"Chúng ta đi đâu?" Phương Linh nhìn ngó về phía trước, đồ đạc của cô đều đã để ở chỗ khách sạn.
"Nhà anh." Bạch Tử Hàn phun ra hai chữ một cách thản nhiên.
"Nhà anh?" Phương Linh quay sang hơi kinh ngạc hỏi lại, sao có thể ở nhà anh được. Cô nam quả nữ ở chung một nhà, tránh sao được vài việc mờ ám, đừng trách đầu óc cô đen tối chuyện này thật sự rất có khả năng sẽ xảy ra.
"Hay là...anh đưa em về khách sạn đi." Phương Linh ngượng ngập nói với anh.
"Em muốn chúng ta ở khách sạn?" Bạch Tử Hàn biết rõ trong đầu cô nhóc này đang nghĩ gì, nhưng vẫn muốn chêu trọc cô một chút.
"Không, ý em là...em sẽ ở khách sạn, còn anh...sẽ về nhà." Phương Linh nói có chút lắp bắp.
"Không được." Bạch Tử Hàn quyết tuyệt trả lời, chỉ nói hai chữ nhưng đủ cho đối phương thấy sự kiên quyết trong đó, không được thì chính là không được.
"Tại sao? "
"Một là em đến nhà riêng của anh, hai là anh đến khách sạn của em." Bạch Tử Hàn lạnh nhạt phun ra một câu, nhìn gương mặt nhỏ nhắn trong lòng. Sao anh có thể để cô rời đi dễ dàng như vậy được, bọn họ yêu xa lâu như vậy anh chỉ hận không thể đem cô đút vào túi, khi nào nhớ liền lôi ra ôm hôn một trận.
Cuối cùng bọn họ vẫn là đến nhà riêng của anh. Phương Linh hiểu một khi anh đã muốn làm gì thì người khác đừng hòng thương lượng. Dù sao đến nhà anh cũng an toàn hơn là cái khách sạn kia.
Phương Linh biết anh rất nhiều tiền nên khi nhìn thấy căn nhà lớn với nhiều lớp bảo vệ vô cùng chặt chẽ cũng không khiến cô kinh ngạc mấy. Vừa vào trong nhà Bạch Tử Hàn đã lập tức ấn cô lên cửa, tiếp đó là nụ hôn như bão vũ. Ở trên xe anh đã phải kiềm chế rất nhiều mới đợi được đến giây phút này.
Hôn từ ngoài cửa đến phòng khách, rồi lại đến cầu thang, sau đó là phòng anh. Khi lưng cô đặt lên tấm đệm vô cùng êm ái, cô mới hơi kháng nghị đẩy anh ra một chút. Cô có cảm giác anh hơi mất kiềm chế, nụ hôn của anh có tình yêu, có ngọt ngào, có mãnh liệt, chỉ là vì quá mãnh liệt nên khiến môi cô hơi đau một chút, cô còn nếm được chút vị máu, không biết là của cô hay của anh.
Hơi thở của Bạch Tử Hàn nóng rực, ngực anh phập phồng lên xuống vô tình như có như không chạm phải nơi mềm mại kia. Trong mắt anh lúc này cũng là lửa tình mãnh liệt.
"Tử Hàn...em đói." giọng Phương Linh có hơi nũng nịu, nếu cứ tiếp tục thế này thật sự có thể tiến xa hơn đấy, mà cô chưa thật sự sẵn sàng cho việc này. Bụng cô thật sự cũng đã dẹp lép rồi, thật sự rất đói.
Bạch Tử Hàn lúc này mới phát hiện bản thân mình có hơi lỗ mãng, anh vuốt tóc cô đang bung xõa trên giường, cúi xuống hôn lên vầng trán của cô, giọng anh khàn khàn nhưng lại đầy dịu dàng nói với cô.
"Xin lỗi đã làm em sợ, anh chỉ là quá nhớ em mà thôi"
Phương Linh vội lắc lắc đầu nhỏ.
"Em không sợ." Cô thật sự không hề sợ chút nào, chỉ là bản thân vẫn chưa thật sự sẵn sàng thôi.
Bạch Tử Hàn khẽ cười, hôn lên mặt cô một cái rồi lập tức ngồi dậy.
"Anh đi tắm, tắm xong sẽ nấu cơm cho em." Bạch Tử Hàn dứt lời liền lập tức đi vào phòng tắm, anh cần nước lạnh để hạ nhiệt cho người anh em ở bên dưới.
Phương Linh cũng bật dậy khỏi giường, chỉnh lại quần áo có hơi lộn xộn của mình. Lúc này cô mới có thời gian nhìn ngắm căn phòng của anh. Màu sắc chủ đạo là trắng đen, giữa phòng là một chiếc giường lớn đủ cho năm người nằm, bày trí cũng rất gọn gàng và tối giản nhất có thể.
Bạch Tử Hàn sau khi tắm xong chỉ quấn trên mình chiếc khăn tắm rồi cứ thế thoải mái đi ra.
Phương Linh đang mải ngắm nghía đồ vật trong phòng anh nên không hề phát hiện anh đang tiến lại gần.
Bạch Tử Hàn bất ngờ luồn tay về phía trước ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô. Phương Linh giật mình quay lại nhìn anh. Tóc anh còn đang ướt sũng, những giọt nước rơi xuống trượt trên lồng ngực rắn chắc của anh, vô cùng quyến rũ, thậm chí là còn rơi trên mặt cô nữa.
"Em muốn ăn món gì, hửm?" Bạch Tử Hàn cúi thấp đầu xuống như muốn dán mặt mình vào mặt cô vậy.
"Giờ cũng muộn rồi, ăn mỳ đi." Ăn cho qua bữa là được rồi, cô không có thói quen ăn muộn.
"Vậy được, em tắm đi, phòng quần áo ở đằng kia muốn mặc gì thì cứ lấy." Bạch Tử Hàn chỉ về phía cánh cửa nằm gần ngay cạnh giường.
Phương Linh khẽ gật đầu.
Bạch Tử Hàn rời đi, cô mới đi đến phòng quần áo mà anh vừa chỉ, vừa kéo cửa ra cô còn tưởng mình đang lạc vào trung tâm mua sắm nữa, quần áo được mắc gọn gàng thành nhiều hành trải dài đến hết căn phòng, cô đưa tay lên thử đếm nhưng là đếm không nổi, có chút hoa mắt. Đâu chỉ có quần áo mà còn có giày các loại, hãng nào cũng có, nhìn sơ qua liền biết không hề rẻ chút nào. Đúng là nghệ sĩ thiếu gì thì thiếu chứ không thể thiếu quần áo và phụ kiện, mỗi bộ chỉ mặc đi biểu diễn một lần thì liền vứt xó.
Phương Linh chọn mãi mới lựa ra được một bộ đồ ngủ có vẻ hơi cũ một chút, cô thật sự không dám chạm vào những bộ trang phục mới toanh của anh lỡ làm hỏng cô đền không nổi.
Lúc bước xuống nhà Phương Linh liền ngửi thấy mùi thơm phức của đồ ăn, cô theo mùi hương đi vào trong bếp. Bếp nhà anh cũng rất rộng, một chiếc bàn dài được để ở giữa phòng. Cô lon ton chạy đến bên cạnh anh, ngó ngó xem anh nấu gì cho cô.
"Anh nấu mì thôi mà sao cũng thơm vậy chứ." Phương Linh nhìn bát mì đầy ắp mà bắt đầu thèm thuồng.
"Nấu cho bạn gái sao có thể qua loa được." Bạch Tử Hàn vuốt mũi cô một cái rồi bê bát mì ra bàn.
Phương Linh đi theo anh rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Bạch Tử Hàn đẩy bát mì sang cho cô, rồi chu đáo đặt đũa vào tay cô.
"Em ăn đi."
Phương Linh gật đầu cái rụp lập tức ăn, cô sắp thèm chết rồi. Ăn vào một miếng mắt cô liền sáng rực, sau đó lại tiếp tục gắp, thoáng chốc đã hết nửa bát mì.
Nhìn cô ăn ngon lành như vậy trong lòng anh đột nhiên có chút thành tựu, anh đi rót cho cô một cốc nước.
"Ăn chậm một chút, không nghẹn." Bạch Tử Hàn vuốt vuốt lưng cô, sợ cô sẽ nghẹn.
Chưa đến mười phút bát mì đã được cô xử sạch, cô quay sang nhìn anh cười tít mắt xoa xoa cái bụng có chút tròn của mình.
"Ngon thật đấy, một bát mì em không nghĩ lại có thể ngon đến vậy."
"Nếu em thích, anh lúc nào cũng có thể nấu cho em." Bạch Tử Hàn xoa xoa đầu cô, ánh mắt cũng đầy yêu thương. Anh rất tự giác mà cầm bát đũa của cô đi rửa.
Sau đó bọn họ ra sofa ngồi ăn hoa quả được được anh rửa sạch và gọt vỏ. Cô thoải mái dựa vào lòng anh, vừa hưởng sự chăm sóc của anh vừa xem tivi.
Ai mà ngờ được Bạch Tử Hàn khi ra ngoài luôn khiến người ta hâm mộ, đứng trên sân khấu chỉ vừa cất lời liền khiến khán giả ở phía dưới tán dương không ngừng, giờ đây lại đang phục vụ bạn gái từng chút một, coi cô như là một tiểu công chúa mà cưng chiều.
Bọn họ chờ đến đúng mười hai giờ đêm để xem Mv vừa mới ra mắt của anh, dù đã xem trước mấy tiếng nhưng khi xem lại cô vẫn phải một lần nữa dơ ngón cái với anh.
"Người yêu của em thật giỏi."
Nụ cười trên môi Bạch Tử Hàn đã đậm hơn rất nhiều. Nghe được lời khen của cô càng khiến anh vui hơn rất nhiều khi nghe lời khen của các vị tiền bối trong nghề dành cho mình.
Xem đi xem lại đã hơn mười lần nhưng Phương Linh vẫn muốn xem nữa. Bạch Tử Hàn lại không cho phép, anh bắt cô đi ngủ vì đã gần hai giờ sáng rồi.
Phương Linh nằm trên chiếc giường êm ái của anh, thân hình nhỏ nhắn được anh ôm chặt vào lòng. Anh không hề có hành động quá giới hạn, chỉ đơn giản là ôm cô ngủ mà thôi. Bạch Tử Hàn hôn lên trán cô, thì thầm.
"Ngủ ngon."
"Tử Hàn, sinh nhật vui vẻ." giọng cô nhỏ dần rồi chìm hẳn đi, hơi thở đều đều cho thấy cô đã đi vào giấc ngủ.
Bạch Tử Hàn vuốt tóc cô, anh biết cô không phải là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh, nhưng lại khiến anh cảm thấy hạnh phúc gấp nghìn nghìn lần.
Phương Linh, cảm ơn em, cảm ơn đã xuất hiện trong cuộc đời anh.