[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 110




Ô Nhược bị đẩy ngã, theo bản năng muốn bắt lấy dồ vật xung quanh, không ngờ, vừa bắt được đồ vật chưa kịp ổn định thân thể thì đò vật kia đột nhiên đứt. cậu nặng nề mà ngã nhào trên đất

Tức khắc, chung quanh lặng ngắt như tờ.

Ô Nhược chịu đựng đau đớn bò lên, nhìn đôi tay bị trầy da, liền nhìn đến trong tay đang cầm ngọc bội, ngọc bội là trước đó cậu nhìn thấy ở trên người Linh Mạch Hàn, là ngọc long chạm trổ tinh mỹ màu vàng, mà trên miếng ngọc còn điêu khắc tám con rồng nhỏ, rất tinh tế, nhưng dây đeo đã bị đứt, là do cậu nắm mà đứt. Cậu ngẩng đầu, đối diện đôi mắt lạnh băng của Linh Mạch Hàn.

Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng nôn nóng đi ra ngoài định cầu xin cho cậu, lại bị người phía trước chắn lại, không cho bọn họ đi ra, bọn họ lại không thể cao giọng hô to gọi nhỏ, để tránh làm Đế Quân càng thêm không vui.

Hắc Tuyển Dực híp đôi mắt đen, giơ tay vỗ vỗ bả vai Ô Tiền Thanh, ý bảo ông đợi một chút, đừng sốt ruột, bình tĩnh xem.

“Thái Tử điện hạ, thảo dân không cẩn thận làm đứt dây đeo ngọc bội của ngài, mong ngài thứ tội, xin ngài cho thảo dân mấy ngày thời gian, nhất định có thể đem dây ngọc bội khôi phục nguyên trạng.”

Ô Nhược không kiêu ngạo, không siểm nịnh mà nói lời này đồng thời, ánh mắt hướng Ô Úy Tuyết đang đỡ Hoàng Quý Phi, Ô Úy Tuyết nhìn thoáng qua đáy mắt hàm chứa một tia khinh thường, nàng trước đó hai lần muốn tính kế Ô Nhược đều bị Ô Nhược vạch trần, lúc này đây, nàng

muốn nhìn hắn như thế nào tránh được một kiếp này.

Ở Hoàng Đô Thành, tất cả mọi người đều biết Thái Tử cùng Ô gia bất hòa, hận không thể bắt được nhược điểm Ô gia, đem Ô gia một lưới bắt hết, cho dù không được, cũng là muốn giết chết một cái tính một cái, hiện tại có cơ hội này, Thái Tử tuyệt đối sẽ không buông tha.

Chỉ cần Ô Nhược đã chết, nàng có thể nắm chắc làm Hắc Tuyển Dực thần phục dưới chân nàng.

Linh Mạch Hàn nghe được thanh âm của Ô Nhược, đáy mắt hiện lên giật mình, thanh âm này cùng người cứu mình rất giống nhau, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, người cứu mình béo như vậy, không có khả năng ngắn ngủn mấy tháng là có thể gầy xuống, liền tính gầy xuống, hẳn là cũng không có khả năng có được nhan sắc khuynh quốc như thế này.

Hắn đem ngọc bội lấy về, cả giận nói: “Ngươi có biết Cửu quan long ngọc là quà tặng của hoàng gia gia tặng cho ta? Cho dù ngươi có 9 đầu cũng không bằng một cái dây của miếng ngọc này, người tới, đem hắn bắt lại.

Hai gã thị vệ nhanh chóng tiến lên, bắt hai tay của Ô Nhược.

Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hàn quang hiện lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm thị vệ đang bắt lấy Ô Nhược của hắn.

Trong đám người Ô Bặc Phương cùng Diêu Xu Uyển vẻ mặt nôn nóng mà nhìn Ô Nhược, nhưng bọn họ lo lắng không phải an nguy của Ô Nhược, mà là lo lắng sẽ bị Ô Nhược liên lụy.

Đế Quân nhíu mày, cũng có chút không vui, nhưng, nghĩ đến hôm nay là ngày sinh Ô Thần Tử, thật sự không thể thấy máu, liền muốn cho Ô Thần Tử một cái mặt mũi, tha người này một lần, dù sao ngọc bội lại không có hư hao, chỉ là dây bị đứt thôi vẫn là có thể làm lại.

Ô Thần Tử đi theo bên người Đế Quân nhiều năm, đương nhiên nhận thấy được tâm tư Đế Quân, nghĩ đến chuyện cháu gái bảo bối giao cho, liền lên tiếng nói:” Thái Tử điện hạ, tiểu bối không hiểu chuyện, còn mong ngài thứ lỗi.”

Lấy hiểu biết của lão với Linh Mạch Hàn, lão càng lên tiếng, Linh Mạch Hàn càng sẽ không bỏ qua cho người kia.

Linh Mạch Hàn liếc lão một cái: “Nói như vậy người này là ngời Ô gia các ngươi.”

“Đúng vậy”.

Linh Mạch Hàn lại hỏi: “Vậy sao bổn Thái tử như thế nào chưa từng gặp qua người này?”

Người nam nhân này lớn lên đẹp như vậy, hắn chỉ là nhìn một cái, tuyệt đối sẽ không quên, cho nên, hắn khẳng định người nam nhân này không phải người Ô gia Hoàng Đô.

Ô Thần Tử nói: “Lão thần cũng chưa gặp qua người này, hẳn là đệ tử chi thứ.”

Linh Mạch Hàn híp híp mắt “Nga? Chi thứ?”

Ô Úy Tuyết vội vàng ra hiệu bằng ánh mắt cho một quản sự trong đám người, quản sự nhanh chóng đi lên nói: “Hồi Thái Tử điện hạ, đây là một đệ tử

Ô gia ở Cao Lăng Thành, tên là Ô Nhược, hôm nay là cùng người nhà của hắn cùng nhau tới mừng thọ.”

“Cao Lăng thành Ô gia, Ô, Nhược?” Linh Mạch Hàn đáy mắt nhanh chóng hiện lên một ánh mắt khó có thể tin.

Ô Nhược trả lời: “Thảo dân ở.”

Linh Mạch Hàn: “……”

Hắn có thể khẳng định người này chính là người ngày đó cứu hắn.

Lúc này, Hoàng Quý Phi ra tiếng nói: “bá tánh Cao Lăng thành không phải bị vạn Quỷ giết sao?”

Quản sự quỳ xuống nói: “Hồi Hoàng Quý Phi, Cao Lăng thành xác thật là bị vạn Quỷ giết.”

Hoàng Quý Phi hỏi: “Vậy bọn họ là như thế nào chạy thoát?”

Quản sự nói: “Nói lên việc này, hành động của một nhà Ô Nhược thật là làm người cảm thấy khinh thường, ngày đó khi vạn quỷ vào thành, một nhà bọn họ vừa lúc rời đi Cao Lăng thành, tránh được một kiếp, thế nhưng cũng không trở về Cao Lăng thành xem xét tình huống, cứ như vậy một đường chạy như bay đến Hoàng Đô Thành, không quan tâm bá tánh sống hay chết, càng không quan tâm thân nhân nhà mình có người tồn tại hay không, loại hành vi này thật là làm người khinh thường.”

Ô Tiền Thanh hô hấp cứng lại, ngày đó cách làm của ông xác thật có chút không đúng, nhưng bọn họ khi đó rời đi Cao Lăng, ông chỉ cùng Ô Bặc Phương nói qua, quản sự này là làm sao mà biết được?

Ông không khỏi nhìn về phía Ô Bặc Phương, vừa lúc Ô Bặc Phương cũng nhìn lại đây, ở đối diện ánh mắt của Ô Tiền Thanh, lão có chút không được tự nhiên tránh đi tầm mắt.

Ô Tiền Thanh lập tức hiểu được, việc này là Ô Bặc Phương cùng quản sự nói, trong lòng không khỏi mà trầm trầm.

“Thật sự quá đáng.” Người Ô gia đều tức giận bất bình: “Bọn họ người một nhà đều là rắn rết, vậy mà có thể làm được chuyện thấy chết mà không cứu, phi mệt người này lớn lên đẹp như thiên tiên, không nghĩ tới trong lòng lại ác độc như vậy.”

Thậm chí có người kích động mà lấy cục đá ném vào Ô Nhược, lập tức, trán của Ô Nhược bị đập ra một vết máu.

Ô Nhược trầm khuôn mặt, cũng mặc kệ máu đang chảy trên đầu.

Hắc Tuyển Dực ánh mắt lạnh lùng mà bắn về phía người kia.

Ô Tiền Thanh nếu không phải bị Hắc Tuyển Dực gắt gao ấn lại, đã sớm lao ra.

Ô Hi cùng Quản Đồng tức đỏ hai mắt.

Ô Thần Tử kinh ngạc nói: “Còn có chuyện như vậy?”

“Quốc sư đại nhân, chúng ta cũng là vừa rồi mới biết được, bằng không, cũng sẽ không cho bọn họ tới tham gia tiệc mừng thọ của ngài, còn tưởng chờ tiệc mừng thọ chấm dứt, lại hướng quốc sư đại nhân hội báo việc này, nhưng không nghĩ trước tiệc mừng thọ liền phát sinh chuyện như vậy.”

Lúc này, Ô Úy Tuyết đi ra, một bộ đơn thuần thiện lương nói: “Có lẽ chuyện này có cái gì hiểu lầm thì sao?”

Hoàng Quý Phi đem Ô Úy Tuyết kéo về bên người: “Tuyết Nhi, ngươi chính là quá thiện lương, sẽ dễ dàng bị người bắt nạt.”

Ô Nhược nghe được nàng nói, thiếu chút nữa bị tức đến cười.

“Chính là……”

Ô Úy Tuyết còn muốn nói cái gì, lại bị Hoàng Quý Phi cản lại: “Được, ngươi cũng đừng quản việc này, Quốc Sư đại nhân sẽ xử lý tốt bọn họ”

.. Tiếp theo, lập tức có người reo lên: “Không thể buông tha bọn họ, Ô gia không có người nhẫn tâm như vậy, Quốc Sư đại nhân, ngài nhất định phải cẩn thận xử trí bọn họ mới được.”

Ô Thần Tử có chút khó xử, quay đầu nhìn về phía Đế Quân: “Đế Quân, ngài nói như thế nào xử lý việc này?”

Đế Quân cũng không muốn nghĩ chuyện vô nghĩa này: “Này vốn là chuyện của các ngươi, trẫm thật sự không có phương tiện nhúng tay, nhưng, nghe được các ngươi nói, trẫm trong lòng đầy căm phẫn, không hung hăng xử trí bọn họ, khó bình được tức giận trong lòng.”

Linh Mạch Hàn nhăn chặt mày, một khi bị phụ hoàng định tội, liền rất khó lại thay đổi cục diện.

Khi hắn nghĩ muốn như thế nào không bị Ô gia hoài nghi mà thay Ô Nhược nói nói mấy câu thì, Ô Nhược lên tiếng nói: “Đế Quân, thảo dân có chuyện muốn nói.”

Đế Quân lạnh lùng mà trừng mắt cậu: “Ngươi còn có cái gì muốn nói?”

“Thảo dân chỉ muốn nói. Nếu muốn định tội, có phải hay không lấy ra chứng cứ? Như vậy xin hỏi là ai nhìn thấy người một nhà bọn ta khi vạn quỷ tập thành thì rời đi Cao Lăng thành? Lại là ai nhìn thấy bọn ta người một nhà thấy chết mà không cứu? Vẫn là nói có ai thấy được bọn ta người một nhà không có trở về tìm người?”

Ô Nhược đạm nhiên quét xem mọi người ở đây: “Mọi người có nhìn đến sao? Nếu là không có nhìn thấy, mong không cần nói bậy bạ, phải biết rằng lời nói của các ngươi sẽ hại chết người vô tội, hơn nữa, người như vậy không chỉ có làm người khác lạnh tâm, cũng làm người cảm thấy đáng sợ.”

Đế Quân: “……”

Mọi người: “……”

Linh Mạch Hàn hơi sửng sốt, đáy mắt hiện lên ý cười.

Quản sự lên tiếng nói: “Vậy ngươi lại có chứng cứ gì là các ngươi có trở về?”

“Ngươi muốn chứng cứ phải không?” Ô Nhược cong cong môi: “Vậy Được, ta hiện tại liền có thể nói cho các ngươi, đại khái mười ngày sau, bọn ta liền đem người Cao Lăng thành đến Hoàng Đô Thành, tin tưởng lấy nhân từ của Quốc Sư đại nhân, chắc chắn đem bọn họ thu lưu ở Ô gia, sẽ không làm cho bọn họ bị đói bị lạnh, còn sẽ đem bọn họ hầu hạ thật tốt, đúng không?”

Ở khi thu được thiệp mời, cậu đã để cho Hắc Tuyển Dực đem những người đó đưa đến Hoàng Đô Thành.

Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng, Ô Hi, Ô Bặc Phương, Diêu Xu Uyển, cùng với tránh ở trong đám người Ô Ngọc đều vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ô Nhược.

Ô gia Cao Lăng thành còn sống?

Ô Thần Tử khóe mắt hơi hơi nhếch lên: “Đây là đương nhiên.”

Đáng chết, thế nhưng bị một cái tiểu bối nắm cái mũi dắt đi.

Ô Nhược chuyển hướng Đế Quân: “Đế Quân, thứ cho thảo dân năng lực có hạn, cứu không được bá tánh Cao Lăng thành, chỉ có thể đem thân bị thương nhân tới Hoàng Đô Thành, cho nên, xin đế quan tha cho thảo dân một mạng.”

Đế Quân sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều: “Nếu chuyện đúng như ngươi nói vậy, chính là Ô gia oan uổng các ngươi, vậy các ngươi có tội gì?”

“Tạ Đế Quân.” Ô Nhược tiếp tục nói: “nhưng, mong Đế Quân làm chủ cho thỏa dân”

Đế Quân nhìn cái trán của cậu: “Ngươi muốn trẫm xử phạt người đổ oan cho các ngươi?”

Có người nhanh nói: “Ô Nhược, ngươi đừng quá đáng, chúng ta cũng coi như đổ oan cho các ngươi, nhưng các ngươi cũng không bị xử phạt, dựa vào cái gì muốn xử trí bọn ta?”

Ô Nhược không để ý tới người nọ: “ thảo dân chỉ là đau lòng bá phụ thương thế nghiêm trọng, nhưng lại không có năng lực điều trị cho bọn họ, tuy nói sẽ đưa đến Hoàng Đô, nhưng hiện nay người ở đây lại có thành kiến với thảo dân, cho nên rất có khả năng sẽ làm chậm trễ chuyện trị liệu cho bọn họ nên thảo dân mạo gan xin đế quân một thánh chỉ, hy vọng Quốc Sư đại nhân đem bá phụ của thảo dân chữa khỏi mới thôi.

Tức khắc, người Ô gia tức đến đỏ mặt.

Đế Quân chần chờ một lát, mới nói: “Nếu là đúng như ngươi nói, cứu nhà mình thân nhân, trẫm có thể hạ thánh chỉ này.”

Ô Nhược nhanh chóng quỳ xuống: “Tạ chủ long ân.”

Cậu liếc mắt Ô Úy Tuyết đang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi cùng Ô Thần Tử, trong lòng lạnh lùng cười, nếu không phải các ngươi tính kế hại ta, ta cũng sẽ không làm ra được chuyện thế này, các ngươi liền chờ xem, chỉ cần người Ô gia ở Cao Lăng thành đến chắc chắn nháo cho các ngươi gà bay chó sủa.

Linh Mạch Hàn nói: “Ô Nhược, có một chuyện, ngươi có cứu người hay không cũng không liên quan chuyện ngươi làm hư dây đeo ngọc bội của ta, cho nên, ngươi nhất định phải bị bổn Thái tử xử phạt.”

Ô Úy Tuyết vừa nghe, cong cong khóe môi.

Ô Tiền Thanh cùng Quản Đồng lao ra: “Mong Thái Tử nể mặt vì con ta không cẩn thận, tha cho nó một lần? Nó thân thể mảnh mai, chịu không nổi hình phạt, ngài muốn phạt liền phạt thảo dân đi.”

Hắc Tuyển Dực cũng đi ra: “Thảo dân là hôn phu của Tiểu Nhược hôn phu, muốn phạt cũng nên phạt thảo dân”.

Mọi người vừa nghe, liền kinh hô.

“Nam nhân cùng nam nhân thành thân?”

Đế Quân cũng ngẩn người.

Ô Úy Tuyết tức giận mà trừng mắt bọn họ, lại không thể lên tiếng ngăn cản.

Linh Mạch Hàn cười lạnh: “Là ai làm hư ngọc bội của ta, thì nên xử phạt người đó, các ngươi ai cũng thay thế không được. Người tới, đem Ô Nhược mang đi.”

Thị vệ trực tiếp đem Ô Nhược kéo đi.

Linh Mạch Hàn nói với Ô Thần Tử: “Quốc Sư đại nhân, thật là xin lỗi, bổn cung đã không có tâm tình ăn tiệc mừng thọ, tại đây chúc ngươi phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.”

Ô Thần Tử: “……”

Hắc Tuyển Dực cùng Ô Tiền Thanh vội vàng đi theo rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.