Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 55: Cố thể kiềm chế một chút không?




Sau khi Đông Thu Luyện đưa đôi vợ chồng này ra ngoài, liền thấy được ở của Tiêu gia xuất hiện nhiều phóng viên, Cố San Nhiên ý bảo Đông Thu Luyện tránh mặt một chút, mà lúc này một đám người mặc đồ đen nhanh chóng đi lại, hơn nữa trên tay của mỗi người đều cầm một cây dùi, cùng nhau tiến lên mở đường, đẩy nhóm phóng viên tránh ra!

"Thiếu chủ, phu nhân, mời lên xe..." Một người mặc đồ đen mở cửa xe, một chiếc Cadilla đã dừng ở cửa lớn của Tiêu gia, Cố San Nhiên xoay người chào tạm biệt Đông Thu Luyện một tiếng rồi lên xe, mà Cố Nam Sênh mắt lạnh nhìn lướt qua những phóng viên đang cố gắng chen nhau chụp hình, sau đó liền bước lên xe.

"Con biết hai người bọn họ không?" Tiêu Hàn ôm Tiểu Dịch đứng ở trước cửa.

"Không biết nha, lần đầu tiên con thấy khuê mật của mẹ đến, nhưng lại được nghe nói rất nhiều, nhưng chú Nam Sênh cùng cha Bắc Thần quả thực có chút giống nhau!" Tiêu Hàn chỉ cười, nhưng trong lòng đã thầm ra quyết định.

Sau khi về phòng Đông Thu Luyện liền tắm rửa sạch sẽ, vốn là sau khi tan làm sẽ trở về tắm nhưng vì Cố San Nhiên làm trễ nãi, mè nheo cho đến bây giờ, Tiêu Hàn vuốt vuốt điện thoại của Đông Thu Luyện, đang do dự là xem hay không xem tin nhắn của Đông Thu Luyện, do dự một lát, Tiêu Hàn mở điện thoại, cái gì a, mật mã....

Trong nháy mắt đôi mắt loé lên, nhập con số có liên quan đến Tiểu Dịch, mật mã không đúng, sau đó là con số liên quan đến Đông Thu Luyện, mật mã vẫn như cũ là không đúng, Tiêu Hàn tỏ ra có chút vô lực để điện thoại xuống, theo bản năng nhập sinh nhật của bản thân, ngoài ý muốn điện thoại kêu một tiếng, điện thoại được mở khoá...

Màn hình điện thoại là ảnh chụp của Tiểu Dịch, tựa như lúc mới vừa biết đi, thật đáng yêu, trong miệng còn chảy nước miếng, Tiêu Hàn chỉ cười, vào tin nhắn của điện thoại, chỉ có một tin nhắn được gửi cho Bắc Thần, mà nội dung tin nhắn hết sức đơn giản: "Buông tha San Nhiên đi, đừng làm cho tôi hận anh..."

Người này rốt cuộc là ai, Cố Nam Sênh mặc dù hắn không nói rõ thân phận nhưng anh cũng nhìn ra được hẳn là người không bình thường, nhưng người làm cho hắn yếu thế chắc cũng không phải là người bình thường, Đông Thu Luyện làm sao biết những người như vậy, đến một lúc nào đó sẽ rõ thôi, nhưng nghĩ đến mật mã điện thoại của Đông Thu Luyện là sinh nhật của anh, trong lòng tựa như có thứ gì đó bồn chồn, hết sức vui vẻ.

Lúc Đông Thu Luyện tắm ra, mặc một bộ đồ ngủ tinh xảo, thoạt nhìn hết sức bảo thủ, nhưng bắp chân trắng nõn lại hết sức gây chú ý, "Vào tắm đi, đã mệt một ngày!" Đông Thu Luyện một tay lau tóc, một tay sửa lại đai áo ngủ.

Tiêu Hàn đi tới, đưa tay nới lỏng cà vạt của mình, Đông Thu Luyện không chú ý đến đôi mắt ngày càng trở nên tĩnh mịch của Tiêu Hàn, "Cần em mở nước nóng sao? Anh sao vậy..." Đông Thu Luyện lúc này mới chú ý đến Tiêu Hàn vậy mà đi đến trước bàn trang điểm với cô.

"Tiểu Luyện!" Tiêu Hàn từ phía sau ôm lấy Đông Thu Luyện, trên người Đông Thu Luyện thoang thoảng mùi vị thanh nhẹ, "Em đây là mê hoặc anh sao?"

Có bị bệnh hay không a, cô mê hoặc anh ở đâu nha, mắt của Đông Thu Luyện mở to, tại sao ở chung với Tiêu Hàn càng lâu, càng cảm thấy Tiêu Hàn có lúc trở nên vô lại, cũng như lúc này vô lại làm cho người ta cảm thấy vô lực, "Nhanh đi tắm rửa đi!"

"Em không cùng anh tắm sao?" Tiêu Hàn há miệng ngậm lấy vành tai của Đông Thu Luyện, thân thể Đông Thu Luyện cứng ngăc, muốn giãy giụa, nhường như Tiêu Hàn biết trước, nên hai tay ôm càng chặt, Đông Thu Luyện bị anh ôm sít sao, Tiêu Hàn từ trong gương thấy được hai má trắng mịn ửng đỏ của Đông Thu Luyện, cảm thấy rất thú vị lè lưỡi liếm liếm vành tai tinh xảo của Đông Thu Luyện!

"Đừng..." Đông Thu Luyện đưa tay bắt được cánh tay của Tiêu Hàn đang ôm trước ngực cô, Tiêu Hàn cười buông ra, "Tiểu Luyện, bộ dáng đỏ mặt của em rất đáng yêu, giống y như quả táo chín!" Trong nháy mắt mặt Đông Thu Luyện sung huyết đỏ bừng, vì sao người đàn ông này nói ra những lời này chứ.

"Anh thật vô sỉ!" Đông Thu Luyện đánh nhẹ vào tay Tiêu Hàn một cái, Tiêu Hàn chỉ đưa tay nắm vai của Đông Thu Luyện, cúi đầu liền ngậm lấy đôi môi hồng nhuận của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện mở mắt thật to, không biết là bị doạ ra sao, Tiêu Hàn nhẹ liếm môi Đông Thu Luyện, "Tiểu Luyện, nhắm mắt lại, lúc hôn môi thích nhìn anh sao? Chẳng lẽ em không biết bộ dạng này của em càng làm anh muốn thêm nữa sao?"

Đông Thu Luyện đưa tay đánh vào ngực của Tiêu Hàn, nhưng sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khoé miệng của Tiêu Hàn khẽ nhếch, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào khoang miệng Đông Thu Luyện, giống hệt như anh nghĩ, rất ngọt, rất ngọt,.... Tiêu Hàn tựa như đang ở sa mạc, không ngừng hấp thụ hương vị ngọt ngào chỉ có ở Đông Thu Luyện, cả thân thể Đông Thu Luyện đều mềm nhũn, Tiêu Hàn mới đem Đông Thu Luyện ôm sát, Đông Thu Luyện nằm trong ngực Tiêu Hàn thở hổn hển, gò ám lộ ra vẻ phong tình.

"Em như vậy thật sự càng làm anh muốn phạm tội!" Tiêu Hàn nói xong hôn lên mặt Đông Thu Luyện một cái, khẽ cười, sau đó đi vào nhà tắm, Đông Thu Luyện nhìn thấy trong gương hai má phiếm hồng, vẫn cười một tiếng, đưa tay nhẹ vỗ lên mặt, thiệt là, không phải chỉ một cái hôn thôi sao, sao không có tiền đồ như vậy, mặt lại đỏ như vậy!

Nghĩ nghĩ đến chuyện vừa nãy, Đông Thu Luyện cắn môi của mình, tựa như còn lưu lại hương vị của Tiêu Hàn.....

Bọn họ không chú ý đến của phòng còn chưa đóng, ở ngoài cửa một đứa trẻ đang thở hổn hển ngồi cạnh cửa, đưa tay che ngực, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều phiếm hồng, mắt mở thật to, con ngươi màu lam tràn đầu khiếp sợ, không ngăn được nuốt một ngụm nước bọt, nguyên lai hôn môi là như vậy a, quả nhiên ba ba là cao thủ, khó trách mẹ không có sức miễn dịch như vậy.

Nhưng mà.... Tiểu Dịch cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, mất mười lăm phút nha, thật sự quá lợi hại, ăn nước miếng người khác ngon miệng lắm sao? Tiểu Dịch hết sức hoài nghi, nhưng vừa nghĩ đến bản thân vô tình nhìn thấy được, khuôn mặt lại đỏ bừng, vội vàng chạy về phòng của bản thân!

Lúc này trên một mảnh đất trống ở vùng ngoại thành, một màn trình diễn kịch liệt khác đang tiếp diễn, chiếc Cadillac màu đen ngừng ở mảnh đất trống, mà tất cả nhóm người mặc áo đen đều ở bên ngoài, đều đứng nghiêm túc, mà trong xe một cô gái quần áo không chỉnh tề nằm ở trong ngực của một người đàn ông: "Cố Nam Sênh, lão nương không phải đã nói, về sau không làm trong xe nữa mà!"

"San Nhiên bảo bối, lúc ở Tiêu gia anh đã rất khó chịu, San Nhiên bảo bối anh thực vô cùng yêu em, hết sức yêu, rất rất yêu... Nhưng mà anh rất hy vọng ở nơi này có bảo bối của chúng ta!" Vừa nói vừa đưa tay sờ sờ bụng của Cố San Nhiên, người tự xưng da mặt dày Cố San Nhiên lúc này cũng thẹn thùng đỏ mặt, làm cho người nào đó hôn liên tiếp.

Một nhóm người mặc đồ đen đứng bên ngoài đều nghe được động tĩnh bên trong, trên mặt những người đó đều bình tĩnh, nhưng nội tâm đang gào thét: Thiếu chủ, ngài có thể kiềm chế một chút không? Đây là giữa ban ngày, là ban ngày đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.