Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 51: Sự kiện ô mai (2)




Đông Thu Luyện trừng mắt nhìn Tiêu Hàn, liền cúi đầu không nói, làm cho người nào đó bên đầu điện thoại bên kia không chờ được, gọi điện thoại đến, Tiểu Dịch trực tiếp nhận điện thoại, “Alo alo alo ---- Tiểu Dịch bảo bối, ảnh chụp ô mai kia đâu, mau gửi qua, nhanh lên…”

“À…..” Tiểu Dịch vừa muốn cúp điện thoại, bên kia lập tức truyền đến một tiếng nói khác,  "Bảo nhanh lên, anh ăn cơm trắng hay sao vậy, một chút chuyện cũng không làm được, anh sao vậy, trong đầu anh là gỗ sao!" Tiếng nói này rõ ràng càng già càng dẻo dai, trong nháy mắt mặt Tiêu Hàn tối sầm, vòng tay qua sau ghế, cầm lấy điện thoại của tz.

“Ông nội, không phải là cháu vô dụng, mà ông cũng biết đó, tính tình của anh trai khác biệt, muốn động tay khẳng định rất khó, chờ một chút..” Bên kia là âm thanh tranh chấp, sau đó một tiếng nói trong trẻo lại vang lên, “Cái kia, Tiểu Dịch bảo bối, sao cháu không nói chuyện, sao vậy, có phải bị anh trai chú phát hiện rồi không, sao lại không cẩn thận vậy, cháu chớ khai chú ra nha, chú vô tội..”

Tiểu Dịch đưa tay che mắt, thật sự rất mắc cỡ, chú nhỏ thật mất mặt! Thật sự là quá mất mặt, mặt mũi đều bị ném đi cả rồi.

“Tiêu Thần…” Tiêu Hàn để điện thoại ở một bên, một tay lái xe, vẻ mặt cười lạnh, vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười, thật làm cho người ta có chút sợ hãi, điện thoại truyền đến “Tút, Tút, Tút…” Âm thanh ngắt máy.

“Cái kia… Ba ba, điện thoại của con…” Mắt Tiểu Dịch chớp chớp. Tiêu Hàn ném trả lại điện thoại, thế nhưng cơ hồ rất nhanh, chừng mấy giây sau, di động của Tiêu Hàn vang lên, Tiêu Hàn hừ lạnh một tiếng, đưa tay ấn nghe, chọn loa ngoài, làm âm thanh khuếch đại lên, “Anh trai, anh trai…. Em xin lỗi, thực xin lỗi, cái kia, chuyện này, chuyện này thật sự là, em vô tội, anh cũng biết ông nội….”

“Tiêu Thần, anh mấy tuổi rồi, chính mình đã ngốc rồi đừng kéo người khác ngốc theo anh!” Tiếng nói mang theo một tia trêu chọc, nhưng bên kia truyền đến âm thanh vỗ tay, “Ông nội, sao vậy, lời của người ta hoàn toàn là thật, sao giờ ông lại như vậy… Rất đau nha!”

Không chỉ Tiểu Dịch mà còn cả Đông Thu Luyện đưa tay che mắt, chú nhỏ này thật lòng không đành lòng nhìn thẳng, chao ôi…. người của Tiêu gia rõ ràng đều di truyền rất tốt, nhìn Tiêu Hàn cùng Tiêu Dịch sẽ biết, thế nhưng lại xuất hiện Tiêu Thần kì lạ như vậy, lúc ấy còn tường ôm sai, nhưng ngày đó ở bệnh viện hết lần đến lần khác xác nhận là hoàn toàn đúng, huống chi là con cháu của Tiêu gia ai dám qua mặt, giám định DNA không biết bao nhiêu lần.

Mỗi khi hắn bị nghi ngờ huyết thống, Tiêu Thần liền tỏ ra vô cùng vô tội, “Không có cách nào nha, anh trai đã mang những gien tốt nhất, còn đống cặn bã thì cho tôi, bởi vậy nên tôi mới có bộ dạng này!”

“Tiểu  tử ngôc, anh đến cùng có biết nói chuyện hay không, không phải là anh muốn xem hay sao, còn mang ta kéo vào, cái tên ngu ngốc, ta đánh chết anh!” Nói xong một tràng âm thanh lảnh lanh của tiếng va chạm, tiếp đến là tiếng soi tru, làm cho người khác nghe cảm thấy lạnh sống lưng.

“ Cái kia, Tiêu Hàn, chuyện này không có quan hệ với ta, anh cũng biết, ta là người lớn tuổi, đối với chuyện như vậy không so đo…” Bên kia là tiếng nói khàn khàn vang lên.

Tiêu Hàn đem điện thoại đưa cho Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện nhận lấy điện thoại, “Ông nội, cháu là Tiểu Luyện!”

“A…” Bên kia là tiếng nói kéo dài, “Khụ khụ… Tiểu Luyện, cháu cũng biết ông nội là người rất nghiêm túc, sao lại làm chuyện nhàm chán như vậy, đúng không, hơn nữa, nói thế nào đi nữa thì hai đứa vẫn còn là vợ chồng son, ông nội lớn tuổi rồi, ở đâu lại bát quái như vậy!”

“Cháu biết!” Tiếng nói của Đông Thu Luyện rất nhẹ nhàng, Tiêu Hàn không tự giác nhìn thoáng qua Đông Thu Luyện, dựa lưng vào ghế, vẻ mặt hết sức buông lỏng, tựa như một con mèo nhỏ lười biếng, “Ông nội, thân thể gần đây thế nào, có đúng lịch đi kiểm tra không….”

Tán gẫu qua lại gần nữa ngày, Đông Thu Luyện muốn cúp điện thoại, “Tiểu Luyện, cái kia có thật vậy không…” Đông Thu Luyện sững sờ, Tiêu Hàn đưa tay cầm lấy điện thoại!

“Ông nội, nếu ông hiếu kì muốn xem thì ông tới đây mà xem, xem thử trên người cháu dâu có ô mai hay không, cháu cũng không biết ông còn thích loại chuyền này a, người khác mà biết thì có nói ông già mà không kính không!” Tiêu Hàn nói xong lời này bên cạnh nháy mắt trầm mặc, sau đó truyền đến tiếng cười.

Không ngoài ý muốn bên kia lại vang lên tiếng va chạm, “Tiêu Hàn, anh là tên tiểu tử thúi, anh chờ đó cho ta, còn anh nữa tên ngu ngốc, dám trêu chọc lão tử ta, lá gan của anh cũng lớn ha, có tin ta chặt đứt chân anh không… Tiểu tử thúi, lúc anh còn uống sữa ông nội anh đã tung hoành ngang dọc rồi, thế nhưng anh lại dám giỡn mặt với ta, ta đánh chết anh…”

Đông Thu Luyện cùng Tiểu Dịch liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt là sự bất đắc dĩ cùng kinh ngạc, bởi vì trong trí nhớ của bọn họ ông lão chưa từng như vậy, ngược lại Tiêu Hàn mười phần bình tĩnh đợi người nào đó phát tiết xong, nhàn nhạt cười một tiếng, tựa như không nghe thấy ông lão phát tiết từ nãy đến giờ.

“Ông nội, Tiểu Luyện cũng Tiểu Dịch đều ở đây, ông đã bại lộ rồi, ông vất vả bảo vệ hình tượng cứ như vậy lại bị phá hủy… Thật sự đáng tiếc nha!” Kèm theo đó là tiếng giả vờ thở dài, bên kia truyền đến tiếng rống giận!

“Tức chết ta, tức chết ta, quả thật là, tiểu tử thúi, ta muốn đánh chết anh, cắt đứt chân chó của anh…” Tiếp theo chỉ nghe một âm thanh huyên náo, Tiêu Hàn vô lực nhún vai, “Chai ôi… Một chiếc điện thoại lại hỏng, thật sự quá lãng phí!”

Trong lòng của Tiểu Dịch yên lặng cảm thán, quả nhiên ba quá cường đại, chỉ nhẹ nhàng như vậy lại chọc cho ông cố tức giận như vậy, quả nhiên đạo hạnh của cậu còn chưa đủ, thật sự còn phải học cho tốt, trong lòng của Tiểu Dịch âm thầm hạ quyết tâm cố gắng lên.

Vừa về đến cổng nhàm, đột nhiên có một người nhảy ra cản lại, Tiêu Hàn lập tức dừng xe, trước mặt không có ai, Đông Thu Luyện cùng Tiêu Hàn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi giật mình, lập tức xuống xe, Tiểu Dịch cũng lập tức cởi dây an toàn, đi xuống xe, nhưng rất nhanh ba người bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người….

“Này… Cố Nam Sênh, anh muốn chết à, có phải muốn đè chết lão nương hay không, thân thể này của lão nương không chịu nỗi sức nặng như vậy…” người đàn ông ôm cô gái dưới thân ngồi dậy, cô gái vỗ vỗ mặt của người đàn ông, nhưng người đàn ông kia chỉ đưa tay ôm eo của cô gái!

“Thân ái, anh không phải là sợ em bị thương sao, sao vậy, có bị thương không!” Nói xong bắt đầu giở trò với cô gái trong lòng!

“Cố Nam Sênh, anh dừng lại cho lão nương, dừng lại, nếu không lão nương sẽ rời nhà trốn đi!” Đông Thu Luyện nhìn cô gái trước mắt chỉ có thể giơ tay nâng trán.

“Thân ái, cậu có thể cùng chồng nuôi từ bé đứng lên không? Cản trở giao thông không tốt….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.