[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 96: Nói cho ngươi một bí mật




Ô Tiền Thanh không thông tri cho Ô Huyền Nhiên và Mục Tú Uyển, trực tiếp mang theo người của Thư Thanh Viện kéo xe ngựa cùng xe hàng rời khỏi Ô gia.

Ô Huyền Nhiên biết được Ô Tiền Thanh khôi phục linh điền cũng đã rời Nam Đại Viện, tức đến nổ phổi, ngã lên ghế không ngừng thở dốc.

Đáng tiếc, Ô Nhược không biết việc này, bằng không sẽ càng vui vẻ, từ sau thi ra khỏi Ô gia, tươi cười trên mặt chưa bao giờ tắt. Ở phủ đệ chờ bọn họ, Hắc Tuyển Dực liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tình của cậu rất tốt, giống như là buông được một nửa tâm sự, giữa mày đã không thấy u sầu, là thật sự thực lòng vui vẻ.

*

Mấy người Ô Tiền Thanh và Quản Đồng tiến vào phủ đệ Ô Nhược mới mua, hít một ngụm khí lớn, lại có chút khẩn trương, bọn họ chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ dọn ra Ô gia, một lần nữa đối mặt hoàn cảnh lạ lẫm, vẫn cần một chút thời gian để tiếp thu, nhưng phủ đệ bố trí vô cùng thanh nhã, bọn họ liếc mắt một cái liền thích, hơn nữa, chính như Hắc Tín nói, phủ đệ mới so Thư Thanh Viện còn lớn hơn, có thể ở rất nhiều người.

Ô Hi vui vẻ nói: “Nhị ca, chỗ này thật đẹp!”

Người của Thư Thanh Viện nhìn phủ đệ đều đặc biệt vui vẻ.

Ô Nhược nói: “Đây là Tứ đệ của Tuyển Dực hỗ trợ trang hoàng, nếu có gì không hài lòng, có thể lại gọi người sửa chữa, đúng rồi, bảng trên cửa lớn, ta viết chính là ‘Thanh phủ ’, cha, nếu không thích, có thể đổi lại.”

Ông không nghĩ cùng người Ô gia lại có liên lụy, cho nên mới có thể để danh ‘Thanh phủ’.

Ô Tiền Thanh gật gật đầu.

Nếu không phải Ô Nhược vẫn luôn nói tòa nhà lớn này là Hắc Tuyển Dực mua cho bọn họ, ở nha môn đăng ký hộ danh là tên của Ông, nếu không được ở, cũng chỉ có thể để mốc meo mọc cỏ, nếu không, ông thật đúng là ngại mang theo cả nhà dọn vào phủ.

Quản Đồng tán thưởng: “Nơi này thật không tồi.”

So với Thư Thanh Viện còn tốt hơn, về sau ở nơi này, không bao giờ phải đối mặt với những khuôn mặt dối trá của người Ô gia nữa.

Ô Hi vội vàng đối Ô Tiền Thanh làm nũng nói. “Cha, chúng ta về sau ở đây, về sau không trở về Ô gia nữa được không?”

Ô Tiền Thanh không nói gì.

Kỳ thật ông trong lòng cũng tính toán như thế.

Lúc trước cũng muốn dọn ra Ô gia, chỉ là không tìm được cơ hội, nếu hiện tại đã dọn ra, sau này không có khả năng lại về Ô gia. Bởi vì hiện tại Ô gia không giống như Ô gia khi còn nhỏ mà ông nhìn thấy, hiện tại Ô gia chướng khí mù mịt, tràn ngập mưu kế, đố kỵ cùng nghi kỵ, thật sự không thích hợp cho người Thư Thanh Viện sinh sống.

*

Ô Nhược bảo Hắc Tín an bài chỗ ở cho mọi người.

Tới giữa trưa thì ở lại Thanh phủ ăn cơm trưa, cũng giới thiệu Hắc Tuyển Đường với mấy người Ô Tiền Thanh. Không khí vui vẻ, mọi người đều nhịn không được uống nhiều mấy chén, thẳng đến tối mới kết thúc bữa cơm.

Ô Nhược say huân huân dựa vào lồng ngực Hắc Tuyển Dực, dọc theo đường đi, không ngừng trề môi reo lên: “Hắc Tuyển Dực, hôm nay ta rất cao hứng, thật sự rất cao hứng. Cha mẹ rốt cuộc dọn ra khỏi Ô gia, không bao giờ phải chịu sự chèn ép của bọn họ. Cha ta linh lực cũng khôi phục, ta cũng không cần lại lo lắng cha ta bị tổ phụ khi dễ.”

Hắc Tuyển Dực nhẹ nhàng ôm eo cậu, cho cậu có thể thêm thoải mái một ít: “Ta sẽ phái người bảo vệ tốt cửa lớn, không cho người Ô gia đến quấy rối cha mẹ ngươi.”

Khi y nói lời này, ánh mắt nhìn về phía Hắc Tín, ý bảo hắn từ ngày mai trở đi phái người bảo vệ tốt Thanh phủ.

*

Ôm Đản Đản Hắc Tín gật gật đầu, thấp giọng phân phó những người khác về Hắc phủ trước, để lại cho Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược có không gian riêng tư.

Ô Nhược giơ tay ôm chặt mặt của Hắc Tuyển Dực “Vậy ngươi nhất định phải bảo vệ tốt bọn họ, không để cha mẹ ta lại chết, không thể lại để cho người Ô gia bắt được cơ hội.”

Lại chết? Hắc Tuyển Dực nhướn làn mi dài, không hiểu rõ lời này có ý gì, có lẽ là uống say mới nói lời hồ đồ.

Ô Nhược không có được trả lời, không vui nhéo nhéo khuôn mặt đầy vảy đen: “Ngươi mau trả lời ta.”

“……” Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt ừ một tiếng.

“Thật ngoan.” Ô Nhược mê say khóe mắt giương lên, gợi lên nụ cười vũ mị, tiến đến bên miệng Hắc Tuyển Dực: “Xem ngươi ngoan như vậy, ta lén nói cho ngươi một bí mật.”

“Bí mật gì?” Hắc Tuyển Dực hứng thú.

Ô Nhược dường như ăn trộm nhìn nhìn bên trái, lại nhìn nhìn bên phải, sau đó, lại trộm nhìn đỉnh đầu, lại nhìn nhìn dưới chân.

Hắc Tuyển Dực xem bộ dáng này của cậu trong lòng một trận buồn cười, liền nói: “Gần đây không có ai.”

“Nga.” Ô Nhược câu lấy cổ y, kéo xuống, thấp giọng nói bên tai y: “Ta nói cho ngươi biết, người Ô gia tất cả đều phải chết, ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ, một, người, cũng, không.”

“……” Hắc Tuyển Dực nhìn cậu trong cơn say ánh mắt bắn ra tia tàn nhẫn, nhíu nhíu đôi  mắt đen: “Ta sẽ giúp ngươi.”

“Ngươi thật tốt.”  Ô Nhược bĩu môi: “Trước kia ta sao có thể ngu ngốc như vậy, cảm thấy rất chán ghét ngươi?”

Đây là Ô Nhược uống say, lần thứ hai nói rất chán ghét y, Hắc Tuyển Dực nhíu nhíu mi: “Có bao nhiêu chán ghét?”

“Chán ghét đến không muốn lại nhìn thấy ngươi.”

“……” Hắc Tuyển Dực đoán Ô Nhược chán ghét y là bởi vì bị gả cho y, một đại nam nhân: “Hiện tại thì sao?”

“Hiện tại……” Ô Nhược đáy mắt hiện lên mê hoặc, nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Dực một hồi lâu, sau đó hất hất đầu, híp híp mắt, ánh mắt từ bên tai Hắc Tuyển Dực xuyên qua: “Ngươi.……”

“Ân?”

Ô Nhược đột nhiên tỉnh táo lại, dùng sức đẩy Hắc Tuyển Dực ra, duỗi cánh tay, lập tức trong tay trống rỗng xuất hiện một thanh kiếm bạc tản ra linh lực đâm thẳng phía trước, cũng lạnh giọng quát: “Các ngươi là người phương nào?”

Trong viện đột nhiên nổi gió to, tiếp theo, không trung toát ra bóng người một đen một trắng, người thân mặc trường bào màu trắng trên mặt một nửa là mặt người, một nửa là xương cốt không có thịt, mà bên mặt người đặc biệt yêu dị, một cái khác mặc áo đen trên mặt lại khắc rất nhiều phù văn màu đen, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

Ô Nhược híp híp mắt: “Các ngươi là Quỷ tộc?”

Đối phương trực tiếp ra tay công kích Ô Nhược.

Ô Nhược mới vừa gầy xuống, thân thể còn không kịp rèn luyện, cho nên cho dù có bao nhiêu chiêu thức, lại không đủ sắc bén hữu lực, căn bản không động đến địch nhân nửa phần.

Hắc Tuyển Dực nhướn mày.

Theo y biết, Ô Nhược trước khi gầy xuống, chưa bao giờ luyện qua kiếm pháp, chính là lại đánh đến ra dáng ra hình, không giống như là người mới học.

Ô Nhược tự biết vấn đề của bản thân, nhanh chóng thối lui mấy bước, một bên huy kiếm một bên niệm chú: “Càn, khôn, tốn, chấn, khảm, ly, cấn, đoái……”

Trước người Ô Nhược bỗng nhiên bắn ra kim quang, xuất hiện một cái đại bát quái màu vàng: “Tru tà ——”

Đại bát quái mạnh mẽ bắn ra ánh sáng màu vàng, đánh thẳng đến đối phương.

Quỷ áo trắng cùng quỷ áo đen cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng phất một chút, liền phá vỡ bát quái: “Ngươi linh lực không đủ, trận bát quái trừ tà này so với Ô Thần Tử kém xa.”

Ô Nhược bởi vì uống quá nhiều rượu, lảo đảo lùi lại một bước, biếng nhác cười: “Phải không?”

Lúc này, bát quái trận bị phá trung tâm, lại lần nữa hiện ra kim quang, giống như một cái nồi to, bỗng dưng hướng hai con quỷ trên người chụp xuống.

Hai người sắc mặt đại biến, chưa kịp phản ứng đã bị kim quang nuốt vào.

“Phanh” một tiếng, kim quang hóa thành một cái chum to màu vàng, dừng ở trên mặt đất.

Ô Nhược đi qua, ôm lấy cái chum thì thầm: “Ta cho các ngươi khinh địch, cho các ngươi khinh địch, hừ, cho các ngươi coi khinh ta, ta không cho các ngươi ra.”

Cậu sớm đã biết hiện tại mình còn đánh không lại đối phương, cho nên tới cái dương đông kích tây, đầu tiên là cố ý dùng ra bát quái trận pháp dẫn dắt rời đi lực chú ý, kỳ thật là muốn dùng pháp khí thu bọn họ.

Hắc Tuyển Dực đi qua đỡ cậu dậy.

Ô Nhược say mị mị cười: “Ta lợi hại không?”

“Ân.” Hắc Tuyển Dực rất bội phục cậu, một tên tay mơ, phản ứng lại cơ trí như vậy.

Ô Nhược vỗ bộ ngực nói: “Sau này ta sẽ lợi hại hơn, còn lợi hại hơn Ô Thần Tử nhiều lần.”

Hắc Tuyển Dực một tay đỡ cậu, một tay thu hồi pháp khí, phóng người bên trong ra.

“Ngươi…… Ngươi sao lại thả bọn họ ra?”

Quỷ áo đen và quỷ áo trắng vừa ra tới, lập tức quỳ gối trước mặt Hắc Tuyển Dực: “Chủ tử, là chúng ta khinh địch, mong ngài trách phạt.”

Bọn họ không đoán được một người không có trải qua rèn luyện sẽ giảo hoạt như vậy, đương nhiên, chính yếu là đối phương linh lực không cao làm cho bọn họ xem thường.

Hắc Tuyển Dực nhìn Ô Nhược, nhẹ giọng nói: “Hắc Âm, Hắc Dương, cậu ấy về sau cũng là chủ tử của các ngươi.”

Hai quỷ lập tức quỳ xuống hành lễ với Ô Nhược: “Tiểu nhân, tham kiến phu nhân.”

“Thì ra là người quen……” Ô Nhược nấc một cái, ngay sau đó, nôn một tiếng, thức ăn hôm nay ăn toàn bộ phun trên người hai quỷ.

Hắc âm, Hắc Dương……

“Tất cả mọi người đều là người quen, các ngươi sẽ không để ý ta phun ra, đúng không?”

“……” Hắc Âm, Hắc Dương bị Hắc Tuyển Dực lạnh lùng nhìn chằm chằm, đành phải cào tóc nói: “Không ngại.”

Ô Nhược bò lên lưng Hắc Tuyển Dực: “Hắc Tuyển Dực, ta phải về phòng ngủ.”

Hắc Tuyển Dực đầu tiên là đem người đưa tới trong phòng tắm tắm rửa, lại đem người ôm đến trên giường.

Ô Nhược vừa dính tới giường liền ngủ mất.

Hắc Tuyển Dực cũng nhắm hai mắt lại, không biết ngủ bao lâu, cảm giác người bên cạnh bỗng nhiên chấn động, như là gặp ác mộng, bỗng chốc ngồi dậy.

Y mở to mắt, liền thấy Ô Nhược ở thở gấp: “Gặp ác mộng?”

Ô Nhược có điểm phân không rõ trong mộng hay là hiện thực, qua một hồi lâu, mới lau mồ hôi trên trán, nói: “Ta mơ thấy hai con quỷ, một con mặc áo đen, một con khác mặc áo bào trắng……”

Hắc Tuyển Dực: “……”

“Phu nhân, ngài là nói chúng ta sao?” Hai bóng người bỗng nhiên xuất hiện ở trước đầu giường bọn họ.

Ô Nhược nhìn thấy bọn họ, kích động nói: “Đúng vậy, chính là các ngươi.”

Ở trong mộng, cậu không ngừng mơ thấy bọn họ, còn có mơ thấy mình cũng biến thành một con quỷ, cùng hai con quỷ này trở thành bằng hữu, sau thân thể cậu từ thật thể biến thành trong suốt, trong lòng kỳ lạ cảm thấy sợ hãi, không cam lòng cứ như vậy biến mất, sau đó đã bị doạ tỉnh.

Hắc Dương âm trầm trầm cười: “Phu nhân, rốt cuộc có thể nhìn thấy chúng ta.”

Ô Nhược nhìn bọn họ vẫn chưa hồi lại thần.

Hắc Âm giải thích: “Trước kia phu nhân linh lực không cao, nhìn không thấy chúng ta.”

Ô Nhược chà xát mặt, hỏi: “Các ngươi có phải kêu Hắc Dương cùng Hắc Âm?”

Hai con quỷ ngơ ngác gật gật đầu.

Ô Nhược tiếp tục nói: “Hắc Dương thích trộm yếm nữ nhân, Hắc Âm thích Hắc Dương, nhưng vẫn không dám nói ra.”

Hắc Dương: “!!!!!!”

Hắc Âm: “!!!!!!”

Hắc Tuyển Dực xem biểu tình của hai quỷ, tò mò hỏi: “Ngươi làm sao biết?”

Hắc Dương cùng Hắc Âm trăm miệng một lời nói: “Không phải ngài nói sao?”

Không đúng!

Việc này là việc riêng của bọn họ, đều không có nói với ai, chủ tử không có khả năng biết, vậy Ô Nhược làm sao biết được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.