Ông Xã Là Idol: Bao Giờ Mình Công Khai?

Chương 65




Phương Linh thật sự bị kinh ngạc đến mức chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, hai mắt mở to nhìn Bạch Tử Hàn đang đứng sừng sững trước mặt.

Anh đang đứng trước mặt cô thật sao?

Tay cô buông thõng hai bên hơi chuyển động, cô đưa tay chạm phải góc áo anh, chất vải mát lạnh giúp cô biết được mình không phải là đang bị ảo giác.

Phương Linh mấp máy môi muốn gọi tên anh nhưng cổ họng như bị mắc nghẹn chỉ biết nhìn anh trân trân.

Bạch Tử Hàn hơi nâng mũ lên để gương mặt anh lộ rõ trong không khí. Vẻ mặt anh lúc này chỉ có thể dùng hai từ "khó coi" để miêu tả, trong mắt là ý vị thâm sâu khó lường. Cảnh vừa nãy trong xe anh đã nhìn thấy rõ mồn một, người đàn ông kia xoa đầu cô, véo má cô, cười cười nói nói, tất cả đều đã thu vào trong tầm mắt của anh.

"Em không có gì muốn nói với anh sao?" Bạch Tử Hàn lành lạnh nói một câu, mắt anh cũng nhìn thẳng vào mắt cô.

Phương Linh rời ánh mắt đi, nhỏ giọng nói.

"Em không biết." Lúc này trong đầu cô trống rỗng không biết phải nói gì cả. Anh xuất hiện quá bất ngờ khiến cô không kịp chuẩn bị, đến bây giờ vẫn chưa thể tin được anh đang đứng ở trước mặt cô.

"Không biết nói gì hay là căn bản en không muốn nói chuyện với anh." Bạch Tử Hàn cười chế giễu một tiếng, vừa nãy cô vẫn còn cười cười nói nói với người đàn ông khác mà, với anh thì lại không biết nói gì.

"Em không có ý đó." Phương Linh vội phủ nhận, chỉ là cô chưa kịp nghĩ ra câu gì để nói.

"Có biết tôi đã chờ em bao lâu không?" Bạch Tử Hàn cười lạnh một tiếng.

Phương Linh "Bao lâu?"

"5 tiếng rồi" Bạch Tử Hàn lạnh nhạt phun ra một câu. Anh không ngại việc phải chờ đợi, nhưng để được gì, năm tiếng đứng đây như tên ngốc còn cô thì vui vẻ bên người đàn ông khác.

Phương Linh vô thức nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ mới là 9 giờ, anh đã đứng đây từ 4 giờ chiều sao, trời hôm nay nắng như vậy? Lúc này cô mới phát hiện bên cạnh anh còn một chiếc vali nhỏ màu đen, anh là từ sân bay đến thẳng nhà cô đấy à.

"Sao anh không nói cho em biết" Nếu cô biết nhất định sẽ không để anh đợi lâu như vậy.

"Em chịu nghe máy sao?" Điện thoại anh đã sập nguồn sau nhiều lần cố gắng gọi điện cho cô.

"Em...xin lỗi." Phương Linh cúi gằm mặt như một đứa trẻ mắc lỗi đang cảm thấy vô cùng có lỗi với hành động của mình.

"Em thật sự không có gì muốn nói?" Bạch Tử Hàn thấy bộ dáng ủy khuất này của cô trong lòng liền lập tức không nỡ trách mắng.

Phương Linh suy nghĩ một hồi rồi vẫn lắc đầu.

Bạch Tử Hàn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói một câu.

"Đáng ra anh không nên bay sang đây, anh lập tức đặt vé về nước."

Anh vội vã bay sang đây để gặp cô, để muốn nói rõ ràng cho cô hiểu nhưng mà cô thì sao một chút thắc mắc cũng không có, cũng không thèm tra hỏi anh như bao cô gái khác. Cô cứ im lặng như ra vẻ hiểu chuyện khiến anh rất khó chịu.

Phương Linh tưởng anh đi thật vội níu lấy áo anh.

"Anh....với Lâm Tuyết Ý thật sự...như người ta nói sao?" Cô nhắm tịt mắt đánh liều nói ra câu hỏi đã vảng vất trong đầu cô mấy ngày nay.

Bạch Tử Hàn nghe được câu này của cô khóe môi vốn đang mím chặt của anh liền hơi nâng lên.

Anh quay người lại đối diện với cô, đưa tay nâng mặt cô lên, gương mặt nhỏ nhắn chỉ to hơn bàn tay anh một chút.

"Chẳng phải em thấy anh và cô ta rất đẹp đôi sao?" Anh vẫn còn ghi nhớ câu nói này của cô đã khiến anh cảm thấy bị tổn thương đến thế nào.

Phương Linh vội lắc đầu "Không đẹp, không hề đẹp chút nào."

Bạch Tử Hàn khẽ cười, bất ngờ ôm chặt lấy cô, cằm anh đặt trên mái tóc mượt như tơ của cô.

"Đừng giận dỗi anh nữa, anh với Lâm Tuyết Ý không có quan hệ yêu đương gì hết, người anh yêu chỉ có em mà thôi." Bạch Tử Hàn thấp giọng nói, giọng anh trầm ổn lại ấm áp khiến trái tim vốn đang treo leo bên bờ vực của cô trở về vị trí ban đầu.

Phương Linh cũng ôm lại anh, gương mặt nhỏ nhắn tựa vào bờ ngực săn chắc của anh.

Nghe được lời này của Bạch Tử Hàn, Phương Linh đã cảm thấy quá đủ rồi không cần nói thêm gì cả. Cô cũng biết bản thân mình quá nhút nhát trong tình yêu mới dẫn đến chuyện hiểu lầm, nếu cô chịu hỏi rõ thì anh đã không phải lặn lỗi sang đây để gặp cô, mà cô cũng không phải phiền lòng suốt mấy ngày qua.

"Em xin lỗi." Phương Linh nhỏ giọng nói.

Bạch Tử Hàn vuốt tóc cô, anh hơi cúi đầu xuống ghé môi vào tai cô.

"Em cũng nên giải thích với anh một chút chứ?"

Phương Linh ngẩng đầu lên nhìn anh

"Giải thích gì cơ?"

"Em cùng người đàn ông kia." Bạch Tử Hàn thâm trầm nói một câu ngắn gọn.

Phương Linh liền hiểu anh đã nhìn thấy Tuấn Kiệt chở cô về.

"Em với Kiệt chỉ là bạn, không có gì hết." Phương Linh vội giải thích.

Dù câu trả lời này cũng khiến anh hài lòng nhưng vẫn chưa đủ khiến anh hoàn toàn nguôi giận. Anh di chuyển tay xuống gáy cô rồi kéo sát mặt cô về phía mình sau đó hôn xuống.

Nụ hôn của anh vẫn mãnh liệt và bất ngờ như thế khiến cô không kịp nắm bắt cũng khó để theo kịp tiết tấu của anh.

Phương Linh nắm lấy áo anh, vì nếu không nắm chặt cô sợ sẽ mềm nhũn mà ngã xuống mất.

Hơi thở của anh nóng rực và dồn dập khiến cả người cô cũng nóng theo, gương mặt đã sớm đỏ ửng.

Lúc bọn họ đang cuồng nhiệt hôn nhau thì...

"Linh!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.