Sự xuất hiện của Bạch Tử Hàn ở trước cửa nhà mình khiến Phương Linh vừa kinh ngạc lại rất bối rối bởi vì cô không biết phải làm sao cả. Mời anh vào thì không được, mà bảo anh rời đi thì chắc chắn lại càng không.
"Anh cũng nên ra mắt bố mẹ vợ một chút nhỉ?" Bạch Tử Hàn hôm nay ăn mặc khá đơn giản, chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn lên tận khuỷu tay phối cùng quân âu màu be, rất giống dáng vẻ của một chàng rể chuẩn bị ra mắt bố vợ.
"Anh đừng có dở chứng được không, anh biết rõ mẹ em không thích anh mà?" Phương Linh thấp giọng nói nhỏ với anh sợ Tuấn Kiệt và mẹ ở trong nhà nghe thấy.
"Thì sao? Hiện tại không thích, sau này sẽ thích." Đối ngược với dáng vẻ rối rắm của Phương Linh Bạch Tử Hàn lại rất nhàn nhã, thản nhiên không hề có chút vẻ lo lắng, hồi hộp nào.
"Hay anh về khách sạn đi được không, sáng nay chắc không thể đi cùng anh được rồi hay để chiều đi, em sẽ mua đồ đến khách sạn để nấu cho anh được không?" Phương Linh vẫn cảm thấy là không nên cho anh gặp mẹ cô thì hơn.
Bạch Tử Hàn còn đang định nói thì một giọng nói khác chen ngang vào.
"Hôm nay là ngày xui xẻo gì mà ngôi sao Bạch Tử Hàn lại tự mình đến đây thế này?" Giọng nói đầy mỉa mai của Tuấn Kiệt truyền đến, anh xỏ tay vào túi quần thong thả từ bên trong nhà đi ra.
Nhìn thấy Tuấn Kiệt mắt Bạch Tử Hàn khẽ híp.
Bạch Tử Hàn không nhìn Tuấn Kiệt lâu mà quay sang nhìn Phương Linh đang bày ra vẻ mặt khó xử.
"Em không muốn cho anh vào là vì cậu ta?"
Phương Linh vội lắc lắc đầu.
"Sao anh ta lại ở đây?" Bạch Tử Hàn tiếp tục hỏi cô.
"Em không biết." Phương Linh lí nhí trả lời.
Thấy Tuấn Kiệt đang tiến gần về phía cô, Bạch Tử Hàn ôm lấy vai cô, hoàn toàn giam cô trong vòng tay của mình như đang đánh dấu chủ quyền, không cho phép ai lại gần.
Tuấn Kiệt nhíu chặt mày khi nhìn tay Bạch Tử Hàn đang để trên vai cô, nhưng trên mặt vẫn là vẻ thản nhiên như không có gì.
"Chỗ này của chúng tôi sao có thể tiếp đón ngôi sao lớn như anh được, tốt nhất là anh mau trở về đi." Tuấn Kiệt vừa mở miệng liền lập tức muốn đuổi khách, anh ta dường như quên mất bản thân cũng chỉ là khách ở đây.
"Tiếp đón hay không thì hình như cũng không đến lượt cậu lên tiếng thì phải?" Bạch Tử Hàn nhướng mày một cái, thong dong nói.
"Tôi mỗi lần rảnh rỗi liền đến đây chơi, bác trai bác gái xem tôi như người trong nhà mà đối đãi." Tuấn Kiệt cũng không chịu kém cạnh lập tức đáp lại.
"Thì sao?" Bạch Tử Hàn cười lạnh, hỏi lại anh ta.
Tuấn Kiệt nhất thời cứng họng, anh ta nói vậy ý chính là muốn cho Bạch Tử Hàn bản thân có mức độ thân thiết như thế nào với gia đình cô, vậy mà Bạch Tử Hàn lại dường như cố tình nghe không hiểu, vẫn rất lãnh đạm không biểu thị cảm xúc gì.
Phương Linh đứng trong lòng anh âm thầm ngửi thấy mùi thuốc súng, cô nghi ngờ không biết kiếp trước hai người này có phải đã có mối thù khắc cốt ghi tâm gì không mà cứ gặp nhau là y như rằng có chuyện.
"Thì chính là anh mau rời khỏi đây đi, không ai đón tiếp anh đâu." Tuấn Kiệt lúc này trên mặt đã bắt đầu biểu lộ sự khó chịu đối với sự xuất hiện của Bạch Tử Hàn.
"Em có đón tiếp anh hay không? " Bạch Tử Hàn cúi xuống nhìn cô, nhướng mày một cái.
Phương Linh nhìn anh, rồi lại đánh mắt sang nhìn Tuấn Kiệt, Tuấn Kiệt lập tức dành cho cô ánh mắt cảnh cáo "cậu thử gật đầu xem."
Phương Linh cắn môi, chậm chạp gật đầu một cái. Đây là bạn trai cô nha sao có thể không chào đón anh được.
Tuấn Kiệt trong lòng tức đến muốn hộc máu, anh ta còn đang định nói thì tiếng bà Loan từ phía sau truyền đến.
"Kiệt nói đúng đấy, chỗ này không đón tiếp cậu." Bà Loan từ trong nhà đi ra, trên người vẫn còn đang khoác chiếc tạp dề.
Tuấn Kiệt nghe được lời này của bà Loan khóe môi lập tức nâng lên, nhìn Bạch Tử Hàn bằng ánh mắt khiêu khích.
Bạch Tử Hàn không hề cảm thấy ngượng ngùng khi không được mẹ cô chào đón, anh vẫn lễ phép chào mẹ cô bằng tiếng việt.
"Cháu chào bác."
"Cậu mau buông con gái tôi ra, sao có thể ở trước cửa ôm ôm ấp ấp như vậy, người ta nhìn vào sẽ đánh giá. Linh, con vào trong nhà cho mẹ." Bà Loan đi đến kéo lấy tay cô muốn cô đi vào trong nhà.
Phương Linh ghì tay lại, đứng bất động tại chỗ, nhíu mày nhìn mẹ.
"Mẹ, yêu nhau thì ôm ấp nhau là chuyện bình thường."
"Yêu nhau? Mẹ đã cho phép chưa, đã đồng ý cho con quen cậu ta chưa, không có yêu đương gì hết. Cậu lập tức rời khỏi đây cho tôi, còn con đi vào nhà cho mẹ." Bà Loan nghiêm giọng nói, vẫn kiên quyết kéo cô vào trong.
Bạch Tử Hàn âm thầm ôm chặt vai cô, khiến bà Loan làm thế nào cũng không thể tách bọn họ ra được.
Bà Loan vô cùng tức giận, âm lượng cũng tăng lên rất nhiều.
"Cậu có bỏ con gái tôi ra không?"
"Ồn áo cái gì vậy?" Ông Tuấn từ trong nhà đi ra, nhìn thấy một cảnh dằng co trước mặt liền nhíu mày một cái.
"Cậu là ai?" Ông Tuấn đi đến hất mặt về phía Bạch Tử Hàn, hỏi.
"Anh ấy....là bạn trai con." Phương Linh cũng chẳng buồn giấu diếm nữa.
"Bạn trai? Quen nhau lâu chưa?" Ông Tuấn nhìn Bạch Tử Hàn một lượt từ trên xuống, gọn gàng, sạch sẽ, tướng mạo cũng rất được.
"Vài tháng thôi." Phương Linh lí nhí nói, cô sợ bố cũng không thích Bạch Tử Hàn giống như mẹ.
"Cháu chào bác." Bạch Tử Hàn lên tiếng chào hỏi.
"Cậu là người nước ngoài?" Ông Tuấn vừa nghe liền biết anh không phải là người Việt Nam.
Bạch Tử Hàn quay sang nhìn Phương Linh ý muốn hỏi cô "Bố em nói gì vậy?"
Phương Linh liền lập tức phiên dịch cho anh.
"Vâng, cháu ở Trung Quốc ạ."
Phương Linh bất đắc dĩ trở thành phiên dịch viên.
Ông Tuấn gật gật đầu, sau đó nói "Vậy mau vào nhà chơi, đứng đây làm gì người ta lại tưởng nhà có chuyện." Ông Tuấn nói rồi đi vào trong nhà.
Bà Loan nhìn chồng mà tức đến mức muốn đánh vào đầu ông ấy vài cái, không thấy bà rất không thích Bạch Tử Hàn sao, vậy mà con mời cậu ta vào.
Phương Linh lập tức cười tươi rói, may quá bố cô không có ghét anh.
Cô vui vẻ khoác tay anh đi vào trong nhà, lướt qua Tuấn Kiệt cũng không thèm nhìn anh ta một cái, coi anh ta là kẻ vô hình.
Trong lòng Tuấn Kiệt lúc này đang rất bực bội, nhưng ngoài mặt lại không dám thể hiện gì, chỉ có thể mang một bụng khó chịu đi vào trong nhà.
Thức ăn đã được nấu xong tươm tất chỉ việc sắp ra bàn. Sau khi nói vài lời với Bạch Tử Hàn, Phương Linh đi vào trong bếp phụ mẹ mang thức ăn để ra bàn.
Bạch Tử Hàn ngồi ở phòng khách cùng với Tuấn Kiệt và ông Tuấn. Vì không thông thạo tiếng việt nên anh chỉ im lặng ngồi nghe Tuấn Kiệt cùng ông Tuấn tán gẫu, dù vậy thì khí chất trên người anh khiến anh không hề bị lu mờ chút nào.
Ông Tuấn lôi ở dưới bàn lên một bộ cờ tướng, sau đó cùng Tuấn Kiệt chơi một ván.
Ván đầu tiên Tuấn Kiệt thua.
Đến ván thứ hai thì cả hai bên đều rất ngang tài ngang sức, đã trôi qua hơn 15 phút mà hai bên vẫn đang ở thế dằng co.
Bạch Tử Hàn ngồi bên cạnh nhìn vào bàn cờ, ánh mắt anh khẽ lóe lên, sau đó bàn tay thon dài với những đường gân chằng chịt cầm lấy một con cờ tiến về phía trước, cục diện trong phút chốc đảo ngược, lợi thế nghiêng về Tuấn Kiệt.
Ông Tuấn nhìn con cờ anh vừa di chuyển, rồi lại ầm thầm đưa mắt nhìn anh, đây là nước cờ rất khó phát hiện, ông chơi cờ đã bao năm nay nhưng lại không hề phát hiện ra.
Phong thái bình tĩnh, trầm ổn, hạ cờ cũng rất dứt khoát không hề do dự như Tuấn Kiệt, đây chính xác là khí chất của một người kinh doanh.
Tuấn Kiệt nhìn thấy ánh mắt hài lòng của ông Tuấn dành cho Bạch Tử Hàn thì trong lòng cực kì khó chịu.
Trận cờ vẫn tiếp tục, vì nước đi của Bạch Tử Hàn nên Tuấn Kiệt dễ dàng dành chiến thắng, nhưng anh ta không hề vui vẻ chút nào.
Phương Linh từ trong bếp đi ra.
"Mọi người vào ăn cơm thôi." Dứt lời cô quay sang nói với Bạch Tử Hàn bằng tiếng anh.
"Vào ăn sáng thôi anh."
Phương Linh đợi Bạch Tử Hàn đi đến bên cạnh mình rồi cùng anh đi vào trong bếp.
Bàn ăn là bàn tròn vừa đủ cho năm người, Phương Linh bị kẹp giữa Tuấn Kiệt và Bạch Tử Hàn.
Suốt bữa cơm bà Loan liên tục gắp thức ăn cho Tuấn Kiệt, nói chuyện rất vui vẻ, hoàn toàn coi Bạch Tử Hàn là không khí.
Nhưng ba cô thì ngược lại, ông vẫn nói chuyện với Bạch Tử Hàn đôi ba câu mà cô chính là phiên dịch viên cho hai người họ. Qua lời của bố Phương Linh trong lòng thầm vui mừng vì bố cô dường như rất có thiện cảm với anh, còn liên tục dành lời khen cho anh nữa.
Bạch Tử Hàn lại rất khiêm tốn, đối với lời khen ngợi của ông Tuấn chỉ khẽ cười rồi gật gật đầu, không hề vì được khen mà khoe mẽ chính mình.
Thế là trên bàn ăn liền chia thành hai phe, một phe là mẹ cô và Tuấn Kiệt, một phe là cô, Bạch Tử Hàn và bố cô. Dù ngồi trên cùng một bàn ăn nhưng lại giống như không hề liên quan đến nhau.
Ăn xong, Phương Linh đương nhiên nhận nhiệm vụ rửa bát. Bạch Tử Hàn cùng Tuấn Kiệt phụ cô thu dọn.
Bà Loan từ bên ngoài đi vào, cầm lấy bát đĩa trong tay Tuấn Kiệt để xuống bàn.
"Cháu không cần làm mấy việc này, nào ra ngoài phòng khách ăn chút hoa quả tráng miệng." Bà Loan nói rồi liền kéo Tuấn Kiệt ra ngoài, còn không quên liếc xéo Bạch Tử Hàn một cái.
Tuấn Kiệt bất đắc dĩ đi theo bà Loan, trước khi ra khỏi phòng bếp anh ta quay đầu nhìn vào bên trong liền nhìn thấy Phương Linh cùng Bạch Tử Hàn cười cười nói nói cùng nhau rửa bát.
Lúc này trong bếp chỉ còn Phương Linh và Bạch Tử Hàn.
Anh để hết bát đĩa vào bồn rồi cùng cô rửa.
"Anh cứ ra ngoài đi để em rửa cho." Việc rửa bát là của phụ nữ, đàn ông không nên động vào thì hơn.
"Anh chính là muốn ở cùng em." Bạch Tử Hàn dựa vào thành bếp, nhìn cô với ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Phương Linh chỉ cảm thấy trong người chảy qua một dòng nước ngọt ngào. Cô kiễng chân lên, vòng tay qua cổ anh chủ động hôn lên mặt anh một cái thật kêu.
Bạch Tử Hàn cưng chiều vuốt mũi cô một cái, cúi xuống hôn lên môi cô. Môi cô vẫn luôn là thứ khiến anh không thể không trầm luân, chỉ cần chạm vào liền không thể rời ra.
Nỗi nhớ anh suốt thời gian qua khiến cô cũng trở nên mạnh dạn hơn, cô cũng nhiệt tình đáp lại anh.
Ngoài cửa bếp Tuấn Kiệt cuộn chặt tay thành nắm đấm có thể nhìn rõ nhưng gân xanh nổi lên.