Con ông hận ông! Theo như ánh mắt lãnh khốc của đứa con này, Tề Nhạc bất giác ngạc nhiên nhận ra điều đó, từ trước đến nay, ông chưa từng chú ý Ngạo Vũ thật sự lãnh khốc vô tình, điều này thật sự làm ông đau đớn.
Tề Ngạo Vũ tuyệt không để ý đến sắc mặt trắng bạch của cha, tiếp tục lãnh đạm nói : "Nếu thực cảm thấy Thành Tiệp tốt, vậy thì trước mắt cứ để nàng ta làm tình nhân, sau này nếu có thể sẽ thu nhận nàng, con không phản đối. Cha hiện tại vẫn rất khỏe mạnh, huống chi lại có một số lớn người say mê tiền, con tin rằng Thành Tiệp cũng không ngoại lệ. . . . . ."
"Câm mồm!" Tề Nhạc tức giận rống to, tức giận đến độ khuôn mặt đỏ bừng lên, "Ngươi đang nói hưu nói vượn cái gì vậy? Ngươi muốn làm ta tức chết phải không?"
"Con chỉ là đề nghị. Về phần muốn làm như thế nào, là chuyện của cha. Công ty còn có việc, con xin phép đi trước!" Tề Ngạo Vũ thu xếp mọi thứ xong xuôi, đứng dậy bước ra ngoài.
"Đứng lại!"
Mệnh lệnh nghiêm khắc đó cũng không ngăn được bước chân Tề Ngạo Vũ, hắn không quay đầu lại, cứ tiếp tục bước đi.
"Tề ngạo vũ, ta nói. . . . . . Tức chết ta, tên tiểu tử này rõ ràng muốn chọc tức ta!" Tề Nhạc thở dốc, thở hồng hộc, thở như trâu, bàn tay to mạnh vung lên, trên bàn trà, mọi thứ đồng loạt rơi xuống .
Tề Ngạo Vũ bình tĩnh, khẽ hé ra khuôn mặt tuấn tú tối sầm, một nét nhăn nhó ẩn hiện trên vầng trán cao tuyệt mỹ.
Cháu trai? Ngay cả con ông ta cũng chưa có thời gian để quan tâm, sao lại vội vã muốn có cháu trai? Tề Ngạo Vũ cười lạnh, đã lớn tuổi rồi, xem ra muốn học theo người ta vui chơi với con cháu sao?
Tề Nhạc vốn tin tưởng vào thế lực của tiền tài, ông cho rằng chỉ cần tiền lương cao, nhất định sẽ thu phục được nhiều người tài kéo đến phục vụ, sẽ mua được thầy giáo giỏi để dạy dỗ cho con trai, cho nên ông vung tiền bạt mạng để mua lấy người tài, giao hết công việc cho bọn họ, sau đó tận tình và bừa bãi đem toàn bộ sức lực, thời gian và tiền bạc cung phụng cho hàng loạt các mỹ nhân. Cứ đúng giờ, ông cho triệu kiến đứa con trai, không phải để hỏi về tiến độ của việc học, kết quả cuộc thi mà là tiếp tục những câu nói đe dọa, bắt ép phải học, phải thế này, phải thế kia. Ông chưa từng có một câu nói thân tình ân cần thăm hỏi.
Với phương thức giáo dục như vậy, thật sự đã làm cho Ngạo Vũ dư sức vượt qua được những người khác kể cả về tri thức lẫn năng lực, nhưng bù lại, hắn cũng sớm hình thành thói quen giống như cha, không bao giờ lùi bước trước các vấn đề khó khăn. Bất quá, vẫn còn có vài điểm hạn chế, điển hình có thể nói đến việc công và việc tư của hắn cõ thể tóm tắt trong một câu: cưới vợ cũng như sống chết. . . . . . Chuyện này phải xem hắn có cao hứng hay không, những người khác cho dù là cha của hắn cũng không có quyền can thiệp!