Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 9: 9: Nhẫn Đẹp Lắm




Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy trái tim của mình nhảy nhanh hơn mấy nhịp.

Bảo cô đoán?

Cô đoán cái khỉ gì!

Tuy trong lòng rất câm nín nhưng ngoài mặt cô cũng chỉ có thể mím môi cười: “Tôi cảm thấy… Cố tổng ưu tú như thế, chắc là đã kết hôn rồi phải không?”

Hỏi xong, cô càng thêm chột dạ không dám nhìn Cố Mặc Ngôn.

Nhưng rất nhanh sau đó lại ảo não không thôi…

Cô chột dạ cái khỉ gì chứ? Là Cố Mặc Ngôn che giấu thân phận với cô trước, cũng là anh giả vờ không quen biết khi cô vào văn phòng của anh.

Cô thấp thỏm cái gì?

Ngay khi Tô Thư Nghi còn đang nghĩ vẩn nghĩ vơ thì người đàn ông trên xe lăn đã chứng kiến hết vẻ mặt thay đổi liên tục của cô.

Cố Mặc Ngôn không nhịn được mà khẽ nhếch môi, khẽ đến mức khó mà nhận ra.

Đương nhiên anh biết người đến phỏng vấn mình hôm nay là cô từ lâu rồi.

Nói đúng ra, vì biết cô làm việc ở Phong Thượng nên anh mới phá lệ đồng ý cuộc phỏng vấn này.

Vừa rồi anh hỏi ngược lại cô như thế chẳng qua là muốn chọc cô chút thôi, không ngờ cô lại căng thẳng như vậy.

Trông dáng vẻ thẹn thùng này, hoàn toàn không khớp với những gì anh tra được về quá khứ của cô.

Tâm tư Cố Mặc Ngôn thoáng thay đổi, ngoài mặt lại bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, tôi đã kết hôn rồi, cũng mới đây thôi.”

Cố Mặc Ngôn cố ý kéo dài câu ‘mới đây thôi’, ánh mắt như có như không đảo qua Tô Thư Nghi, làm cho tim cô lại bắt đầu đập nhanh.

Tô Thư Nghi còn chưa kịp tiếp lời thì Hiểu Khiết ở bên cạnh đã khoa trương ‘a’ một tiếng.

“Cố tổng đã kết hôn rồi ư? Nếu để các độc giả nữ thấy tin này thì tan nát cõi lòng hết thôi.” Hiểu Khiết bi thương nói, đồng thời cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ: “Không biết vợ của Cố tổng là người thế nào? Có phải cô chủ của gia đình giàu có nào không?”

“Hiểu Khiết!” Tô Thư Nghi nhanh tay kéo Hiểu Khiết một cái, câu hỏi này hoàn toàn ngoài bản thảo của bọn họ, hơn nữa quá riêng tư, còn hơi mất lễ phép nữa.

May là Cố Mặc Ngôn cũng không giận, chỉ cười nhạt mà không trả lời Hiểu Khiết.

“Được rồi, chúng ta cũng đã hỏi rất nhiều vấn đề đời tư của Cố tổng, tiếp đến là vài câu hỏi về phương diện công việc đi.” Tô Thư Nghi không muốn tiếp tục luẩn quẩn ở vấn đề kết hôn nữa, nhanh chóng thay đổi đề tài phỏng vấn.

Những câu hỏi sau đó đều theo kiểu dập khuôn, cuộc phỏng vấn cũng kết thúc trong một nhịp độ rất an toàn.

“Lần này rất vui có thể tiếp nhận phỏng vấn của quý báo.” Lúc từ biệt, Cố Mặc Ngôn lịch sự bắt tay từng người, nhưng lúc bắt tay Tô Thư Nghi lại tạm dừng nhiều hơn một giây, đôi mắt đen hơi cụp xuống nhìn chằm chằm nhẫn trên tay trái của cô, khẽ nhếch môi: “Nhẫn đẹp lắm.”

Bỗng chốc Tô Thư Nghi chợt cảm thấy hai má nóng bừng, vội vàng rút tay về.

Mãi cho tới khi ra khỏi văn phòng Cố Mặc Ngôn, thần kinh căng chặt của Tô Thư Nghi mới buông lỏng.

Hiểu Khiết còn đứng bên cạnh khoa trương nói: “Trời ạ, em được bắt tay tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu luôn đấy! Em quyết định tuần này tuyệt đối không rửa tay.”

Tô Thư Nghi dở khóc dở cười nhìn Hiểu Khiết, đang định mắng cô ấy dại trai thì chợt thấy thư ký của Cố Mặc Ngôn nhanh chân đi về phía bọn họ, trong tay cầm vài chiếc hộp nhỏ tinh xảo.

“Mấy chị phóng viên tạp chí Phong Thượng! Đây là món quà nhỏ mà tổng giám đốc của chúng tôi chuẩn bị cho mọi người, xin mọi người vui lòng nhận cho.”

Hiểu Khiết nhận chiếc hộp nhỏ đóng gói tinh xảo, càng thêm hưng phấn: “Trời ơi, còn có quà nữa chứ.

Cố tổng đúng là chu đáo quá mà!”

Nói xong, cô nàng nóng lòng mở hộp ra, bên trong là chiếc khăn lụa Chanel.

“Uầy, không hổ là tổng giám đốc tập đoàn, ra tay thật hào phóng!” Hiểu Khiết kích động reo lên: “Đã thế của mỗi người đều có màu sắc và hoa văn khác nhau nữa chứ.

Chị Thư Nghi, mau cho em xem của chị màu gì nào?”

Tô Thư Nghi vốn không định mở ra, nhưng không chịu nổi Hiểu Khiết nhõng nhẽo làm nũng nên đành phải mở.

Nhưng khoảnh khắc nắp hộp mở ra, cô vừa đánh mắt nhìn thứ bên trong đã lập tức tái mặt, nhanh chóng đóng hộp lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.