Trong khoảnh khắc này Phương Linh không còn suy nghĩ gì khác ngoài việc gật đầu đồng ý.
Bạch Tử Hàn bước đến gần cô hơn, khi chỉ cách một nửa bước chân anh mới dừng lại. Anh cúi đầu xuống nói với cô.
"Em xác định rồi chứ?"
Phương Linh ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, trong mắt anh lúc này chỉ vỏn vẹn có hình bóng cô, duy nhất một mình cô. Cô khẽ gật đầu, cô xác định rồi.
Khóe mắt anh hơi cong lên, đưa tay kéo cô vào lòng mình, ôm chặt như muốn hòa cô làm một với anh. Đã rất lâu rồi bản thân anh có cảm giác hạnh phúc thế này.
Mọi người xung quanh liên tục vỗ tay chúc mừng bọn cô.
"Đẹp đôi quá!"
"Đây mới chính là màn tỏ tình lãng mãn nhất!"
"Dù chỉ nghe giọng của cậu ấy nhưng cũng đủ để thấy được sự trân thành trong đó"
Sau đó là tiết mục bình chọn cho cặp đôi có màn tỏ tình lãng mạn nhất.
Không ngoài dự đoán màn tỏ tình của Bạch Tử Hàn và Phương Linh được nhiều người xem ở đó bình chọn, điều đó đồng nghĩa với việc phần thưởng đã về tay bọn họ rồi.
Ôm con gấu bông to bự trong tay Phương Linh cười tươi rói, vô cùng thích thú. Mặt còn liên tục cọc cọ vào bộ lông mềm của nó.
Bạch Tử Hàn nhận lấy cặp lắc tay dành cho tình nhân. Chương trình kết thúc, mọi người cũng dần tản ra.
Bạch Tử Hàn lái xe chở cô về nhà. Đến trước cửa nhà cô, Bạch Tử Hàn chu đáo gỡ dây an toàn giúp cô.
"Muộn rồi em vào đây, anh cũng mau trở về khách sạn đi." Bây giờ đối diện với anh là một thân phận khác khiến cô có chút ngượng ngùng, không biết phải nói gì, phải làm gì. Hiện tại cô chỉ muốn mau trở về phòng, ổn định lại cảm xúc và nhịp tim thôi. Suốt quãng đường từ công viên đó về nhà tim cô vẫn đập như trống đánh dồn, như muốn văng ra khỏi lồng ngực đến nơi. Vậy mà nhìn sang anh, vẻ mặt anh vẫn vô cùng bình thản không hề có cảm xúc hỗn loạn như cô khiến cô nghi ngờ không biết anh chỉ đang đùa giỡn cô hay anh thật sự không cảm thấy gì.
Phương Linh đưa tay định mở cửa xe nhưng Bạch Tử Hàn đã nhanh tay khóa cửa xe lại khiến cô làm thế nào cũng không mở được. Cô cố gắng vặn cửa muốn trở ra, gấp tới nỗi trên trán đã đổ mồ hôi rồi.
"Nhìn anh." Bạch Tử Hàn khẽ nói, anh vẫn giữ nguyên tư thế lúc gỡ dây an toàn cho cô. Tư thế này hoàn toàn bao bọc cô gái nhỏ trong vòng tay của anh, không cho cô được phép trốn tránh.
Phương Linh nghe thấy lời anh mới dừng lại động tác mở cửa, hơi quay sang nhìn anh.
"Có...có chuyện gì sao?"
"Đừng suy nghĩ lung tung, lời anh nói vừa nãy hoàn toàn là thật lòng." Bạch Tử Hàn khẽ vuốt mái tóc thẳng dài của cô, nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói.
Anh đi guốc trong bụng cô sao? Sao cô nghĩ gì mà anh cũng biết. Phương Linh bối rối không biết phải nói gì, cô chỉ biết mở to mắt nhìn anh.
Nhìn cô lúc này như một đứa trẻ mới lớn biết yêu, ngây thơ và trong sáng. Mắt của cô rất trong, còn có chút long lanh ánh nước nhìn vô cùng động lòng người. Anh nhất định sẽ giữ gìn đôi mắt này luôn trong sáng như vậy.
"Vừa nãy quá nhiều người anh không thể làm điều này..." Bạch Tử Hàn cố ý ngừng lại.
"Điều gì?" Phương Linh nghiêng đầu hỏi anh.
Bạch Tử Hàn khẽ cong môi, sau đó nâng mặt cô lên chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô.
Nụ hôn của anh quá bất ngờ khiến cô không kịp phản ứng, hai mắt chỉ biết mở to nhìn gương mặt phóng đại của anh.
Bạch Tử Hàn trằn trọc trên môi cô một hồi, sau đó hơi tách ra, nói bằng giọng khàn khàn mà trầm thấp.
"Nhắm mắt lại và làm theo anh" Dứt lời anh lại một lần nữa chiếm lấy môi cô.
Lần này nụ hôn của anh không gấp gáp hay mạnh bạo như sáng nay mà dịu dàng, trằn trọc từng bước dẫn cô vào tiến vào thế giới do chính anh tạo ra, khiến cô chìm đắm không lối thoát.
Phương Linh nghe lời anh nhắm mắt lại, ngượng ngập đáp lại anh. Dù sao trong chuyện này cô cũng chưa có kinh nghiệm gì nên hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.
Thấy cô gái nhỏ đã bắt đầu phối hợp với mình Bạch Tử Hàn nhanh chóng tiến vào trong miệng cô, từng chút từng chút lấy đi mật ngọt của cô.
Dù đã cố gắng phối hợp với anh nhưng cô vẫn là không theo nổi tiết tấu của anh, cuối cùng chỉ có thể mặc kệ anh dày vò trên môi mình.
Phương Linh ôm lấy cổ anh khiến hai người càng sát nhau hơn. Âm thanh mập mờ vang lên trong xe khiến người ta phải ngượng ngùng.
Đây có lẽ chính là nụ hôn dài nhất từ trước tời giờ. Hơn một tiếng, anh đã hôn cô hơn một tiếng nhưng vẫn chưa chịu buông tha. Thấy cô hơi khó thở anh liền buông cô ra, sau khi cô lấy lại hơi thở thì lại một lần nữa chiếm lấy môi cô, cứ lặp đi lặp lại như thế không biết bao nhiêu.
Phương Linh chỉ cảm thấy môi tê dại, sắp mất cảm giác đến nơi.
"Ưm...Bạch Tử Hàn " Phương Linh hơi đẩy anh ra, không thể tiếp tục nữa, nếu không anh sẽ hôn cô đến sáng mai mất.
"Hửm?" Anh trả lời bằng giọng mũi, hơi thở nóng rực phả lên mặt cô.
"Muộn rồi, em phải vào nhà không bố mẹ sẽ lo lắng."
Bạch Tử Hàn nhìn đồng hồ trên tay, đúng là đã muộn rồi.
Anh vuốt ve đôi môi đã sưng đỏ của cô, khàn giọng nói.
"Bảy giờ sáng mai phải có mặt ở phòng của anh."
Dù đã là người yêu nhưng anh vẫn bá đạo như mọi lần.
Phương Linh Linh khẽ cười, nhưng chỉ vừa nhếch môi lên liền cảm nhận một trận tê dại khiến cô không dám ho he gì nữa, chỉ đành gật gật đầu nhỏ.
Bạch Tử Hàn hôn lên trán cô "Ngoan lắm, ngủ ngon nhé"