lúc thì xuất hiện trong phòng ở để chỉ đạo việc trang trí cải tạo, trong chốc lát thì xuất hiện ở công ty, nhưng đại đa số thời gian là ở bệnh viện.

 

Hồ Mộc Mộc nếu có thời gian cũng sẽ giúp cô đi trông coi việc sửa chữa nhà cửa, sau đó thuận tiện tìm cô hỏi thăm sự tình tiến triển giữa cô và Hàn Đình.

 

Mỗi khi vào lúc này, Quý Du Nhiên sẽ dùng các loại đồ ăn vặt và đồ ngọt để lấp kín cái miệng bát quái của cô nàng.

 

Giản Đông Thần nghe nói cô sắp rời đi, mặt trở nên hầm hừ suốt cả buổi chiều, nhưng hắn cũng tự biết không thay đổi được quyết định của Quý Du Nhiên, liền nói khi nào xong thì để dì Ngô qua giúp cô chăm sóc cho mẹ Quý, đề nghị này thì Quý Du Nhiên cảm thấy hợp lý nên không cự tuyệt.

 

Tại cao ốc của Giang thị.

 

Bộ phận thiết kế.

 

“Tổng giám Quý, cô thật sự muốn từ chức sao?”

 

“Đừng mà tổng giám Quý, đang tốt đẹp sao đột nhiên phải đi? Là do chúng tôi làm việc không tốt sao?”

 

Nhân viên trong bộ phận thiết kế vây quanh văn phòng của Quý Du Nhiên, người một lời tôi một lời, nói liên tục.

 

Trước kia, vì Giang Dĩ Nhu không có năng lực làm việc, mấy người nhân viên không thích cô ta nên không muốn lấy lòng, thật vất vả mới có một tổng giám xuất sắc như thế này, kết quả chưa làm được bao lâu đã từ chức, nhóm nhân viên đều  đều cảm thấy vô cùng luyến tiếc.

 

Quý Du Nhiên ngẩng đầu ra khỏi bản tổng hợp báo cáo, cười nói.

 

“Không đâu, mọi người đều rất tốt, chỉ là tôi không thể quán xuyến được nhiều việc, mọi người nếu nhớ nhung tôi, thì có thể đi qua công ty tôi làm việc nha, tôi lúc nào cũng hoan nghênh mọi người.”

 

Bởi vì không thể ôm đồm quá nhiều, nên Quý Du Nhiên quyết định trả lại cho Giang Dĩ Thành công ty IRIS và vị trí tổng giám thiết kế này.

 

Dù sao thì hạng mục thị trấn Lục Thành đã hoàn thiện, các hạng mục khác trong tay cô cũng đã hoàn thành các bước cơ bản rồi.

 

Nhưng cô không phải là người không có trách nhiệm, nên đã dàn xếp xong các bước tiếp theo, bây giờ chỉ cần chờ có người kế nhiệm, thì có thể trực tiếp bàn giao công việc rõ ràng.

 

Nhóm nhân viên vừa nghe Quý Du Nhiên trực tiếp nói lời dụ dỗ bọn họ đi ăn máng khác như vậy, tất cả đều cùng nhau bật cười.

 

Dám ở ngay trong chính Giang thị trắng trợn thọc gậy bánh xe, cũng chỉ có vị tổng giám này có khả năng làm như vậy.

 

Quý Du Nhiên nhìn thấy tên người phụ trách ký tên trên đề án quảng cáo, nghi hoặc hỏi: “Người phụ trách bên phía bộ phận quảng cáo không phải là Chu Hi Hằng sao? Sao bây giờ đổi người rồi?”

 

Nhóm nhân viên bộ phận thiết kế nhìn vào, một người trong đó nói: “Tổng giám Quý, chắc cô chưa biết, Chu tổ trưởng được thăng chức rồi!”

 

Quý Du Nhiên nhướng mày: “Thăng chức?”

 

Tuổi còn trẻ mà đã được thăng chức?

 

Một người nhân viên khác gật đầu nói.

 

“Đúng vậy, cậu ta chuyển đến Nam Phi làm việc 5 năm, khi trở về thì sẽ là tổng giám của bộ phận quảng cáo. Nghe nói là do chính Giang tổng tự mình chỉ đạo đó!”

 

------oOo------

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.