Ông Xã Là Idol: Bao Giờ Mình Công Khai?

Chương 80




Ngày thứ hai Phương Linh ở Trung Quốc.

Cả ngày cô và Bạch Tử Hàn gần như là dính lấy nhau. Bọn họ cùng chăm sóc cây, cùng nấu ăn, cùng dọn nhà, cùng xem phim giống như đôi vợ chồng già vậy. Không ồn ào xô bồ, chỉ có bình yên và hạnh phúc.

Cùng lúc này trên mạng đang rầm rồ thông tin Bạch Tử Hàn đến sân bay đón bạn gái, bức ảnh được chụp lại chính là lúc Bạch Tử Hàn mở cửa xe cho Phương Linh. Chỉ chụp được dáng người anh chứ không chụp được Phương Linh. Bức ảnh vô cùng mơ hồ không thể khẳng định đó là Bạch Tử Hàn được, nhưng nhìn kĩ thì vóc dáng đúng là rất giống.

Hiện tại thứ mà cộng đồng mạng, fan của Bạch Tử Hàn và các cánh nhà báo muốn săn lùng chính là thông tin về bạn gái của Bạch Tử Hàn. Cô gái nào lại may mắn có được trái tim của vị tài tử vừa đẹp trai lại tài năng này.

Phương Linh lướt điện thoại, đọc sơ qua bài báo thì liền vứt sang một bên. Cô không ngờ đám chó săn lại có thể nhanh tay nhanh mắt như vậy, chỉ qua vóc dáng đã nhận ra đó là Bạch Tử Hàn. Cũng may không nhìn thấy mặt cô nếu không thì rắc rối lớn rồi.

"Hàn, các fan của anh đều đang nói em kiếp trước chính là cứu cả thế giới nên mới có được anh." Phương Linh ngồi khoanh chân trên giường nói với Bạch Tử Hàn đang làm việc trên laptop. Anh đang trao đổi công việc với Trương Định về lịch trình sắp tới.

"Còn anh kiếp trước chính là ăn chay niệm phật từ lúc chào đời cho đến lúc chết nên kiếp này mới gặp được em." Bạch Tử Hàn khẽ cười nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc quay sang nói với cô.

Phương Linh cười ngọt ngào, nghiêng người dựa vào lòng anh.

"Có anh, thật tốt." Phương Linh ngước mắt lên nhìn gương mặt đẹp trai đang cận kề trước mắt.

Bọn họ nói đúng, kiếp trước cô nhất định đã cứu cả thế giới nên kiếp này mới được anh yêu, được anh chiều chuộng, bao dung. Dù cô có làm anh buồn phiền, có làm anh tức giận anh cũng chưa từng trách móc hay làm tổn thương cô.

Một người đàn ông tốt và hoàn hảo như anh đáng ra phải gặp được một cô gái thật sự xứng đáng với anh chứ không phải là một đứa con gái bình thường như cô.

Đến giờ phút này Phương Linh cuối cùng cũng thừa nhận bản thân mình không xứng với anh, một chút cũng không.

Bạch Tử Hàn cúi xuống hôn lên trán cô mặc cô dựa vào lòng mình. Tay anh gõ bàn phím nhưng sự chú ý lại chỉ đặt vào cô gái ở trong lòng.

"Anh từng nghĩ cuộc đời này thật tẻ nhạt cho đến khi gặp được em."

Trước khi gặp được cô, anh đối với mọi thứ diễn ra xung quanh vô cùng lạnh nhạt, thậm chí là chẳng để tâm. Cuộc sống của anh chỉ có hát và hát, đôi khi thì là đấu khẩu với bố của mình. Không một cô gái nào cho anh sự rung động mãnh liệt như cô, dù bọn họ so với cô xinh đẹp hơn vạn phần.

Phương Linh nghe được lời này của của anh khóe mắt bỗng cay cay, cô ôm chặt lấy eo anh, chôn mặt ở nơi lồng ngực rắn chắc như bức tường thành của anh.

Đừng nói gì nữa, sự kiên quyết ban đầu của em đang dần lung lay rồi.

Bạch Tử Hàn đương nhiên rất đón nhận sự thân mật của cô.

Từ lúc sang đây cô đặc biệt dính anh, anh đi đâu cô sẽ lẽo đẽo đi theo sau, không hề cách anh quá một mét. Những lời cô nói cũng tràn đầy mật ngọt, khiến anh nghe vào chỉ cảm thấy ngọt đến tận tim. Dù có hơi ngạc nhiên nhưng phần lớn là vui mừng, anh rất hưởng thụ điều này.

"Tối mai anh có show diễn, em có muốn đi cùng không?" Bạch Tử Hàn bỏ máy tính sang một bên, cúi xuống hỏi cô ở trong lòng.

Phương Linh lập tức gật gật đầu.

"Anh đi đâu thì em đi đó" Hiện tại mỗi phút mỗi giây ở bên cạnh anh đều rất quý giá, cô không muốn lãng phí.

Bạch Tử Hàn mỉm cười, ôm cô ngồi vào trong lòng, yêu chiều hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Khi anh rời đi Phương Linh đột nhiên ôm lấy cổ anh rồi chủ động hôn môi anh.

Bạch Tử Hàn có chút bất ngờ nhưng rất nhanh liền đáp lại cô, biến cô từ thế chủ động sang bị động.

Rất ít khi cô chủ động thế này khiến Bạch Tử Hàn có chút điên cuồng. Nụ hôn của anh ngày một sâu, ngày một mãnh liệt giống như muốn nuốt cô vào trong bụng. Một tay anh để sau gáy cô, một tay đặt trên chiếc eo mảnh khảnh của cô, kéo cô sát vào người mình như muốn khảm cô vào trong thân thể anh vậy.

Cả căn phòng rộng lớn tràn ngập hơi thở nóng rực của hai người, còn có tiếng môi lưỡi giao triền khiến người ta phải đỏ mặt.

Bạch Tử Hàn xoay người đặt cô dưới thân, tấn công đôi môi ngọt ngào ngày một mãnh liệt.

Phương Linh cảm thấy môi mình tê dại nhưng vẫn gắng sức đáp lại anh.

Bạch Tử Hàn thấy cô thuận theo như vậy trong lòng như nở hoa, khiến anh càng trở nên táo bạo. Bàn tay bắt đầu không yên phận di chuyển dọc sống lưng của cô, rồi men theo góc áo luồn tay vào bên trong.

Phương Linh khẽ run rẩy nhưng không hề đẩy anh ra, cô biết nếu bây giờ không ngăn cản anh lại thì rất có thể bọn họ sẽ tiến xa hơn. Nhưng cô muốn dành món quà quý giá này cho anh, vì thứ cô cho anh chỉ có một tấm thân trong sạch này mà thôi.

Tay Bạch Tử Hàn di chuyển từ chiếc eo mảnh khảnh của cô rồi đến nơi mềm mại kia.

Phương Linh càng run rẩy dữ dội, tay cô nắm chặt ga giường cố gắng kìm chế tiếng rên rỉ đáng xấu hổ kia.

Quần rồi đến áo lần lượt được vất xuống sàn, hai thân thể gần như không một mảnh vải dính sát vào nhau.

"Linh, cho anh được không?" Bạch Tử Hàn trầm giọng khàn khàn nói ở bên tai cô, hơi thở nóng rực của anh khiến gương mặt đã vốn đỏ của cô giờ lại càng giống quả cà chua chín.

Phương Linh bấu chặt lấy lưng anh, khẽ gật đầu.

Chiếc rèm bên cửa sổ khẽ lay động, có thể thấp thoáng thấy được một cảnh nóng bỏng ở bên trong, khiến những bông hoa mới nở rộ lại e thẹn cụp lại.

*****

Lúc Phương Linh tỉnh dậy đã là 10 giờ sáng ngày hôm sau.

Cảm nhận đầu tiên của cô chính là toàn thân nhức mỏi không muốn động đậy. Quay sang bên cạnh, Bạch Tử Hàn đang ngủ ngon lành. Một tay anh đặt dưới gáy cô làm gối cho cô, tay còn lại thì đặt trên bụng cô, một chân của anh gác qua người cô hoàn toàn kẹp chặt cô ở trong lòng mình giống như sợ cô sẽ chạy trốn.

Nghĩ đến tối ngày hôm qua mặt cô liền đỏ bừng. Anh giống như một con thú bị nhốt trong lồng rất lâu cuối cùng cũng được thả ra vậy. Ban đầu anh còn rất dịu dàng vì sợ cô đau, sau đó thì liền trở thành tên cầm thú, điên cuồng giống như một con ngựa đứt cương khiến cô không chịu nổi mà liên tục cầu xin.

Anh hành cô cả đêm, gần sáng mới chịu buông tha. Nghĩ đến đây Phương Linh liền véo vào hông anh một cái.

Bạch Tử Hàn bị nhéo cho tỉnh lại, anh bắt lấy cái tay đang véo ở hông anh của cô rồi đưa lên miệng hôn một cái.

"Mới sáng ra ai lại chọc cô nương đây vậy hả?"

"Anh nói xem?" Phương Linh lườm anh một cái, muốn rút tay ra nhưng không được.

"Anh thật sự không đoán được." Bạch Tử Hàn cười cười nhìn cô, biết rõ cô đang tức giận vì chuyện gì nhưng vẫn muốn đùa giỡn cô. Nhìn vẻ mặt lúc tức giận của cô cũng đáng yêu lắm.

"Anh bỏ em ra, em muốn đi vệ sinh." Phương Linh không rút tay ra được, liền dùng tay còn lại muốn đẩy chân của anh đang gác trên người cô xuống.

"Hôn anh một cái anh liền để em đi" Bạch Tử Hàn được nước lấn tới, dí sát mặt về phía cô.

Ngủ cũng đã ngủ rồi còn gì để ngại ngùng nữa, Phương Linh hôn chụt lên môi anh một cái rồi ngồi bật dậy.

Nhưng cô quên mất bản thân đang không mặc đồ, sau đó cảm nhận được ánh mắt nóng rực của ai đó đang nhìn vào nơi mềm mại của cô. Phương Linh giật lấy chăn che kín người rồi chạy một mạch vào nhà tắm.

Bạch Tử Hàn ngồi dựa trên giường nhìn bộ dáng gấp gáp của cô có chút buồn cười.

"Trên người em còn chỗ nào anh chưa nhìn qua sao" Bạch Tử Hàn nói lớn một tiếng.

Phương Linh "Anh im đi."

Bạch Tử Hàn không chêu chọc cô nữa. Mắt anh vô tình chạm phải vệt đỏ vô cùng nổi bật trên tấm ga giường trắng toát, khóe môi anh nâng lên. Cô đã hoàn toàn thuộc về anh rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.