Ông Xã Là Idol: Bao Giờ Mình Công Khai?

Chương 37: Đau như muốn vỡ vụn




Rời khỏi quán cà phê Phương Linh đi chậm rãi từng bước trên vỉa hè, dưới lòng đường đông đúc toàn xe cộ, tiếng nói chuyện, tiếng còi xe, tất cả những âm thanh ấy hòa trộn vào nhau tạo nên một bầu không khí náo nhiệt, nhưng Phương Linh lại cảm thấy lạc lõng đến lạ.

Trong đầu cô lúc này vẫn còn đang vang vọng lời của Tuyết Ý, cô ta đã nói

"Là người yêu mà cô còn không biết anh ấy thích gì, thói quen của anh ấy như nào, có loại bạn gái nào như cô. Hơn nữa bản thân cô thấp kém như vậy tính chèo cao hay gì, nên nhớ chèo cao thì ngã đau. Bạch gia không phải nơi cô có thể dễ dàng bước vào đâu. Tiết lộ cho cô một tin thế này, bọn tôi đính hôn rồi, đang chờ ngày cưới thôi." Nói xong cô ta còn cố ý dơ bàn tay đang đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh lên.

Phương Linh cứ nghĩ mình sẽ giữ bình tĩnh được, sẽ không để bản thân mình thua thiệt. Nhưng khi biết được sự thật trong lòng cô như có cái gì đó vỡ vụn vô cùng đau đớn. Hóa ra bản thân cô chỉ là kẻ thứ ba, hóa ra anh chỉ đang chêu đùa với cô, hóa ra...anh đã có vợ sắp cưới rồi.

Cái gì mà tôi nghiêm túc thích em, đều là lừa đảo!

Cô nhếch khóe môi cười nhạo chính mình, nhưng mắt đã đỏ hoe từ bao giờ chỉ là cô đang cố kìm nén để cho nó không rơi xuống mà thôi, ở đây nhiều người như vậy cô đã đủ thảm hại lắm rồi, không muốn người ta nhìn thấy sự thảm hại đó của cô.

Tuyết Ý đã cho cô xem hình ảnh hai người họ đính hôn, trong ảnh Bạch Tử Hàn đang đeo nhẫn vào tay cô ta xung quanh mọi người đang vỗ tay chúc phúc.

Còn gì để nghi ngờ nữa, sự thật chính là anh đã lừa dối cô, coi cô là trò đùa trong lúc xa bạn gái của mình.

Uổng công cô viết truyện bao năm nay, viết đủ ra mọi tình tiết mà vẫn để người ta lừa gạt tình cảm.

Đến trạm chờ xe buýt cô ngồi xuống chiếc ghế băng để chờ xe buýt đến. Điện thoại trong túi liên tục đổ chuông nhưng cô vẫn làm thinh, không bắt máy.

Hiện tại cô chỉ muốn ổn định cảm xúc của bản thân để bố mẹ không phát hiện ra sự bất thường của cô.

Một bài hát truyền ra từ một nơi nào đó, lời bài hát gõ vào trong lòng cô như một nhát dao cắt thật mạnh vào vết thương của cô khiến nó đau đớn gấp nghìn lần.

"Lời biệt ly buồn đến mấy cũng không thể nào

Làm cho em gục ngã đến mức tuyệt vọng

Chỉ là vết thương sâu một chút thôi anh à...

Ngày mà anh tìm đến em tin anh thật lòng và yêu em bằng những cảm xúc tự nguyện

Là em quá yêu nên mù quáng đến yếu lòng

Là ngày chúng ta bắt đầu những sai lầm

....."

Bài hát vẫn cứ vang lên với giọng hát tha thiết đau đớn của ca sĩ, Phương Linh đã không nhịn được mà....bật khóc. Bài hát này như một liều thuốc nổ khiến cảm xúc của cô nổ tung, cô không thể kìm nén được nữa.

Cô gục mặt xuống để nước mắt rơi xuống đất, chỉ là vẫn không giấu được đôi vai nhỏ run bần bật.

Chợt trước mắt cô xuất hiện một đôi giày thể thao thời thượng, cô hơi ngước mặt lên.

"Linh, sao cậu lại ngồi đây, cậu khóc sao?" Tuấn Kiệt đi qua đây vô tình nhìn thấy cô, dù cô đang cúi mặt anh vẫn có thể nhận ra, lập tức dừng máy xuống xe.

Phương Linh ngước đôi mắt ướt nhẹp lên, khi nghe thấy lời quan tâm của người khác cô giống như hồi bé vậy càng cảm thấy uất ức, như tìm được chỗ dựa, đột nhiên khóc thật lớn như một đứa trẻ.

Tuấn Kiệt không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đưa tay ôm lấy cô, áp mặt cô vào bụng mình, mặc kệ nước mắt của cô làm bẩn áo anh.

Phương Linh khóc rất nhiều, như đang phát tiết tất cả cảm xúc của mình ra ngoài, cho đến khi không còn đủ nước mắt để rơi nữa.

"Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?" Ngồi lên xe Tuấn Kiệt bắt đầu khởi động máy đi về hướng nhà cô, hỏi.

Phương Linh dựa đầu vào cửa kính ô tô, nhìn ra bên ngoài im lặng không nói gì.

"Đừng giấu trong lòng làm gì, chúng ta là bạn mà có gì mà không thể chia sẻ đâu." Tuấn Kiệt hơi quay sang nhìn cô khẽ nói.

Phương Linh vẫn giữ im lặng, cho đến khi gần về đến nhà cô, cô mới cất giọng khàn khàn kể lại mọi chuyện cho Tuấn Kiệt nghe.

Tuấn Kiệt nghe xong chính là muốn lập tức chạy đến đấm cho Bạch Tử Hàn mấy phát.

"Tên khốn đó, mình nhất định sẽ cho hắn một trận."

Đối với lời nói tức giận của Tuấn Kiệt Phương Linh không phản ứng gì, cô mệt rồi chỉ muốn về phòng của mình thôi.

Đỗ xe xuống trước nhà cô Tuấn Kiệt chu đáo mở cửa xe cho cô xuống.

"Muộn rồi, cậu mau về đi." Phương Linh vẫy tay với cậu yếu ớt nói.

Tuấn Kiệt đưa tay xoa xoa tóc cô, khẽ cười nói.

"Cậu cười sẽ đẹp hơn đấy, đừng vì tên khốn đó mà đau lòng, nghe chưa?"

Phương Linh cố gắng nhếch khóe môi lên nhưng vẫn là không thể.

"Hôm nay...cảm ơn cậu!" Phương Linh nói ra lời tự tận đáy lòng.

"Cậu vào trong đi" Tuấn Kiệt nói.

"Cậu về trước đi, mình đứng ngoài một lát, mình không muốn bố mẹ nhìn thấy bộ dạng này của mình."

Phương Linh nói bằng giọng khàn khàn.

"Vậy...mình đứng đây với cậu." Tuấn Kiệt lập tức nói.

"Không cần đâu, mình muốn ở một mình" Phương Linh lắc lắc đầu

"Vậy...cậu cẩn thận nhé." Tuấn Kiệt nói với cô rồi đi về xe của mình, sau đó nổ máy rời đi.

Phương Linh đứng trước cửa nhà, cô muốn mặt mình bớt sưng thì sẽ đi vào, bố mẹ cô đều là người nhảy cảm rất dễ phát hiện ra điều bất thường từ cô, cô không muốn họ lại vì cô mà lo lắng.

"Sau khi hẹn hò với tôi thì đi hẹn hò với tên đàn ông khác?" Sau lưng cô chợt truyền đến giọng nói lạnh lùng của anh.

Tim cô đập thịch một cái, quay người lại thì liền nhìn thấy Bạch Tử Hàn đi đến, anh đến đây từ lúc nào? Người cô không muốn gặp lúc này chính là anh.

Phương Linh vội mở cửa tính đi vào trong nhà để tránh mặt anh nhưng Bạch Tử Hàn đã nhanh hơn một bước đóng rầm cửa lại không cho cô đi vào. Sau đó kéo cô sang bên cạnh đẩy mạnh vào tường.

Phương Linh khẽ kêu một tiếng, cô có cảm giác lưng mình sắp vỡ vụn rồi.

"Anh bị điên sao?" Phương Linh xoa xoa cái vai của mình, gắt giọng nói.

"Sao? Bị tôi bắt tại trận nên sợ muốn chạy à?" giọng anh lạnh lẽo như từ dưới địa ngục truyền lên.

Bị bắt tại trận? Cô làm gì?

"Chúng tôi chỉ là bạn bè, cậu ấy đưa tôi về cũng là chuyện bình thường. " Phương Linh không ý định sẽ dằng co với anh ở đây, cô đi về hướng cửa nhà mình, nhưng Bạch Tử Hàn đã chặn đường của cô.

"Tôi gọi cho em bao nhiêu cuộc tại sao không nghe máy?" Bạch Tử Hàn giữ lấy tay cô truy hỏi.

Phương Linh vùng tay ra, so với anh cũng lạnh lùng không kém.

"Sao tôi phải nghe điện thoại của anh, tôi chính là không muốn nghe điện thoại của anh đấy!" Với tên đàn ông xấu xa, bắt cá hai tay như anh cô cũng không phải giải thích nhiều, anh thích trêu đùa cô phải không? Nếu anh thích thì cô sẽ chiều.

Bạch Tử Hàn nghe lời cô nói xong mặt anh liền tối sầm lại, hiển nhiên cô đã thành công chọc tức anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.