Phương Linh ngồi trên giường, hết nhìn điện thoại rồi lại nhìn đồng hồ treo trên tường trong lòng rối như tơ vò.
Chỉ còn bốn tiếng nữa sẽ sang ngày mới, đồng nghĩa với việc sẽ hết thời hạn hai ngày mà Bạch Tử Hàn cho cô.
Phương Linh mở album ảnh ra, nhìn tấm hình ở trong máy, suy nghĩ một hồi liền đứng dậy vơ đại lấy chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Trước khi đi cũng không quên nói với mẹ, sợ bà sẽ lo lắng như lần trước.
Đứng trước phòng khách sạn của Bạch Tử Hàn trong lòng cô là một mớ cảm xúc hỗn độn. Bây giờ cô vẫn có thể quay đầu chạy nhưng nghĩ đến ảnh nóng của cô bị tung lên mạng, rất nhiều người sẽ nhìn thấy và hệ quả của nó, chỉ nghĩ thôi mà toàn thân cô đã nổi gai ốc. Với Bạch Tử Hàn hiện tại, anh chính là kẻ nói được làm được, cũng sẽ không nhân nhượng. Sau khi do dự rất lâu cô đưa tay lên gõ cửa.
Cửa rất nhanh mở ra, Bạch Tử Hàn xuất hiện trước mặt cô với dáng vẻ vô cùng quyến rũ. Anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở bên dưới, phía trên hoàn toàn không che chắn gì, lộ ra bờ ngực rắn chắc cùng cơ bụng sáu múi khiến các cô gái mê đắm.
Phương Linh đánh mắt đi chỗ khác, mặt hơi nóng lên.
"Tôi tưởng em không đến làm tôi mất công Photoshop che mặt mình đi." Bạch Tử Hàn hơi nhếch môi nói, không hề để ý bản thân lúc này có bao nhiêu khêu gợi.
Bạch Tử Hàn đứng sang một bên, ý bảo cô đi vào.
Phương Linh đắn đo một lúc rồi mới đi vào, đã đến nước này rồi có muốn chạy cũng không kịp nữa.
Cô đứng giữa căn phòng rộng lớn bối rối không biết phải làm gì.
Bạch Tử Hàn chậm rãi đi đế quầy bar rót ra hai ly rượu, rồi hướng phía cô nói.
"Lại đây." Giọng anh trầm thấp dụ hoặc.
Phương Linh vô thức tiến lại gần. Bạch Tử Hàn đưa cốc rượu cho cô.
"Nào uống với tôi một ly."
"Tôi không biết uống rượu." Phương Linh lập tức từ chối, cô căn bản chưa từng uống rượu vang và cũng không có ý định sẽ chạm vào nó.
"Nể mặt tôi một chút đi chứ?" Bạch Tử Hàn nhướng mày, kiên trì đưa ly rượu về phía cô.
Phương Linh nhìn ly rượu trong lòng chần chừ, với tính cách của anh chắc sẽ không thể dễ dàng buông tha cho cô. Thôi vậy, uống một ly chắc cũng không sao.
Cô đưa tay muốn nhận lấy ly rượu từ tay anh thì không biết vô tình hay cố ý Bạch Tử Hàn đột nhiên nghiêng tay một cái ly rượu liền đổ hết lên người cô, nhuốm đỏ một phần trên chiếc váy trắng của cô.
"Anh cố tình!" Phương Linh lạnh lùng nhìn anh, rồi lại lau lau vết bẩn trên váy, nhưng hình như càng lau lại càng bị lem ra.
"Đúng vậy, là tôi cố tình đấy." Bạch Tử Hàn thoải mái thừa nhận, anh để ly rượu không lên bàn rồi cầm lấy một ly rượu khác nhấp một ngụm. Động tác tao nhã, trầm ổn nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy vô cùng áp lực.
Phương Linh đã bắt đầu có chút hối hận khi đến đây, cô vô thức lùi lại vài bước cách xa anh một khoảng an toàn.
Bạch Tử Hàn thấy hành động muốn tránh xa anh của cô, vẻ mặt trầm xuống, nặng nề đặt lại ly rượu lên bàn rồi tiến từng bước về phía cô.
Anh tiến một bước, cô lùi một bước, cứ như thế cho đến khi chân cô chạm phải chiếc kệ tủ đầu giường.
Bạch Tử Hàn tiền gần đến cô hơn, gần như ép sát người mình về phía cô. Thân thể ao cao lớn bao phủ lấy cô, khiến cô trong phút chốc trở nên khó thở.
Phương Linh ngã ngồi lên kệ tủ, trong mắt là sự hoang mang và lo lắng.
"Ăn mặc như này là muốn quyến rũ tôi sao?" Mắt anh tối lại giọng trầm thấp.
Phương Linh nhìn theo hướng mắt của anh, sau đó lập tức vội che ngực lại. Vì ra ngoài quá vội nên cô quên mất phải thay váy ngủ, thật ra chiếc váy này thiết kế khá cổ hủ không hề hở hang chút nào, nhưng chất vải rất mỏng, rượu vang lại đổ trúng phần vải chỗ ngực cô khiến nơi đó như có như không hiện ra, vô cùng khêu gợi.
"Che cái gì chứ, cơ thể em có chỗ nào mà tôi chưa nhìn qua. Tôi còn nhớ rõ trên ngực em có một nốt ruồi, sau lưng còn có một vết sẹo, chỗ này còn có một nốt ruồi son." Bạch Tử Hàn di chuyển tay trên đùi cô, bắt chính xác nơi có nốt ruồi son.
Phương Linh run lên, muốn hất tay anh ra nhưng lại càng khiến anh bóp đùi cô chặt hơn, có chút đau.
"Đừng nói nữa, anh muốn làm gì thì làm nhanh lên." Phương Linh quật cường nói, càng nhanh kết thúc càng tốt, cô không thể chịu nổi việc bị anh chêu đùa nữa rồi.
Bạch Tử Hàn hơi nhếch môi, di chuyển tay lên gương mặt trắng nõn có phần gầy gò của cô, chậm rãi nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô về phía mình.
"Đêm còn dài, chúng ta cứ từ từ tận hưởng, không cần gấp gáp. Chỉ là....tôi có chút tò mò?" Bạch Tử Hàn cố ý kéo dài giọng, ánh mắt sâu thẳm xoáy sâu và đôi mắt thơ ngây lộ rõ sự căng thẳng của cô.
"Tò mò cái gì?" Phương Linh run giọng hỏi.
"Cô nói dối chồng cô thế nào mà anh ta lại để cô ra ngoài vào đêm khuya thế này?"
Phương Linh không biết phải trả lời thế nào. Suy nghĩ một hồi cô mới chậm rãi nói.
"Tôi nói sang nhà bạn chơi." Phương Linh lấy đại một lí do.
Bạch Tử Hàn cười lạnh "Người chồng này của em hình như cũng không quan tâm đến em lắm nhỉ?"
"Không cần anh quan tâm." Phương Linh lạnh lùng đáp lại anh.
Bạch Tử Hàn buông cằm cô ra, đứng thẳng người lên, nhìn cô từ trên cao xuống.
"Tôi cũng đâu có quan tâm." Bạch Tử Hàn nhún vai một cái.
"Được rồi, mau cởi đồ ra đi, để tôi xem chồng cô đã tàn phá nó như thế nào."
Phương Linh chỉ cảm thấy một trận nhục nhã chưa từng có, cô vô thức ôm chặt lấy cổ áo, hành động phản kháng trong vô thức.
"Nếu bây giờ cô muốn đi tôi cũng sẽ không cản, nhưng cô nên nghĩ đến hậu quả của nó." Bạch Tử Hàn âm lãnh nói, ánh mắt anh vẫn luôn ghim chặt vào gương mặt lúc xanh lúc trắng của cô.
Phương Linh nhắm chặt mắt, bàn tay run run cầm lấy dây áo tuột xuống lộ ra bờ vai trần trắng trẻo, cùng xương quai xanh mảnh khảnh. Cô đang định tiếp tục kéo dây áo bên còn lại xuống thì chuông điện thoại của cô reo lên. Phương Linh thầm cảm ơn cuộc điện thoại này, cô vội vàng chạy đến chỗ áo khoác mà cô để trên ghế lôi điện thoại ra, hơi bất ngờ khi người gọi là Tuấn Kiệt. Cô vô thức nhìn về phía Bạch Tử Hàn, anh cũng đang nhìn cô, cô vội né tránh ánh mắt anh rồi đi đến một góc cách anh khá xa rồi mới bắt máy.
"Alo, Tuấn Kiệt. " Bạch Tử Hàn dù sao cũng không biết tiếng việt nên Phương Linh cũng không đè ép giọng mà nói chuyện bình thường để Tuấn Kiệt không phát hiện điều gì bất thường.
"À mình ra ngoài chơi với bạn một chút cho khuây khỏa đó mà."
"Bạch Tử Hàn? Mình có biết anh ấy về Việt Nam, nhưng giờ bọn mình cũng đã là hai người xa lạ không còn liên quan nữa."
Phương Linh không hề phát hiện lúc này vẻ mặt Bạch Tử Hàn đã trầm xuống, vẻ mặt âm u như có giông tố kéo đến.
"Bọn mình không thể nữa đâu....ừm...cậu ngủ ngon...." Phương Linh còn chưa kịp cúp máy thì điện thoại trong tay đã bị Bạch Tử Hàn giật mạnh lấy, sau đó "bộp" một tiếng, điện thoại cô đã nát tươm nằm trên đất.
Phương Linh kinh hãi trước hành động này của anh, sau đó trong lòng liền xông lên một cỗ tức giận chưa từng có. Bạch Tử Hàn, anh càng ngày càng quá đáng rồi.
"Anh làm gì vậy?" Phương Linh lớn tiếng hét về phía anh.
Bạch Tử Hàn âm trầm nhìn cô, một lời cũng không nói trực tiếp vác cô lên vai rồi đi về phía giường.
"Bạch Tử Hàn, mau bỏ tôi xuống, bỏ tôi xuống. "Phương Linh liên tục giãy giụa đấm vào lưng anh.
Nhưng Bạch Tử Hàn giống như cột đá, vững vàng tiến về phía giường, quăng mạnh cô lên.
Phương Linh chỉ cảm thấy một trận quay cuồng, người cô bật lên rồi nặng nề đáp xuống, dù không đau nhưng có chút tức ngực. Cô phẫn nộ nhìn anh, muốn ngồi dậy nhưng đã bị anh nhanh chóng đè lên.
"Bạch Tử Hàn, anh bị điên rồi sao?" Phương Linh nghiến răng nói. Cô đã chọc gì anh chứ, sao tự nhiên lại có hành động hung bạo như vậy.
"Đúng vậy, tôi điên rồi nên mới muốn ngủ với loại đàn bà đã có chồng như cô." Bạch Tử Hàn gằn giọng nói, sau đó cúi xuống điên cuồng cắn xé môi cô, giống như mãnh thú bị bỏ đói lâu ngày khi nhìn thấy miếng mối liền lao vào cắn nuốt.
Phương Linh chỉ cảm thấy môi mình đau đớn, cô muốn đẩy anh ra nhưng không thể, cuối cùng liền tàn nhẫn mà cắn vào lưỡi anh, mùi màu tanh liền xộc lên. Bạch Tử Hàn lập tức buông cô ra.
Hành động của Phương Linh càng khiến Bạch Tử Hàn thêm điên cuồng, anh không nhân từ xé rách chiếc váy trên người cô. Phương Linh lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh ập đến, cô vô thức co người lại.
Bạch Tử Hàn cúi xuống tàn sát làn da trắng nõn của cô, từ chiếc cổ trắng như thiên nga, rồi trượt xuống xương quai xanh gợi cảm.
Phương Linh chỉ thấy cả người tê dại, cô liên tục giãy dạy muốn thoát khỏi anh, nhưng sự phản kháng của cô càng khiến anh như mất không chế mà điên cuồng tàn sát.
"Bạch Tử Hàn, anh cầm thú, buông tôi ra...." Phương Linh hét lớn muốn dùng tay đẩy anh ra, nhưng lại bị anh cưỡng ép để hai tay lên đỉnh đầu khiến cô không thể làm gì.
Phương Linh lần đầu tiên gặp tình cảnh thế này, cô rất sợ hãi, cảm giác bất lực vây lấy cô khiến cô bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, nước mắt liền không kìm được nối đuôi nhau mà rơi xuống.
Bạch Tử Hàn vẫn điên cuồng gặm nhấm cơ thể cô, anh đã hoàn toàn mất khống chế. Giờ phút này anh chỉ muốn chiếm đoạt lấy thân xác này, dù không có được trái tim cô, thì anh cũng phải có được thể xác của cô để khỏa lấp khoảng trống ở trong lòng. Khao khát muốn có được cô càng ngày càng mãnh liệt, anh nhất định phải có được cô.
Khi anh chuẩn bị tiến vào bên tai truyền đến giọng nói yếu ớt nghẹn ngào của cô.
"Bạch Tử Hàn, sao anh lại trở nên như vậy?"
Bạch Tử Hàn ngừng động tác, lúc này anh mới để ý trên mặt cô toàn là nước mắt. Nước mắt của cô giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh khiến anh bừng tỉnh khỏi sự điên cuồng.
Ánh mắt Phương Linh vô hồn nhìn anh, người trước mặt thật xa lạ, cô thật nghi ngờ Bạch Tử Hàn hiện tại với Bạch Tử Hàn của trước kia là hai người hay không. Anh trước kia ấm áp, chiều chuộng, yêu thương và luôn bao dung cô, dù cô có sai thì anh vẫn luôn là người nhận lỗi, cũng rất ít khi nổi giận với cô, anh cho cô cảm giác an toàn chưa từng có. Nhưng Bạch Tử Hàn của hiện tại lại khiến cô sợ hãi, anh vô sỉ, mưu mô và đểu cáng, hành động của anh so với cầm thú chỉ hơn chứ không kém.
Bạch Tử Hàn đối diện với ánh mắt lên án của Phương Linh, ngọn lửa dục vọng trong người liền giảm xuống một nửa.
"Tôi trở nên như thế này còn không phải tại cô sao?"
Trong lòng Phương Linh dâng lên một cỗ uất ức, cảm giác bị người ta hiểu lầm thật rất khó chịu, nhưng nguyên do cũng là do cô mà ra, cô không thể trách ai.
Phương Linh quay mặt sang một bên, không muốn đối diện với ánh mắt như biển sâu của anh.
"Ngủ một đêm với anh rồi thì sao? Anh trở về nước, chúng ta sẽ lại là những người xa lạ. Tại sao cứ phải dày vò nhau vậy chứ?"
Bạch Tử Hàn yên lặng nhìn cô, anh không biết phải nói gì vì chính anh cũng không biết lí do mình làm vậy là để làm gì.
Phương Linh thấy anh im lặng thì tiếp tục nói "Bạch Tử Hàn, buông tha tôi đi, chẳng phải anh cũng sắp đính hôn rồi sao?"