Ôm Lấy Ta Nam Nhân

Chương 26: Cổ đại ngược vai chính văn. (1)




Có Cố Bạch khuyên bảo, Tần Thí Thiên tạm thời không có động vào quân gia kia nữa.

Bất quá Tần Thí Thiên cũng không phải là người lương thiện gì, y là Ma tông tông chủ, không kiêng nể gì, tàn nhẫn thị huyết Ma tông chi chủ, sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Sau khi trở về, chờ Tử Tâm liên trưởng thành hoàn toàn, y liền dùng rồi rời đi bế quan, chờ đến khi xuất quan, Cố Bạch rõ ràng cảm giác được lực lượng cường đại trên người y có loại ảo giác không người nào có thể địch nổi.

Không, không phải ảo giác, dùng Tử Tâm liên xong Tần Thí Thiên đột phá Cảnh giới Thiên Nhân, giờ phút này y trên toàn đại lục đã là thiên hạ vô địch.

Sau đó Tần Thí Thiên liền mang theo người lại lần nữa tìm tới quân gia, y nhưng thật ra không có giết chết Quân Viêm Hàn cùng Mạc Hải Ca, chỉ là đem đan điền kinh mạch của Quân Viêm Hàn phế đi, hơn nữa lại đem quân gia to như vậy hủy diệt, đối phương vĩnh viễn cũng không thể tu luyện lại nữa, cả đời chỉ có thể làm người bình thường.

Vị tổ tiên chí cường kia của Quân gia thời điểm xuất hiện thì đã chậm, động võ lại đánh không lại Tần Thí Thiên, chỉ phải tự nhận mình xui xẻo, thậm chí còn cảm thấy may mắn cảm động đại ma đầu ở đại lục này mỗi người đều sợ hãi chửi rủa tuy là hủy diệt quân gia, nhưng không có giết toàn bộ con cháu quân gia.

Tần Thí Thiên đối với việc này khinh thường không thèm nhìn, xoay người liền quay trở về Ma tông, Ma tông tông chủ y làm việc từ trước đến nay đều là tùy tâm sở dục, không cần ai phải may mắn cùng cảm động cái gì.

Lần này Mạc Hải Ca không có chết, tuy rằng cùng Quân Viêm Hàn ở bên nhau, nhưng không có Tần Thí Thiên làm người xấu, không có sinh tử cách xa nhau trả giá hy sinh cảm động đất trời, cậu ta không hề còn là nốt chu sa Quân Viêm Hàn vĩnh viễn nhớ thương nữa.

Quân Viêm Hàn tuy nhận lấy cậu ta, nhưng bên người lại không chỉ có một người là cậu ta, huống chi cậu ta vẫn là một nam tử, không thể vì quân gia kéo dài hậu đại, lại không có đại bối cảnh gì, cậu ta ở bên người Quân Viêm Hàn ngay cả thân phận đứng đắn cũng không có, chẳng qua là cái luyến sủng mà thôi.

Hơn nữa Quân Viêm Hàn bởi vì cậu ta mà biến thành phế nhân, chung thân không có khả năng bước lên địa vị cường giả chí tôn, trong lòng đối với cậu ta đã sớm sinh ra oán hận, thái độ đối với cậu ta thô lỗ lại lãnh đạm cực kỳ.

Mỗi khi như thế, Mạc Hải Ca đều nhịn không được ở trong lòng rơi lệ, bản thân cậu ta vì Quân Viêm Hàn trả giá nhiều như vậy, vì hắn phản bội Ma tông, vì hắn phản bội sư phó, vì hắn trả giá hết thảy, nhưng kết quả cậu ta bất quá chỉ là một trong những số nam nhân nữ nhân bên người Quân Viêm Hàn mà thôi.

Quân Viêm Hàn đã từng đối với cậu ta nói qua ' nhất sinh nhất thế nhất song nhân ' lời thề này lại chỉ có mình cậu ta nhớ rõ, nhớ tới những ngày đã từng ở Ma tông, những ngày mà Tần Thí Thiên đối với chính mình vô hạn vinh sủng, trong lòng cậu ta rất nhiều lần tự hỏi, vì Quân Viêm Hàn, cậu ta đáng giá sao..

Mà Quân Viêm Hàn bởi vì không thể lại tu luyện linh khí trở thành một người bình thường, tuy là hắn thông minh cũng vô pháp có được thành tựu giống như trong cốt truyện, cả đời chỉ có thể tầm thường vô vi vượt qua, này đối với kẻ có hùng tâm tráng chí như hắn mà nói, nửa đời sau đã được chú định cả đời tối tăm..

Mà Tần Thí Thiên sau khi phản hồi Ma tông tự mình phá vỡ giam cầm của những cường giả trong thế giới truyền thuyết ở một đại lục khác.

Nhưng y cũng không có tiến đến, ngược lại tiếp tục làm Ma tông tông chủ của y cả ngày tiêu sái tự tại, không giống chính là bên người y lại nhiều ra một thiếu niên có bộ dáng thanh tú.

Nếu gặp qua thiếu niên kia người đó sẽ nói, tuy thiếu niên kia tướng mạo thân hình đều bình thường, nhưng Tần Thí Thiên lại đối với người ta thập phần si mê, mặc kệ đi đến nơi nào đều phải mang theo, nửa khắc cũng đều không rời, quả thực so với Mạc Hải Ca còn muốn mê muội hơn nhiều, bất luận tuyệt sắc giai nhân gì đó đều không thể thay thế được.

Trăm năm sau, thiếu niên trước một bước qua đời, có được ngàn năm thọ mệnh Ma tông tông chủ Tần Thí Thiên nhưng vẫn tự đoạn tâm mạch cùng thanh niên cộng phó nơi hoàng tuyền, làm tất cả mọi người trên đại lục thổn thức không thôi, truyền rằng vị Ma tông tông chủ này tuy lãnh khốc thị huyết, nhưng lại là một người chí tình chí nghĩa..

* * *

Cố Bạch trở lại không gian đen như mực, hoàn cảnh chung quanh vẫn là giống như trước đây, một chút đều không có biến hóa, linh hồn thân thể lại ngưng tụ chân thật hơn một ít.

Chỉ là lúc này đây trở lại sao trời, cậu có chút ngốc lăng, rốt cuộc tại thế giới chân thật sống tới trăm năm lâu như vậy, cậu yêu cầu cần có chút thời gian phản ứng lại.

"Cảm giác thế nào?"

Đã lâu thanh âm thần bí lại lần nữa vang lên, Cố Bạch lấy lại tinh thần.

Lần này không phải đối với bốn phía không người nữa, mà là một nam nhân cao lớn mặc áo giáp màu đen, nhìn không thấy dung mạo xuất hiện giữa không trung trước mặt cậu, đối phương thân thể có chút trong suốt, hẳn là trạng thái vẫn như cũ là hư ảnh linh tinh, cùng với lúc triệu hoán làm nhiệm vụ lúc trước giống nhau.

Cố Bạch chạy nhanh chắp tay tôn kính gọi "Chủ nhân.."

"Ân, nhiệm vụ hoàn thành không tồi, linh hồn cậu nhìn qua ngưng tụ không ít.."

Kẻ thần bí tuy khen ngợi, nhưng mặt nạ để lộ ra cặp mắt như cũ rét lạnh như băng, làm người không dám nhìn thẳng, phảng phất không có nửa điểm nhân tình.

"Lần này đa tạ chủ nhân trợ giúp.." Cố Bạch không dám tiếp tục đi xem nam nhân, trên người đối phương có loại hơi thở rét lạnh làm người khủng bố cực kỳ.

"Không cần nói cảm ơn, lần trước là khen thưởng của cậu, nhiệm vụ lần này không có, cậu hiện tại yêu cầu lập tức tiến vào nhiệm vụ, hay vẫn là muốn nghỉ ngơi một lát?" Kẻ thần bí nhàn nhạt nói.

"Ta muốn nghỉ ngơi một chút.." Cố Bạch do dự một chút, lại nói "Chủ nhân.. Ta có thể hỏi người một vấn đề sao?"

"Hỏi đi.."

"Chủ nhân, người nói những người trong những thế giới đó đều có linh hồn, như vậy bọn họ nếu chết đi có phải hay không cũng sẽ luân hồi?"

"Có linh hồn tự nhiên sẽ luân hồi."

"Chúng ta đây thời điểm làm nhiệm vụ có khả năng lại lần nữa gặp được từng người bọn họ sao?" Cố Bạch ngừng thở hỏi.

"Sẽ, nhưng khả năng không lớn, bởi vì thế giới có quá nhiều thứ vô biên..".

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||

Kẻ thần bí nói xong nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt có chút lạnh băng, sau đó tiếp tục nói "Cậu hỏi cái vấn đề này, là lưu luyến những người ở những thế giới đó sao?"

"..."

Cố Bạch không nói chuyện, cậu không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì cậu cũng không biết, chỉ là lần này thời điểm rời đi, cậu so với lần đầu tiên khi kết thúc nhiệm vụ nhiều hơn vài phần không nỡ, tuy rằng thực nhạt, chính là cậu vẫn có thể cảm giác được, bởi vì đó là cảm xúc cậu chưa từng có qua.

"Kỳ thật lưu luyến cũng không có gì, trong các ngươi những người này không phải không có người như vậy, lưu luyến tài phú, địa vị, quyền thế, giang sơn mỹ nhân ở những thế giới đó.. Nhưng bổn quân yêu cầu nhắc nhở cậu chính là, các ngươi cùng những người ở những thế giới kia không giống nhau, bọn họ sau khi chết đi sẽ có luân hồi, nếu các ngươi trầm mê trong đó, nếu chết, đó là chân chính sẽ chết.."

Kẻ thần bí nhìn biểu tình trên mặt Cố Bạch, thanh âm không có một chút cảm xúc dao động nói.

"Cố Bạch, cậu có biết lúc trước ta vì sao lựa chọn cậu sao?"

"Thỉnh chủ nhân minh kỳ."

"Trước khi chọn cậu, bổn quân tuyển qua rất nhiều người, đến bây giờ mới thôi, bọn họ cũng sẽ vì bổn quân mà cống hiến, chính là bọn họ không ngừng đi đến những thế giới kia liền không có trở về nữa.. Mà cậu có một ưu điểm mà bọn họ đều không có, đó chính là bởi vì cậu không có tâm, cậu là người trời sinh không có cảm tình con người, cậu sẽ không xử trí theo cảm tính sa vào trong những thế giới kia, tuy rằng bổn quân không ngại chuyện thuộc hạ của bổn quân sa vào ở những thế giới đó mà tử vong, bởi vì cảm tình là thứ tất cả mọi người đều vô pháp tránh khỏi, nhưng Cố Bạch, bổn quân cảm thấy cậu khẳng định cậu là người sống được lâu nhất.."

Cố Bạch sắc mặt hơi đốn, không nói chuyện, cúi đầu giấu đi đôi mắt bỗng nhiên dao động của mình, nhịn không được duỗi tay sờ đến ngực mình tựa hồ thật sự như không có tiếng tim đập, phát thần thật lâu sau.

"Tạ chủ nhân, ta hiểu được, ta muốn lập tức tiến vào nhiệm vụ.."

Sau một lúc lâu, cậu chắp tay lại, bình tĩnh nói.

* * *

"Đỗ Vân Khê, lão nương nói cho ngươi biết, nếu ngươi không phải là khối thịt từ trên người lão nương hoài thai mười tháng đẻ ra không nỡ ném đi, lão nương mới sẽ không quản ngươi sống hay chết.. Ngày mai liền phải đi Phó phủ, trước nói rõ cho ngươi biết, về sau ngươi tốt nhất thành một chút nghe lời đừng gây chuyện cho ta, nếu không xảy ra chuyện gì liên lụy tới lão nương ta chính là người đầu tiên đem ngươi đá ra ngoài.."

Mới vừa vừa tỉnh lại, Cố Bạch còn chưa có mở to mắt ra, cảm giác đầu tiên nhận được chính là đầu bị người ta dùng ngón tay chọc thật mạnh lên, bên tai là thanh âm nữ nhân hung hăng dặn dò.

Chỉ là không đợi cậu trợn mắt đi nhìn người trước mặt cùng hoàn cảnh chung quanh, ngực cậu liền lập tức sinh ra một cổ thống khổ khó có thể hình dung.

Sau đó tư liệu cốt truyện khổng lồ tự động truyền tống tiến vào trong đầu óc cậu, làm đầu cậu trướng đến từng đợt phát đau.

Nguyên chủ bổn họ Đỗ, danh Vân Khê, là một nhi tử của một kỹ nữ thanh lâu.

Nương cậu ta gọi là Đỗ Hải Đường, tên thật là Đỗ Nhị Nha, nguyên bản là một nhị nha đầu của Đỗ gia sống ở một vùng nông thôn nhỏ, bởi vì trong nhà khó khăn không có nổi cơm để ăn, nên đã bị bán đến thanh lâu.

Sau khi tới thanh lâu rồi, Đỗ Nhị Nha không phải không phản kháng qua, nhưng bị tú bà đánh một trận, lại bị bỏ đói qua mấy ngày cũng liền ngoan ngoãn thuận theo.

Nói cái gì không có cốt khí, so sánh cùng chuyện phải tồn tại lại được ăn cơm no, không đáng kể một chút nào, Đỗ Hải Đường từ nhỏ cũng phải trải qua những ngày tháng khổ sở, từ đáy lòng nàng không muốn lại phải trải qua những ngày tháng như trước kia nữa.

Dù sao ở nhà nàng cũng không được cha mẹ thích, cả ngày mệt chết mệt sống làm việc còn ăn không đủ no, mà ở trong lâu này được ăn ngon uống tốt, còn có quần áo mới để xuyên, Đỗ Nhị Nha cũng liền an phận xuống, chính thức thay tên thành Đỗ Hải Đường.

Đỗ Hải Đường tuy là xuất thân nông gia, nhưng lớn lên xinh đẹp, có thể nói là một thiên kiều bá mị (1), mà tú bà cũng một lòng muốn đem nàng bồi dưỡng thành đầu bảng cô nương, vì không cần khổ đầu, cũng vì muốn trải qua những ngày tháng tốt nhất, nàng cũng liền dốc hết sức lực nỗ lực học tập.

(1) Thiên kiều bá mị: Xinh đẹp tuyệt trần.

Rốt cuộc, Đỗ Hải Đường cũng trở thành đầu bảng cô nương của thanh lâu, nhất cử nhất động đều là phong tình vạn chủng, dẫn tới muôn vàn nam nhân vì nàng mà tranh giành tình cảm.

Sau đó thực cẩu huyết chính là đầu bảng cô nương tuổi trẻ xinh đẹp gặp gỡ một thư sinh nghèo lên kinh đi thi, cũng chính là cha nguyên chủ, hai người tương thân tương ái biểu diễn một câu chuyện tình yêu cảm động lòng người.

Nương nguyên chủ lấy ra tài sản tích góp của bản thân giúp đỡ cho cha cậu ta, cha cậu ta cũng hứa hẹn nếu sau này công thành danh toại nhất định sẽ trở lại cưới giai nhân về làm vợ, được nhóm tiểu tỷ muội thanh lâu hâm mộ thành một đoạn giai thoại.

Nhưng thực bất hạnh chính là, cha nguyên chủ sau khi đỗ Trạng Nguyên xoay người liền muốn cưới con nhà có tiền có thế, tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối, bất quá cha cậu ta còn có chút lương tâm, đem nương cậu ta nuôi dưỡng ở một biệt viện bên ngoài trở thành di nương.

Nhưng hành vi có hoàn mỹ bao nhiêu thì cũng không thể gạt được mắt xem sáu phương tai nghe tám hướng của chính thất phu nhân, thực mau, nương cậu ta dưới sự trợ giúp của chính thất phu nhân đoan trang thục lương, nháo ra một hồi bắt gian tại giường.

Người cha tài cao bát đẩu của cậu ta hoàn toàn không hoài nghi qua nương cậu ta vác cái bụng đã to tới mấy tháng làm như thế nào mà cùng người vụng trộm, suy đoán hơn phân nửa hẳn là sớm đã muốn quăng cái hồng nhan tri kỷ này đi từ lâu rồi.

Cho nên thuận theo tự nhiên, nương cậu ta liền mang theo bụng lớn bị đuổi ra ngoài, mà chính thất phu nhân kia thì lại đắc ý vỗ tay, xoa tay hầm hè tiếp tục đi thu thập tam di nương xinh đẹp như hoa nào đó..

Bởi vì không có tiền không nhà không có nơi để đi, Đỗ Hải Đường sau khi sinh hạ nguyên chủ ra, trừ bỏ có khuôn mặt thì cũng không có kỹ năng gì khác để kiếm ăn, chỉ có thể chính mình lại chạy về thanh lâu làm nghề cũ.

Cho nên trải qua cảm tình một hồi lên lên xuống xuống phập phồng lại khúc chiết hết bài này đến bài khác như vậy, từ lúc vừa sinh ra, nương nguyên chủ đối với cha cậu ta cừu hận đến mức tưởng tượng ra vô số lần muốn bóp chết cậu ta.

Nhưng có lẽ trong lòng còn sót lại một chút thiên tính của người làm mẹ, cũng là vô số lần từ bỏ ý nghĩ này, hơn nữa cũng không ném cậu ta đi, đem cậu ta dưỡng lên.

Bất quá nương nguyên chủ tuy không có bóp chết hay ném cậu ta, nhưng bởi vì nguyên nhân từ cha cậu ta nên đối với cậu ta cũng không thể nào mà tốt được, ngày thường không phải đánh thì chính là mắng.

Tuy rằng thơ ấu tương đối bi thảm như vậy, nhưng nguyên chủ kỳ thật cũng không có cái gì là oán hận cả.

Nương cậu ta đối với cậu ta không tốt, nhưng rốt cuộc cũng cho cậu ta một cái mệnh, đem cậu ta nuôi lớn, miệng dao găm tâm đậu hủ, ngẫu nhiên cũng sẽ quan tâm cậu ta một chút, sinh nhật còn sẽ cho cậu ta làm một kiện quần áo mới, hơn nữa cũng không đem cậu ta đưa tới thanh lâu, mà là trộm dưỡng ở bên ngoài, tránh cho cậu đi theo bị nhập tiện tịch (2) thanh lâu.

(2) Tiện tịch: Xuất thân từ gia đình ti tiện, thấp hèn.

Nếu cả đời cứ như vậy qua đi đối với nguyên chủ mà nói cũng không quá tồi tệ, tính cách cậu ta yếu đuối nhát gan, không đọc qua sách không có chí hướng gì.

Nhưng thực đáng tiếc, nương cậu ta không phải là người chịu an phận cam nguyện chịu khổ gì, trước khi nàng đến cái thời hoàn toàn tuổi già sắc suy, lại thông đồng với một phú hộ thương nhân lão gia, ham của lạ nên đem nàng cưới vào cửa làm tiểu thiếp.

Vì thế, nguyên chủ thực may mắn đã bị nương mình cùng mang theo đi qua, ai ngờ này vừa đi, liền chú định cả đời cậu ta là bi thảm lại xui xẻo!

* * *

Hết chương 26.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.