Ông Xã Là Idol: Bao Giờ Mình Công Khai?

Chương 92




"Anh ấy thật sự nói vậy sao?" Gia Mỹ kích động nói lớn.

Phương Linh cùng Gia Mỹ đang ngồi trong một quán cà phê. Phương Linh đem chuyện ngày hôm qua nói cho Gia Mỹ.

"Mình thật sự không biết phải làm sao." Phương Linh chán nản khuấy khuấy ly cà phê.

"Làm sao là làm sao, cậu định ngủ với anh ấy?" Gia Mỹ thật sự không thể tin được Bạch Tử Hàn có thể nói ra lời đó, con người của anh đâu phải như vậy.

"Cậu điên sao." Phương Linh lập tức mắng một tiếng.

"Hay cậu giải thích rõ mọi chuyện với anh ấy đi, không thể để anh ấy hiểu lầm cậu như vậy được."

"Hiện tại mình nói gì cũng chỉ là đang biện minh mà thôi." Phương Linh ủ rũ nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ sát đất ở trong quán.

Gia Mỹ chống cằm khẽ thở dài "Chuyện này mình không thể giúp gì được cậu rồi, hai người tự giải quyết với nhau đi." Dẫu sao cô cũng là người ngoài cuộc không thể hiểu hết được, nên cứ để bọn họ tự giải quyết thì hơn.

Cô cũng tin Bạch Tử Hàn sẽ không làm gì quá đáng.

Vì bị trẹo chân nên Phương Linh phải xin nghỉ ở nhà vài hôm để chân khỏi hẳn mới đi làm vì công việc của cô phải đi lại nhiều, chân đau đi lại sẽ rất bất tiện.

Phương Linh nhàm chán nằm trên giường lướt điện thoại, trên mạng xã hội dạo gần đây luôn tràn ngập tin tức về Bạch Tử Hàn. Bọn họ luôn cập nhật những thông tin mới nhất của Bạch Tử Hàn tại Việt Nam. Cô vô tình nhìn thấy một bài viết mới của một fanpage chuyên đăng tin về showbiz với dòng tiêu đề vô cùng nổi bật " Bắt gặp Bạch Tử Hàn và bạn gái Lâm Tuyết Ý đi dạo ở đường phố Việt Nam. " bên dưới là hình ảnh một nam một nữ sóng bước trên phố hình như đang chuẩn bị tiến vào khu trung tâm thương mại. Dù hình ảnh được chụp từ xa nhưng dáng vóc người đàn ông khá giống với Bạch Tử Hàn.

Phương Linh không biết cảm giác trong lòng mình như thế nào, rất trống rỗng.

Nhìn lên đồng hồ vẫn còn sớm Phương Linh quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Chân cô cũng chỉ bị thương nhẹ không đến nỗi là không đi nổi, chỉ cần đi chậm một chút thì sẽ không sao.

Đã lâu lắm rồi cô chưa đi dạo trên vỉa hè vào buổi tối thế này vì lúc cô tan làm đã là đêm muộn, về nhà tắm rửa một chút sau đó lên giường ngủ, đâu có thời gian thảnh thơi mà đi dạo.

Đường phố Hà Nội vẫn luôn tấp nập, các cặp tình nhân tay trong tay dạo bước, vừa đi vừa nói chuyện vô cùng hạnh phúc.

Phương Linh có chút nhớ đến đoạn kí ức ngắn ngủi mà tươi đẹp của cô và Bạch Tử Hàn. Dù thời gian họ bên nhau không nhiều, nhưng mỗi cuộc gặp gỡ đều khắc ghi thật sâu trong lòng cô, giờ nhớ lại ngỡ như mới hôm qua.

Có phải bây giờ anh và Lâm Tuyết Ý đang tận hưởng cuộc sống hai người ở một khách sạn nào đó, hoặc là cùng nhau tay trong tay đi trên đường phố giống như bao cặp tình nhân khác.

Chỉ có cô là vẫn luôn cô đơn, lẻ bóng.

Gió thổi qua có chút lạnh, Phương Linh khép chặt áo khoác, chân có chút đau chắc cô phải trở về thôi. Phương Linh quay người đi về nhà. Đi được vài bước, từ con ngõ bên cạnh bỗng xuất hiện hai tên thanh niên nhìn có vẻ khá trẻ tuổi nhưng ăn mặc lại rất lôi thôi, còn có hình xăm, trên miệng ngậm điếu thuốc lá.

Phương Linh âm thầm né sang một bên muốn đi qua bọn họ, nhưng cô vừa đi được hai bước đã bị bọn chúng chặn lại.

"Chị gái xinh đẹp, chân bị đau sao? Có cần em đưa chị về không?" Nói xong còn cười khành khạch nhìn sang tên bên cạnh.

"Tôi không quen các người." Phương Linh có chút sợ, vội muốn bước đi, nhưng bọn chúng đâu dễ tha cho cô như vậy.

"Bây giờ liền quen, chúng ta đến chỗ nào đó hàn huyên chút đi." Tên đó đưa tay muốn vuốt má cô nhưng cô đã phản ứng nhanh lùi lại một bước tránh khỏi bàn tay của hắn ta.

"Mau tránh ra cho tôi đi." Phương Linh dứt lời liền muốn chạy nhưng đã bị bọn chúng chặn lại một cách dễ dàng.

"Chị gái xinh đẹp, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt nhé. Ngoan ngoãn nghe lời thì chúng tôi sẽ nhẹ nhàng." Hắn ta nói xong liền cười lớn một tiếng, ánh mắt thô tục nhìn gương mặt đang trắng nhợt của cô.

"Đồ điên." Phương Linh quay người muốn chạy vào nơi đông người, nhưng hai tên đó nhanh chóng kéo cô lại, một tên bịt lấy miệng cô, một tên kéo lấy cánh tay cô muốn lôi vào trong ngõ.

Phương Linh sợ hãi liên tục giãy giụa muốn thoát ra, cô muốn la lên nhưng miệng đã bị bịt chặt không thể thốt nên lời.

Cô vũng vẫy trong tuyệt vọng, sợ hãi tới mức nước mắt cũng đã lăn dài. Ánh mắt cô cầu xin nhìn bọn chúng, nhưng lại càng khiến hắn ta cười một cách dâm tà hơn.

"Đêm nay ông đây sẽ cho chị được sung sướng." Hắn ta liếm môi một cái tiếp tục kéo cô sâu vào bên trong.

Phương Linh đã sớm vùng vẫy đến sắp kiệt sức, đúng lúc cô định liều với bọn chúng một phen thì tên đang bịt miệng cô bị ai đó đấm một cái thật mạnh vào má trái khiến hắn ta ngã đùng ra đất, tên đang giữ tay cô cũng không thoát khỏi bị người đó giáng cho một cú thật mạnh.

Phương Linh bị dọa cho sợ hãi, cô ôm đầu ngồi thu vào một góc nhìn cảnh bạo lực diễn ra trước mắt.

Hai tên côn đồ kia không đánh lại được người đó nên liền sợ hãi bỏ chạy.

Lúc Phương Linh còn đang sợ hãi đến cả người run rẩy thì cả người cô chợt rơi vào lồng ngực ấm áp, hơi thở quen thuộc tới mức khiến trái tim của cô bình ổn lại rất nhiều.

"Đừng sợ, không sao rồi."

Giọng anh ấm áp, trầm thấp giống như trong kí ức của cô. Bạch Tử Hàn của cô đây rồi.

Phương Linh mặc kệ quan hệ hiện tại của bọn họ so với người dưng cũng không bằng mà ôm chầm lấy anh, giống như một đứa trẻ bị dọa sợ mà khóc nức nở.

Bạch Tử Hàn liên tục vỗ lên lưng cô an ủi, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng thút thít nữa anh mới hơi đẩy cô ra, phát hiện cô vậy mà đã ngủ thiếp đi hoặc chăng là bị dọa sợ đến ngất đi.

Sáng hôm sau, Phương Linh bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào làm cho tỉnh giấc, cô nhíu chặt mày chớp chớp mắt mấy lần mới thích ứng được ánh sáng.

Khung cảnh xung quanh lập tức khiến cô tỉnh táo hẳn, đây không phải là phòng cô!

Chuyện ngày hôm qua tái hiện lại trong đầu cô, cô bị hai tên thanh niên cưỡng ép đi vào trong một con ngõ, bọn chúng định làm chuyện xằng bậy với cô. Đúng lúc nước sôi lửa bỏng Bạch Tử Hàn xuất hiện, đánh cho bọn chúng một trận, sau đó cô cứ vậy ở trong lòng anh khóc một trận và không còn nhớ gì nữa.

Lúc cô còn đang hoang mang thì cửa phòng tắm mở ra, Bạch Tử Hàn từ bên trong bước ra, trên người khoác áo choàng tắm của khách sạn. Anh thấy cô đã tỉnh thì tiến đến.

"Tỉnh rồi sao?" Bạch Tử Hàn rót một cốc nước đưa cho cô.

Phương Linh nhận lấy nhưng không uống, nhìn anh ngập ngừng hỏi.

"Sao tôi lại ở đây?"

"Cô ngất xỉu, tôi định đưa cô về nhà nhưng chợt nhớ ra mẹ cô rất ghét tôi và cô cũng đã có chồng rồi, để người nhà cô thấy tôi chắc sẽ rất khó xử nên tôi chỉ có thể đưa cô về khách sạn." Bạch Tử Hàn nhún vai nói.

"Chuyện hôm qua cảm ơn anh, tôi xin phép." Phương Linh để cốc nước lại trên kệ tủ đầu giường, tung chăn ra bước xuống giường muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ ở của anh.

Bạch Tử Hàn nhìn hành động vội vàng muốn rời khỏi của cô, mày anh nhíu chặt, não chưa kịp nghĩ thì tay anh đã nắm lấy cổ tay cô kéo lại.

Bạch Tử Hàn ho khan một tiếng "Tôi đã gọi đồ ăn sáng rồi, ở lại ăn xong rồi hãy đi."

"Không cần đâu!" Phương Linh lập tức từ chối. Hiện tại quan hệ giữa bọn họ không còn như trước kia nữa, với lại anh cũng đã có bạn gái cô không thể trơ trẽn tới mức ngủ qua đêm ở khách sạn của anh, bây giờ lại còn thản nhiên ngồi ăn sáng, lương tâm cô không cho phép.

Cô không biết chuyện Lâm Tuyết Ý sang bên đây có thật hay không, nhưng nếu để cô ta nhìn thấy cô thật sự không biết phải đối diện thế nào.

Tốt nhất là cứ rời đi thì hơn.

Bạch Tử Hàn thấy cô chưa đến một giây đã kiên quyết từ chối, trong lòng dù khó chịu nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt như không để tâm. Anh buông tay cô ra.

"Cũng đúng, cô là người có gia đình rồi sao có thể tùy tiện ăn cơm cùng người đàn ông khác."

Phương Linh mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thốt một câu "Tạm biệt" rồi quay người rời đi.

Bạch Tử Hàn không cản cô nữa, anh ung dung đi đến quầy bar ngay trong phòng, rót ra một ly rượu, đung đưa trên tay nhưng không uống, môi mỏng bạc tình hơi nhếch lên.

Phương Linh đi đến cửa thì điện thoại reo lên, là mẹ cô gọi đến, chắc mẹ đang rất lo lắng cho cô.

"Alo mẹ ạ....vâng không sao....con sang nhà Gia Mỹ chơi rồi ngủ quên mất....mẹ yên tâm....con về liền đây." Phương Linh nói đôi ba câu trấn an mẹ rồi tắt máy.

Kết thúc cuộc gọi điện thoại trở về màn hình chính, Phương Linh trợn to mắt nhìn vào màn hình điện thoại sau đó liền quay ngoắt người lại đi thẳng đến chỗ Bạch Tử Hàn đang ngồi.

"Anh làm vậy là có ý gì?"

Phương Linh dơ màn hình điện thoại ra trước mặt anh, trong màn hình là ảnh cô gần như không mảnh vải che thân nằm trong lòng anh, những chỗ kín đáo đều đã được khéo léo che lại, nhưng nhìn thế nào cũng rất phản cảm.

"Tôi chỉ chụp đại một tấm không ngờ cũng đẹp đấy chứ." Bạch Tử Hàn nhướng mày, đối với lời chất vấn của cô vô cùng thản nhiên.

" Bạch Tử Hàn, anh đừng có quá đáng." Hết nói lời sỉ nhục cô, rồi bây giờ lại nhân lúc cô không phòng bị mà làm ra chuyện đồi bại này, anh có còn là Bạch Tử Hàn mà cô từng biết nữa hay không.

"Thế này cũng có là gì đâu, tôi còn có thể quá đáng hơn vậy." Bạch Tử Hàn nhếch môi, đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt đang bừng bừng lửa giận của cô.

Phương Linh dùng sức gạt tay anh ra, cảnh giác nhìn anh.

"Anh định làm gì?"

Bạch Tử Hàn hơi liếm môi một cái, động tác vô cũng khêu gợi và ma mị. Anh ghé sát mặt cô mà phun từng chữ.

"Trốn chồng cô ngủ với tôi một đêm, tôi thật ra cũng rất tò mò mùi vị của phụ nữ có chồng đấy. Cô có thể từ chối, sau đó tấm ảnh này sẽ được tung lên mạng lúc đó e rằng cô sẽ rất khó xử"

Phương Linh cảm thấy cả người lạnh buốt, tức đến mức run rẩy, tay cô cuộn chặt cố kiềm chế không cho Bạch Tử Hàn một cái tát.

Cô nghiến răng thốt ra từng chữ "Bạch Tử Hàn, anh thay đổi rồi."

Thay đổi tới mức khiến cô không còn nhận ra anh của trước kia nữa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.