Phận Đàn Bà

Chương 22




Thực!các cụ nói câu:" Ở hiền gặp lanh"là hoàn toàn sai, nếu ông bà nào nói câu ấy có lẽ chị Đài là người bẻ lái đầu tiên. Gia đình chị không ác, bản thân chị không ác mà sao lại làm dâu nhà như Chức? Chị xinh xắn, chăm chỉ đáng lẽ phải sống một cuộc sống đầm ấm chứ. Chị chưa nghĩ đến việc giàu sang, cơ mà phải hạnh phúc trước đã.

Nghĩ mà buồn, chả biết có phải trời hàng cố tình trêu ngươi chị không mà đến ban ngày chị đi làm đồng mà cứ dẫm phải cứt trâu liên tục là hiểu rồi. Dẫm nhiều cũng thành quen ấy, lúc đầu còn tức chứ dần chị dẫm nhiều đến nỗi chán chẳng buồn than. Cũng giống như chị sống cùng nhà chồng cũng thế.;...

- Dậy đê!ngủ thế thôi! Khiếp, đàn bà con gái ngủ như lợn thế. Dậy không đi làm đi cả đồng người ta sắp về rồi đấy.

- Thầy làm cứ như là.... các em nó tuổi ăn tuổi lớn kệ cho nó ngủ một tí, có bu với con đi làm đây rồi.

Giọng chị Đài văng vẳng vọng ra, thầy chị mới rít một hơi thuốc lào, thấy tiếng con gái thì ho sù sụ. Ông đi thẳng vào,vạch cái màn gió lên ngạc nhiên:

- Con Đài!Mày không ở nhà mày, sang đây làm cái gì? Đi đâu mà mang cả quần áo theo thế này

- Con bỏ chồng rồi thầy ạ! Thầy cho con sang đây tá túc mấy ngày. Tiện thể con đi làm luôn.

Chị Đài vừa cười vừa nói,chẳng quan tâm đến khuôn mặt hốt hoảng của bu, cùng thái độ tức tối của thầy. Ông vứt cái đóm trên tay xuống, túm lấy cổ tay chị đau đớn:

- Mày bị điên hở Đài? Ai cho đàn bà bỏ chồng?rồi thiên hạ cười vào mũi cho,lúc ấy thì nhục!

- Phải đấy Đài!giờ con mà bỏ chồng người ta sẽ chửi bu không biết dậy con mất.

Thấy thầy bu căng thẳng, chị lại phải trấn an:

- Con đùa thôi mà, việc gì mà thầy bu phải nóng thế? Chỗ con năm nay làm ăn không được, con sang bên nhà mình làm thuỷ lợi, vài hôm con lại về.

Nghe chị giải thích bu chị thở phào, bà ngồi lên giường rồi vuốt tóc chị:

- Ừ!cố gắng mà ăn ở con ạ. Mày mà bỏ chồng thật thì sống thế nào được với cái xã hội này. Chắc chị có nước bán xứ mà đi....

- Ôi dào! Con cần gì phải đi đâu? Con về nhà ở với thầy với bu không hơn à?

Chị nhăn nhở cười cợt với bu thì thầy chị lại hét toáng lên, ông vỗ vào mặt phản rầm một cái khiến chị giật mình:

- Ai chứa chấp mày mà mày về, cứ liệu liệu, cái tính mày tao không lạ. Đừng để người ta xách về đem trả là coi chừng với tao.

Chị không nói gì, lủi thủi cùng bu mặc quần áo vào rồi đi ra đồng. Trời về chiều vẫn nắng gay nắng gắt. Nghe đâu bảo người ta đang làm kênh mương dẫn nước từ sống cái vào nên thuê mướn nhiều người. Bu chị đã làm thủy lợi được hai hôm, hôm nay dắt chị sang đấy xin vào làm.

Đúng là cứ ở nhà thì chẳng có việc là phải, sang đây chỉ sợ không có sức làm. Chị xin vào người ta nhận luôn, toàn việc bê đá,trộn cát các thứ,Chị làm được hết.người ta trả cho chị được năm hào một ngày với điều kiện phải làm việc từ sáu giờ sáng đến bảy giờ tối,,chị liền đồng ý ngay. Bu chị người ta trả có ba hào, vì chị sức tốt nên họ trả cao hơn. Chị mừng lắm, năm hào này ngày thường chị phải đi làm cả ba bốn ngày mới được. Chị sẽ cố gắng làm thật nhiều để lo cho thằng Cò đi học đợt sắp tới...

Một ngày làm việc mệt nhọc muốn đổ gục.ăn cơm xong cũng hơn tám giờ. Chị tranh thủ sang nhà gặp con. Chị biết sang đêbs đấy cũng lâu, nên chị mượn cái xe đạp của nhà hàbg xóm. Bấy giờ cả làng chị nhà nào giàu mới có. Vì chị ăn ở chẳng mất lòng ai nên người ta cũbg tin tưởng. Chứ như có hôm, thầy chị sang nhưng người ta lại không cho mượn.

Chị đến cổng, đã thấy cửa giả im lìm, có lẽ là đã ngủ hết;

- Thầy Bu lo kiếm việc mà làm đi, con mới xin vào chân bốc gạch rồi mai con đi sớm, còn thầy bu không thể nào ăn trắng mặc trơn thế được đâu.

- Ơ cái thằng này!Tao đẻ mày ra để mày mất dậy lại với thầy với bu đấy phải không? Để tao nghĩ cách.

- Xời!bây giờ là nước nào rồi còn nghĩ, bu tưởng nhà mình vẫn còn giàu à. Tỉnh đi bu ơi!sắp chết đói đến nơi đây này....

- Mày xem là tại ai?tại thằng nào mà giờ cả nhà mới thành ra thế này?

Cãi nhau um lên một hồi,cả nhà lại chìm vào im lặng. Chị nhớ ra đèn cũng hết dầu rồi mà quên mua, nên chắc cũng chả ai có tiền mà mua nữa.

Mọi hôm cái gì cũng đến tay chị,việc gì cũng đến tay chị nên quen, chả ai phải nghĩ ngợi gì. Nhiều lúc chị còn thấy mình không đáng giá bằng con ở ấy chứ.

Trong buồng, tiếng thằng Cò vẫn thức dỗ em:

- Em ngoan nào!đừng khóc. Khóc là mai anh không mua bánh rán cho ăn đâu.

Chị phì cười, đúng là ông trời vẫn còn thương lấy phận chị. Cho chị hai đứa con thương mẹ vô cùng. Nhìn nó, chị lại phải cố gắng,chị không thể để con cái nó sống trong cảnh nghèo túng cùng quẫn này theo chị được.

Đợi không thấy tiếng cãi Hĩn nữa có lẽ là đã ngủ,chị mới giả tiếng mèo gọi thằng Cò ra. Chắc cu cậu cũbg mong mẹ nên nghe chị kêu câu đầu tiên nó đã vùng dậy chạy,làm cái cửa buồng kêu lên lẹt kẹt:

- Mày làm cái gì đấy Cò?

- Dạ...dạ... con đi đái thầy ạ.

Thằng bé nghe tiếng Chức vọng ra hỏi thì nhanh trí trả lời, bé con mà cũng lém lỉnh ra phết.

Nói xong,nó chạy ra đống rơm,thấy dáng mẹ dưới trăng sáng, nó ôm trầm lấy khóc nức nở:

- Bu đi đâu mà lâu thế?làm con đợi bu mãi.

- Bu đi làm để kiếm tiền cho con đi học nữa chứ. Thế nào, em có quấy không?

Được bu hỏi, nó mủi giải trình bày:

- Không bu ạ, chẳng qua tối nó hay ngậm ti bu nên nó hơi khó ngủ thôi. Con lấy bọc nước xong treo vào cổ lủng lẳng trước vú giả làm gì bu mà nó khôn lắm,nó không bú đâu bu ạ. Vật vã mãi mới chịu ngủ cho đấy.

Chị vuốt tóc con mà nghẹn ngào, sao thương thế chứ. Thằbg bé gầy nhom gầy nhắt, chị thập thụt đưa nó hai miếng bánh đúc bu chị làm từ tối còn nóng hổi:

- Con cầm lấy ăn đi, để cho em nó một miếng bé bằng ba đầu ngón tay thôi. Phải ăn hết nhé,không được để lại nhiều biết chưa?

- Bu ăn chưa? Thế Thầy mà hỏi, con phải bảo thế nào?

Thằng bé cầm lấy đùm lá chuối bánh đúc chị đưa rồi thắc mắc. Chị chau mày:

- Thì Bu bảo con ăn đi mà, để phần em ít thôi. ai có hỏi bảo bác nọ bác kia cho. Không được nói là mẹ đưa,nhớ chửa?

Thằng bé gật gù nhớ lời mẹ. Trời cũbg muộn,chị nói thằng bé vào trong nhà ngủ đi mai dậy bế em,con bé Hĩn nhanh lắm, anh mà dậy trước là nó thoắt cái lại đi ngay. Chị lấy cái xe đạp đạp đi, sau lưng vẫn nghe thấy tiếng thằng Cò gọi:.

- Bu đi chóng về với con với em bu nhớ. Chúng con nhớ bu....

Chị gật đầu, rồi mắt chị chảy nước. Chị sụt sịt khóc thương con. Nhưng chị phải đi, chị đi để có đồng tiền. Chị không thể ở nhà để cả gia đình chết đói được. Mong hai đứa hiểu mà sẽ không trách cứ gì bu nó...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.