Diệp Thanh An vén tấm vải che rồi quay lại nói với hắn: "Ta biết, đợi ta mua chút đồ rồi lên đường."
"Hừ, nữ nhân đúng là phiền phức."
Nàng cũng không để ý hắn mà xuống xe theo Mặc Như đi mua đồ.
Lúc quay lại trên người nàng và Mặc Như đều mặc một bộ nam trang cùng kiểu dáng, nhìn có chút giống đồ đôi.
Chỉ là khác màu thôi, của Diệp Thanh An là bạch y còn của Mặc Như là hắc y.
Hai bộ này là do Mặc Như chọn.
Bên người cũng nhiều thêm một cái tay nải.
"Có thể đi rồi." Nàng nói, "Nếu cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn đó."
"Ngươi biết cưỡi ngựa?"
"...Không."
Mộ Dung Trì Yến kêu người mang ngựa ra, hắn thấy nàng nói đúng. Quả thật cưỡi ngựa nhanh hơn thật.
Hắn leo lưng ngựa rồi đưa tay ra với nàng.
Diệp Thanh An nhìn tay hắn không biết nghĩ gì, lúc tay nàng hơi động một chút thì bên kia Mặc Như lại lên tiếng.
" Chủ nhân, chủ nhân, ngài đi với ta đi."
"Được."
Nàng lập tức xoay người đến bên Mặc Như.
Tay Mộ Dung Trì Yến cứng ngắc giữa không trung, hắn gian nan rút tay về rồi nhìn về phía nàng.
Xem ra trong lòng nàng hắn rất không đáng tin.
Mộ Dung Trì Yến không thấy được hành động nhỏ của nàng nhưng Mặc Như lại thấy được.
Nàng ấy vốn không thích tên này, giờ hắn lại lợi dụng chủ nhân không biết cưỡi ngựa mà chiếm tiện nghi sao? Hứ, nằm mơ.
Thế rồi ba người cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Không lâu sau thì trời cũng tối, ba người quyết định dừng lại nghỉ ngơi một chút với cho ngựa ăn.
Sau đó lại tiếp tục lên đường.
Chắc là khi trời sáng có thể đến chân thiên lang sơn.
||||| Truyện đề cử: Lỡ Nhịp Yêu Em |||||
Và quả thật như thế.
Trước khi vào Mộ Dung Trì Yến nhắc nhở nàng.
"Mặc dù bây giờ sắp vào đông nhưng rắn vẫn chưa hoàn toàn ngủ đông, tốt nhất là ngươi nên đi đường cẩn thận."
"Không cần vương gia nhọc lòng, ta sẽ bảo vệ chủ nhân thật tốt."
Mặc Như lập tức đáp thay Diệp Thanh An.
Người của ta ta tự bảo vệ.
Mà mấy con khác thì không nói chứ rắn thì...
Mộ Dung Trì Yến: "..."
Hắn cảm thấy có hơi sai sai nhưng không biết là sai ở đâu nên không nói gì nữa mà dẫn đầu đi vào trong.
Suốt quãng đường đều là Mặc Như cầm tay nải, đi được đoạn dài Diệp Thanh An nhìn sang nàng ấy hỏi.
"Nặng không, hay để ta cầm giúp."
"Không sao, ta cầm được."
"Hay để ta cầm giúp ngươi một lát..."
"Không cần đâu, cũng không quá nặng."
Đi một lúc lại là mấy câu đối thoại này, Mộ Dung Trì Yến nhìn hai chủ tớ tình thâm mà cạn lời.
Hắn thấy mình có phải hay không quá dư thừa?
Và rất nhanh hắn đã biết.
Diệp Thanh An: "Cũng chỉ có hai người chúng ta, lỡ ngươi xảy ra chuyện sao bảo vệ ta."
Phải, hắn dư thừa rồi.
Mà nàng lại cho rằng cho dù Mộ Dung Trì Yến đã nói rằng bảo vệ nàng an toàn thì cũng không chắc lúc nguy hiểm hắn sẽ dám mạo hiểm bản thân vì nàng.
Nếu hắn bỏ mặc Diệp Thanh An lúc nguy hiểm thì khi quay về hắn chỉ cần nói là năng lực không đủ, không bảo vệ nàng an toàn được. Như vậy cùng lắm là bị khiển trách vài câu, cho dù phụ thân nàng có làm loạn thế nào thì cũng đâu thể khiến hắn một mạng đền một mạng chứ.
Dù sao cũng là bản thân Diệp Thanh An muốn đi, Mộ Dung Trì Yến chỉ là đi theo bảo vệ, còn hắn ghét nàng như vậy tới giờ vẫn để nàng sống thì đã là kỳ tích rồi.
Đổi lại là Diệp Thanh An thì chắc chắn tên này đã chết không cần nghĩ nhiều.
Nhưng Mặc Như thì khác, nàng ấy dám dùng cả tính mạng của mình che chở cho nàng, nàng cũng dám vì nàng ấy mà không màng nguy nan.
Do đó mà nói hai người chỉ có nhau là thật.
Đi nguyên cả một ngày cũng chưa tìm được loại hàm châu linh thảo kia mà trời cũng sắp tối. Bà người đành ngồi lại đốt lửa thắp sáng, tiện sưởi ấm người.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt của Diệp Thanh An hiện lên một tia dịu dàng, mà bây giờ nữ nhân này đang chống cằm nhìn người nam nhân đối diện.
Mà người nam nhân đó cũng nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đó lại hơi thất thần.
Cứ cảm thấy rời mắt một giây thôi thì người trước mặt sẽ biến mất.
Hắn cảm thấy bản thân rất hoang đường, tuy nhiên miệng bất chợt thốt ra.
"Ngươi..."
Ai biết được đáp lại hắn là nữ nhân đó giơ tay lên...
Chát—