Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 57: Bà xã




"Cứu cô? Những lời này nói hình như hơi trễ phải không, hơn nữa, Bùi gia được coi là gia đình giàu có, cô ở Bùi gia cực khổ sao!" Tiếng nói của Tiêu Hàn mang theo một chút biếng nhác, tiếng nói của Bùi Tử Đồng bên kia mang theo một chút nghẹn ngào, tựa như làm việc quá sức.

"Cô có thể hít sâu một chút, như vậy sẽ tốt hơn, nếu không sẽ không tốt với tim!" Tiếng nói của Đông Thu Luyện vang lên, cả người Bùi Tử Đồng bên kia cứng lại, nhưng trước tiên vẫn nghĩ là tiếng nói của ai, còn có thể của ai, mặc dù Bùi Tử Đồng chỉ gặp mặt Đông Thu Luyện chỉ có một lần, nhưng cô gái này khắc sâu vào nội tâm của ả.

Lúc gặp mặt lần đầu tiên, mặc một áo lụa trắng, quần dài màu đen, cộng thêm một đôi giày 3 4cm, mặc dù không phải là cách ăn mặc thời thượng, nhưng toàn thân lại lộ ra vẻ tinh xảo, tóc cũng chỉ thả lỏng, thoạt nhìn rất tuỳ ý, nhưng đôi mắt bén nhọn tĩnh mịch, gương mặt xinh đẹp, trên khuôn mặt không chỗ nào không tỏ ra khí chất lạnh lùng trong trẻo làm cho người đối diện có cảm giác phải nhượng bộ.

Bùi Tử Đồng đã nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về mẹ đẻ của Tiêu Dịch là người ra sao, nhưng chưa từng hình dung được một cô gái như thế, trên khuôn mặt không nhìn ra được vẻ ôn nhu, ánh mắt cũng lạnh băng không có một tia ấm áp, ả không hiểu vì sao Tiêu Hàn lại cùng một cô gái như vậy kết hôn.

Trong lòng của Bùi Tử Đồng không thích Đông Thu Luyện, bởi vì ả cảm thấy trên khuôn mặt của Đông Thu Luyện, có loại cảm giác cao ngạo, giống như trong nháy mắt có thể nhìn xuyên qua tất cả. Loại khí chất đó trên người của Đông Thu Luyện làm ả không thoải mái, tựa như khi ở trước mặt cô ta, ả như một con kiến đen, không chịu nổi được một cái nhìn.

Bùi Tử Đồng nghe lời hít sâu thở ra mấy hơi, cảm thấy bình tĩnh một chút, mà hai người bên kia yên lặng chờ, Tiêu Hàn vuốt ngón tay của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện tựa vào ngực của Tiêu Hàn, hơi hơi nghiên người tìm vị trí thoải mái nhất.

"Cầu xin anh cứu em với, chị của em ngày mai muốn mở họp báo...." Tiêu Hàn cười một tiếng, Bùi Tư Nhan làm việc khiến anh thật bất nhờ, ả không biết rõ hoàn cảnh hiện tại của Bùi gia sao? Thật ngây thơ, thế nào, tính dụ dỗ Tiêu gia sao?

"Cô ta chỉ nói những việc cô đã làm, sợ gì chứ... Hơn nữa, đây là chuyện của Bùi gia các người, tôi không tiện nhúng tay!" Nói xong liền trực tiếp tắt điện thoại, Đông Thu Luyện có chút không an tâm nhìn Tiêu Hàn, "Chuyện xảy ra quan trọng không?"

"Không có gì, chuyện ở Bùi gia còn cái gì nữa đâu, yên tâm đi, xem tài liệu xong rồi sao. Không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ..." Tiêu Hàn nói xong bấm nhẹ vào eo của Đông Thu Luyện một cái, cả người của Đông Thu Luyện cứng ngắc, nhìn Tiêu Hàn cười như một tên trọm, cảm giác có chút không đúng, làm sao mà cảm thấy Tiêu Hàn nhìn cô như thể cô như một còn mồi, nhất là ánh mắt sáng ngời kia!

"Bà xã..." Tiêu Hàn đột nhiên kêu một câu, làm cho cả người Đông Thu Luyện run lên, hốc mắt có chút ê ẩm, ngay khi Tiêu Hàn chưa kịp phản ứng, Đông Thu Luyện xoay người ôm lấy Tiêu Hàn, Tiêu Hàn trực tiếp ngây ngẩn cả người, vì lúc này hai người không có điểm tựa, Đông Thu Luyện đều luôn duy trì thế bị động, còn Tiêu Hàn sắm vai người đùa giỡn, đây là lần đầu tiên Đông Thu Luyện chủ động ôm lấy anh.

Tiêu Hàn đột nhiên như một đứa trẻ mới lớn, tay chân luống cuống nhìn người trong lòng, mười mấy giây sau, đưa tay sờ tóc của Đông Thu Luyện, đưa tay ôm lấy eo của Đông Thu Luyện: "Sao vậy? Em chính là vợ của anh..."

"Từ khi kết hôn đến bây giờ chỉ có lúc này em mới cảm nhận được em là vợ của anh..." Đông Thu Luyện chôn sâu vào ngực của Tiêu Hàn có nâng cũng không dậy, nhất là lời nói vừa nãy Đông Thu Luyện thật không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, vốn chỉ là suy nghĩ trong lòng, sao lại nói ra, thật sự quá mất mặt.

Lúc này Tiêu Hàn thật sự muốn đánh bản thân một cái, đưa tay vỗ vỗ lưng của Đông Thu Luyện, "Trước kia đã bỏ lỡ, hiện tại không phải rất tốt sao? Ngoan, ngủ ngon, bà xã…" Nói xong hôn lên đỉnh đầu của Đông Thu Luyện một cái, mà Đông Thu Luyện trong nháy mắt xoay người, đắp chăn, xoay lưng về phía Tiêu Hàn, Tiêu Hàn cười một tiếng, đây là sao vậy!

Mới còn ôm nhuyễn ngọc ôn hương, Tiêu Hàn cười cười, nghiên người cẩn thận vén chăn cho Đông Thu Luyện, không biết làm sao mà nói ngủ liền ngủ, Tiêu Hàn thì ngủ không được, có lẽ là mùi hương của Đông Thu Luyện cứ thoang thoảng, Tiêu Hàn cảm thấy trên người của mình càng nóng.

Máy điều hoà giảm thêm nhiệt độ, một hơi lạnh thổi đến, Đông Thu Luyện trở mình, men theo nhiệt độ nóng hổi của Tiêu Hàn mà dính vào, Tiêu Hàn chỉ có thể cười khổ, yêu tinh nha, ông trời bảo em đến thu thập anh sao? Thật sự làm người ta không thể ngủ được.

Nhờ ánh mắt mặt trang Tiêu Hàn thấy hốc mặt của Đông Thu Luyện có chút đỏ, chẳng lẽ vừa mới khóc sao? Sao lại làm cho anh đau lòng đến thế, Tiêu Hàn nghiêng người hôn lên mắt của Đông Thu Luyện, điều chỉnh thân thể của Đông Thu Luyện lại gần thêm, làm cho hai người càng thêm khăng khít.

Tiêu Hàn gọi một cú điện thoại nội bộ, bác An rất nhanh liền đến, trong tay còn cầm một cái khăn lông, bên trong có vài viên đá nhỏ, đưa cho Tiêu Hàn, Tiêu Hàn ý bảo bác An ra goài, Tiêu Hàn không chú ý đến khuôn mặt của anh lúc này nhưng bác An lại thấy rất rõ, một vẻ mặt ôn nhu thâm tình.

Tiêu Hàn nhẹ nhàng thử nhiệt độ trên mắt của anh, sau đó mới đặt lên mắt của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện không thoải mái ưm một tiếng, sau đó thoải mái dựa vào ngực Tiêu Hàn, Tiêu Hàn cười nhẹ hôn lên môi của Đông Thu Luyện, mà đoạn này rất nhanh được bác An quay được sau đó nhanh chóng gửi đi.

Đoạn video rât thanh được truyền đến Tiêu gia, bên kia Tiêu Thần nhìn video không ngăn được lắc đầu, "Ông nội, ông xác định người này là anh hai con người không có lương tâm sao? Chẳng lẽ bị ai nhập rồi sao?"

"Cái thằng tiểu tử thúi này, chẳng lẽ anh không muốn nhìn anh hai và chị dâu của anh tốt sao? Hơn nữa, ta thấy hẳn là hai người bọn họ lúc trước không có thời gian chung sống nhiều, bây giờ không phải tốt sao, anh nhìn đi, ánh mắt của anh hai anh rất ôn nhu, rất thâm tình sao!" Lão gia tư xem video nhiều lần, tựa như không muốn bỏ qua bất kì điểm nào.

"Ông nội, ông đã nhiều tuổi rồi, đừng tham bát quái nữa, được không, ôi thiệt là!" Lời nói còn chưa dứt thì bất ngờ bị đánh một cái!

"Tiểu tử thúi, hôm nay ta liền cho anh biết ta không có già!" Nói xong chiếc gậy trong tay liền giơ lên, Tiêu Thần chỉ có thể chạy tới chạy lui, chọc cha hai vợ chồng trung niên trên lầu cười không ngừng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.