Phó Ngọc nhanh chân bước tới, ta nhạt nhẽo nói câu “tội nữ cung nghênh Hoàng thượng” xong thì im luôn.
Chúng tướng sĩ và thị nữ lần lượt hành lễ, không đánh mất phép tắc. Trong khi đó Phó Ngọc cứ gấp gáp như sắp bốc khói tới nơi. Hắn không cho người khác miễn lễ mà đi thẳng tới chỗ ta, nôn nóng muốn nắm tay ta.
“Ỷ Ỷ, phương Bắc đang chiến loạn không thể không có cha nàng trấn giữ, xin nàng giúp trẫm khuyên nhủ ông ấy!”
Ta khẽ tránh đi, không cho hắn nắm tay, giọng điệu trước sau như một: “Hiện giờ tội nữ đã bị phế truất, không có danh phận vợ chồng gì với Hoàng thượng hết, thân thiết quá mức sẽ bị người ta phê bình, tổn hại thanh danh của Hoàng thượng, mong Hoàng thượng giữ tự trọng một chút.”
Mặt Phó Ngọc có vẻ hơi ngượng ngùng, bàn tay đang vươn ra không biết để ở đâu. Chớp mắt, hắn lại tự cho rằng bản thân hắn hiểu được ý ta mà dõng dạc nói: “Nàng muốn quay lại bên cạnh trẫm đúng không, chuyện này đơn giản, ngày mai trẫm lại phong nàng làm... ờ, quý nhân! Như vậy chắc là được rồi chứ?”
Ta trợn trắng mắt. Lâm Ngạn nói đúng, tên cẩu Hoàng đế này thật sự có mắt như mù.
Sau khi nghe được câu đấy, Hà Miểu Miểu vẫn luôn trốn phía sau Phó Ngọc giận dỗi nhịn không nổi nữa mà nhảy ra: “Dựa vào đâu! Chỉ vì cha nàng ta giả bệnh không chịu chiến đấu mà chàng chấp nhận cúi đầu nhân nhượng thế sao?”
“Chàng là Hoàng thượng mà, cha nàng chỉ là bề tôi hèn kém. Có câu quân muốn thần chết, thần bất tử bất trung. Chàng trực tiếp hạ lệnh bắt cha nàng ra trận, nếu không lập tức xét nhà diệt tộc, để xem ông ta còn dám giả bộ nữa không?”
Lời vừa dứt, dù ta vẫn luôn cảm thấy tính tình bản thân không tệ lắm vẫn nổi ý muốn giết nàng ta ngay tại chỗ.
Nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống tám độ. Giữa bầu không khí yên tĩnh, Hà Miểu Miểu không hiểu sao lùi lại một bước.
Kỵ binh quỳ dưới đất không biết đã đứng lên từ lúc nào, ánh mắt nhìn Hà Miểu Miểu cứ như đang nhìn xác chết.
Ánh mắt của những tướng sĩ có kinh nghiệm chinh chiến sa trường đâu phải thứ mà Hà Miểu Miểu có thể chịu đựng được. Nàng suýt nữa té ngã, bị dọa mặt cắt không còn hạt máu.
Lâm Ngạn cứ thế rút kiếm ra, tiếng xé gió liên tiếp vang lên, ánh sáng lạnh thấu xương làm toàn thân Phó Ngọc lẫn Hà Miểu Miểu run rẩy.
Ta lạnh giọng hỏi: “Hoàng thượng, đây là ý của ngài?”
Phó Ngọc tái mặt, đến bây giờ dòng máu Hoàng gia trên người hắn mới chịu thể hiện ra một ít trí tuệ. Hắn xoay người, giáng một cú tát lên mặt Hà Miểu Miểu.
Chát!
Lần này rất mạnh tay, Hà Miểu Miểu bị đánh phun ra cả máu và răng, té lăn trên đất, nhìn Phó Ngọc không tin nổi.
Phó Ngọc lạnh lùng nói: “To gan! Sao ngươi dám vô lễ với Cảnh đại Tướng quân! Người đâu tới kéo nàng ta về, úp mặt vào tường sám hối!”
Hà Miểu Miểu bị đánh bay linh hồn nhỏ bé, được đám thị vệ trong cung đang run sợ trong lòng nâng đỡ đưa đi.
Phó Ngọc cũng không dám ở lại, vội vàng nói với ta là trong triều còn có việc cần bẩm báo, nhanh chóng dẫn người cấp tốc rời đi.
Trước lúc tạm biệt còn để lại một câu ghê tởm: “Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa!”
Ta nhìn dáng vẻ khổ sở của hắn mà chẳng thấy điểm nào giống bậc đế vương, khinh thường nói: “So với hắn thì cột một con chó trên ngai vàng có khi còn ngồi được lâu hơn.”
Nói xong, ta xoay người quay về sơn trang.
Lâm Ngự ở đằng sau hỏi Tình Văn: “Quận chúa vừa nói gì đấy?”
Tình Văn không cần nghĩ ngợi gì đáp ngay: “Quận chúa nói, cẩu Hoàng đế này ngồi không hơi lâu rồi đấy.”
Sau đó Tình Văn chân thấp chân cao đuổi theo ta.
Lâm Ngạn lại đi hỏi Lâm Ngự: “Quận chúa vừa nói gì đấy?”
Lâm Ngự gãi đầu: “Quận chúa nói, cẩu Hoàng đế này nên xuống sân khấu rồi.”
Lâm Ngạn sờ cằm, lẩm bẩm: “Xem ra ý Quận chúa là muốn đổi Hoàng đế khác...”
Quan văn đi theo lại chạy tới hành lễ, ngẩng đầu hỏi: “Lâm Tướng quân, trước khi xuất phát Vương gia có dặn là phải bẩm báo lại tình hình gần đây, cùng với những yêu cầu trợ giúp của Quận chúa. Vừa rồi Quận chúa có dặn dò gì không?”
Lâm Ngạn vỗ vai hắn, nghiêm trang nói: “Quận chúa nói, nàng muốn đoạt ngôi vị của tên cẩu Hoàng đế kia.”
Quan văn còn đang sửng sốt thì Lâm Ngạn đã dẫn người vào sơn trang.
Buổi tối, quan văn viết thư ở trong phòng. Sau khi ghi chép lại từng câu từng chữ về chuyện giữa Hoàng thượng và Hà Miểu Miểu, hắn trịnh trọng viết một hàng chữ lớn cuối cùng: Quận chúa nói, nàng phải làm Hoàng thượng.
Bồ câu đưa thư, một đêm bay ngàn dặm.
Lúc đó ta đang nghe tin tức từ đại Thái giám Cổ Trấn Nhạc truyền đến.
Phó Ngọc sau khi quay về lập tức gọi ngự y trị thương cho Hà Miểu Miểu. Trong lúc nói chuyện, hai người này nhiều lần đề cập đến ta và cha.
Hà Miểu Miểu tức giận nói là nhất định sẽ bắt cha ta trả giá lớn, để Phó Ngọc không bao giờ phải cúi đầu trước nhà chúng ta nữa.
Phó Ngọc vội vàng hỏi xem biện pháp đó là gì. Hà Miểu Miểu diễn đạt rằng nàng muốn tự bồi dưỡng người tài, nhân lúc cha ta “sinh bệnh” mà phong người khác làm Nguyên soái Tướng quân, từng bước thu hồi lại binh quyền và tước vị Vương gia của nhà họ Cảnh.
Sau đó lại diệt tộc nhà họ Cảnh ta, bán ta vào kỹ viện.
Phó Ngọc nghe xong còn vỗ tay đồng ý. Hắn tin tưởng Hà Miểu Miểu sẽ làm hắn bất ngờ giống như lúc thi hội thơ, hay lúc làm xi măng và xà phòng thơm vậy.
Ta nghe xong thì bật cười: “Phái người đến các phủ khác hỏi thăm một chút. Cơ thể cha ta sắt thép là thế mà còn đổ bệnh, chẳng lẽ cơ thể họ khỏe mạnh hơn cả cha ta à?”
“Còn không nhanh bị bệnh hết đi?”