Mới xa nhau được nửa ngày Bạch Tử Hàn đã liên tục nhắn tin cho cô nói muốn gặp cô, Phương Linh đọc tin nhắn vừa thấy ngọt ngào vừa thấy buồn cười.
Ai mà tin được người đang nũng nịu với cô này lại là thần tượng nổi tiếng sở hữu hàng trăm nghìn fan nữ chứ. Dù dạo gần đây anh ít hoạt động nhưng lượt follow và lượt tương tác trên mạng xã hội vẫn liên tục tăng. Hôm nọ cô có cầm điện thoại của anh rồi vào Instagram, thật sự choáng ngợp trước hàng nghìn tin nhắn mà các fan gửi cho anh, cô lướt mỏi tay mà vẫn không hết. Có thể nói một động thái nhỏ của anh cũng có thể khiến nhà báo giật tít câu view.
Đúng là đàn ông khi yêu thì liền trở thành một đứa trẻ siêu thích bám người.
Trước sự năn nỉ và sự cưỡng ép bá đạo của anh Phương Linh cuối cùng cũng mềm lòng, sau khi ăn tối cùng bố mẹ xong cô xin phép ra ngoài đi dạo rồi lén bắt xe đến khách sạn của anh.
Vừa bước vào bên trong cô lập tức bị người nào đó ôm chặt lấy không buông, còn liên tục hôn lên mặt cô không chừa chỗ nào. Cho đến khi cô ngã lên sofa anh mới chịu buông tha cho cô một chút, cô đưa tay bịt lấy miệng anh, giọng cảnh cáo.
"Anh mà hôn em nữa, em sẽ về ngay bây giờ đấy."
Bạch Tử Hàn đành phải ngoan ngoãn nghe lời cô, những vẫn dính chặt lấy cô không rời.
"Anh nhớ em muốn chết"
"Đừng để các fan của anh thấy bộ dạng này." Phương Linh thật sự lo ngại fan nữ đó sẽ xỉu tại chỗ vì sự đáng yêu này của anh mất.
Bạch Tử Hàn khẽ cười xoa xoa đầu cô khiến mái tóc của cô hơi rối lên.
"Em yên tâm, chỉ mình em mới có thể nhìn thấy mà thôi, duy nhất chỉ mình em."
Phương Linh thật sự sắp chết chìm trong sự ngọt ngào của anh rồi. Cô chủ động ôm lấy vòng eo săn chắc của anh, người đàn ông đẹp trai, tài giỏi này chính là bạn trai của cô đấy, điều mà rất nhiều cô gái mong ước.
"Anh ăn gì chưa?" Phương Linh ngẩng đầu lên hỏi anh.
"Chưa" Bạch Tử Hàn thản nhiên trả lời.
"Sao anh không ăn đi?"
"Anh chính là đợi em tới để cùng ăn." Bạch Tử Hàn bày ra bộ mặt ủy khuất.
"Vậy để em vào nấu." Phương Linh định đứng dậy vào bếp nhưng đã bị Bạch Tử Hàn giữ lại.
"Không cần đâu, chúng ta ra ngoài ăn." Bạch Tử Hàn nói với cô.
Thế là bọn họ lại dắt tay nhau ra ngoài ăn, anh không đi xe mà đi bộ đến quán ăn ngay gần khách sạn luôn.
Đây là một quán ăn tầm trung, bán đủ các món.
Vì vừa nãy đã ăn rồi nên cô chỉ gọi một bát cháo thịt bằm nhỏ, anh thấy cô gọi cháo nên cũng gọi một phần cháo cho mình.
Bây giờ chỉ mới tám giờ nhưng lượng khách trong quán cũng đã vãn khá nhiều, chỉ có hai ba bàn là có người nên cô và Bạch Tử Hàn không cần phải quá lo việc bị người ta phát hiện.
Bọn họ vừa vừa nói chuyện vui vẻ, không hề để ý phía sau có người đã âm thầm cầm điện thoại lên chụp lén. Người đó sau khi xem lại thành quả của mình lập tức tính tiền rời đi.
Bạch Tử Hàn và Phương Linh đều không biết gì vẫn đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào.
Ăn xong họ lại nắm tay nhau chậm rãi đi trên vỉa hè để tiêu hóa thức ăn.
"Anh, công việc của anh thế nào rồi?" Phương Linh bất ngờ quay sang hỏi anh.
"Vẫn vậy thôi, sắp tới anh định cho ra Mv mới." Dự án này anh ấp ủ lâu rồi, chỉ chờ để đi vào thực hiện thôi.
"Là bài hát anh sáng tác ở khách sạn ý hả?" Phương Linh tiếp tục hỏi, anh dường như rất nghiêm túc sáng tác, chỉ cần thấy không ổn một chút xíu anh cũng phải sửa lại, nói chung là rất đầu tư thời gian và công sức.
"Ừm, anh dự định sẽ cho ra mắt đúng ngày sinh nhật anh." Bạch Tử Hàn không hề ngần ngại mà nói hết dự định và kế hoạch của mình cho cô biết.
"Vậy có phải đã đến lúc anh nên về nước rồi không?" Bước chân Phương Linh chậm lại rồi dừng hẳn.
Bạch Tử Hàn quay lại nhìn cô, anh khẽ cười nhìn cô một cách cưng chiều.
"Nếu em không muốn để anh về nước thì anh sẽ không về nữa, anh ở đây với em được không?"
Phương Linh lập tức lắc lắc đầu, sao cô có thể ích kỉ giữ anh cho riêng mình được chứ, dù cô rất muốn làm điều đó.
Anh là người của công chúng, còn được đặt cho biết danh ưu ái "Bạn trai quốc dân", cô mà giữ riêng cho mình thì không biết các fan của anh ấy sẽ nổi điên thế nào đâu.
"Sao có thể chứ, anh còn có công việc của anh sao có thể bỏ bê mãi được, em cũng không phải loại người ích kỉ chỉ biết nghĩ cho mình. Anh ở Việt Nam cũng đã được một tháng rồi, cứ tiếp tục ở lại thế này thật sự không ổn." Phương Linh nghiêm túc nói.
Bạch Tử Hàn cầm lấy tay cô chậm rãi tiến về phía trước, giọng anh ấm áp truyền đến tai cô.
"Anh đã đặt vé rồi, hai ngày nữa sẽ bay."
Dù không muốn làm trễ nãi công việc của anh, muốn anh mau chóng về nước để tiếp tục làm nghệ thuật nhưng khi nghe anh nói sắp phải bay trong lòng không nhịn được hụt hẫng một nhịp. Bọn họ sẽ phải yêu xa, sẽ không thể gặp nhau thường xuyên được nữa.
Lúc cô đang thất thần anh nhân cơ hội cúi xuống hôn lên chiếc miệng nhỏ nhắn của cô.
"Rõ ràng là không muốn anh đi."
Phương Linh bị anh hôn bất ngờ khẽ đánh vào ngực anh, sao lúc nào cũng có thể hôn vậy hả.
Đúng vậy, cô không muốn anh đi. Nhưng công việc của anh vẫn là quan trọng hơn. Khi nhận lời yêu anh cô đã xác định sẽ phải yêu xa, sẽ không được ngày ngày kệ cận như bao cặp đôi khác.