Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 98: Về kinh (1)




Hôm sau, Thẩm Gia đến Hải Đường viện thăm Thẩm Như.

Không biết có phải do rơi xuống nước hay không, Thẩm Như không có tinh thần gì, nói chuyện cũng là lạ, hỏi đông nàng đáp tây, đề tài luôn hướng về âm ti báo ứng gì đó, thần thần quỷ quỷ, Thẩm Gia sởn gai ốc, chỉ nghe được một lát liền ngồi không yên, tìm cái cớ chuồn ra, vừa vặn ở tiền viện đụng phải Trần Thích.

Trần Thích bởi vì bị Hoài Ngọc đập vỡ đầu, trán còn quấn vải trắng.

Thẩm Gia thấy lại áy náy, liền thay Hoài Ngọc nói lời xin lỗi: “Trần công tử, thật xin lỗi, đầu còn đau sao? Nếu muốn dùng thuốc gì, cứ việc nói với hạ nhân trong phủ.”

Trần Thích cười nói: “Châu Châu, không phải đã nói gọi ta Duẫn Nam là được rồi sao?”

Nghe tiếng “Châu Châu” này, Thẩm Gia chẳng biết tại sao, lại nổi lên một tầng da gà, có lẽ là trong tiềm thức của nàng, đem lời Tân Di đêm qua coi là thật, nhưng nàng nhìn mặt Trần Thích, lại thật sự không cách nào đem chuyện quân tử ôn nhuận như ngọc trước mắt này cùng chuyện đánh thê tử đều từ một người.

“Tỷ phu, sau này huynh đừng gọi ta là Châu Châu nữa. Không thích hợp, giống như Thẩm Như, gọi ta là tiểu muội được rồi.”

Trần Thích nghe vậy, nụ cười cứng đờ: “Được.”

*

Năm trước khi rời kinh, thánh thượng từng nói cuối năm phải trở về, nhưng bởi vì dọc đường sinh ra rất nhiều việc đột xuất, liền ở lại Kim Lăng qua năm mới, năm sau Thẩm Gia lại sinh bệnh, hơn nữa Hoài Ngọc, Thẩm Như lần này rơi xuống nước, thời gian hồi kinh kéo dài tới cuối tuần đầu của tháng hai, thánh thượng thúc giục Hoài Ngọc về kinh hết phong thư này đến phong thư khác, từ ngữ cũng càng ngày càng nghiêm khắc, bọn họ không thể ở lại Kim Lăng nữa, nhất định phải lên đường trở về.

Cuối tháng hai, Tương thành Bá Chu Húc, thái giám thủ bị Lưu Bác, Binh Bộ Thượng Thư Văn Phù phái một đoàn quan viên các bộ Nam Kinh tiễn đưa ở bến tàu Đông Thủy Quan, dưới sự hộ tống của đội ngũ tám trăm quân sĩ tinh nhuệ của Thủy sư doanh Nam Kinh, đoàn người Phù Phong Vương đi lên thuyền lớn, theo sông Tần Hoài thong thả ra khỏi Tam Sơn Môn, đi tới bến đò Long Giang nơi sông Tần Hoài và Trường Giang giao hội.

Bến đò Long Giang nằm ở phía tây thành Kim Lăng, tiếp giáp Nghi Phượng Môn, lưng tựa vào núi Sư Tử, tiết trời giữa xuân, hoa đào Giang Nam rực rỡ nở rộ, Tạ Dực ở cách mười dặm tạm biệt bọn họ.

Thẩm Gia hỏi hắn: “Cữu cữu, ngoại tổ mẫu đâu?”

Tạ Dực nói: “Lão thái thái lớn tuổi, chịu không nổi nỗi khổ ly biệt, ta bảo bà đừng tới.”

Thẩm Gia vừa nghe, vành mắt đỏ lên, không khỏi nhớ tới tình hình ba năm trước nàng lên kinh thành, ngoại tổ mẫu ôm nàng vào trong ngực, khóc vô cùng thương tâm.

Tạ Dực nhét cành liễu vào lòng bàn tay nàng, giọng nói thoải mái nói: “Cũng không phải vĩnh biệt, khóc cái gì? Sang năm sinh nhật con, ta đi kinh thành thăm con, mau lau nước mắt đi, đừng khóc nữa.”

Hoài Ngọc bên cạnh thay nàng lau khô nước mắt, Thẩm Gia lúc này mới chậm rãi ngừng khóc.

Tạ Dực gọi Hoài Ngọc qua một bên, thần sắc nghiêm túc nói: “Lần này đi kinh thành, đường thủy hơn một ngàn dặm, đi qua nhiều thôn trấn, nếu hung thủ phía sau có ý hại ngươi, chắc chắn sẽ ra tay trên đư”Con hiểu, cữu cữu yên tâm, con chắc chắn sẽ liều mạng bảo vệ Châu Châu chu toàn.”

Tạ Dực ngước mắt: “Chính ngươi cũng phải cẩn thận.”

“Vâng.” Hoài Ngọc cười ra hàm răng trắng, “Đa tạ cữu cữu quan tâm.”

Tạ Dực không thích dáng vẻ cợt nhả của hắn, tức giận nói: “Bớt dát vàng lên mặt mình đi, ta không quan tâm ngươi.”

Hoài Ngọc nghiêm mặt: “Vâng.”

Tạ Dực đi ra khỏi vị trí, đi tới trước mặt Đàm Miểu, nói: “Tử Du huynh, huynh có việc quan trọng trong người, tại hạ không chuẩn bị rượu nước đưa tiễn, an nguy của ngoại tôn và phu quân của nó, toàn bộ đều dựa vào huynh.”

Đàm Miểu chính là tổng binh quan hộ tống đội ngũ lần này, đầu năm thăng chức, đã không phải là Thiên tổng, thăng thành Du kích.

Đàm Du kích cười nói: “Hộ tống vương gia vương phi an toàn về kinh là chức trách của ta, đây là vì công. Tôn tiểu thư gọi ta một tiếng thúc thúc, là ta nhìn lớn lên, bảo vệ an nguy của nàng là việc thúc thúc ta nên làm, đây là vì tư. Vô luận là công hay tư, ta cũng sẽ không để nàng gặp chuyện không may, ngươi làm cữu cữu, cứ yên tâm giao cho ta đi.”

Hắn cười đ.ấ.m Tạ Dực một quyền.

Tạ Dực cũng cười nói: “Vậy thì trông cậy vào huynh, đợi huynh về Nam Kinh, ta mời uống rượu.”

“Cái này ta thích!” Đàm Miểu cười to, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên, vỗ vỗ vai Tạ Dực, “Ta còn phải xuống bố trí phòng ngự, sẽ không làm lỡ lời tạm biệt của ngươi.”

Tạ Dực không hiểu ý, thấy Đàm Miểu vẫn nháy mắt sau lưng hắn, xoay người lại nhìn, thì ra Thẩm Như đứng ở phía sau.

Thẩm Như đeo một chiếc áo choàng màu sáng, nhưng sắc mặt tái nhợt, dung nhan tiều tụy, cả người gần như gầy đi, Hỉ Nhi đi theo phía sau, nha đầu này cam tâm tình nguyện đi theo nàng, Vương phu nhân ở đông phủ cũng không tiện nói gì.

“Cữu cữu….”

Thẩm Như ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn, dường như có vạn lời muốn nói.

Tạ Dực chỉ nói một câu: “Bảo trọng thân thể.”

Hắn xoay người rời đi, Thẩm Như si ngốc nhìn theo bóng lưng người đó, bất giác rơi lệ.

*

Con thuyền lớn rời khỏi bến tàu, lái vào Trường Giang, đi qua Nghi Chân, Kinh Khẩu, tiến vào Qua Châu Độ. Qua Châu Độ này chính là một hòn đảo nhỏ nơi Trường Giang và Đại Vận Hà giao nhau, bốn phía đều là nước, nằm ở Dương Châu phủ, từ xưa đến nay chính là nơi vô số văn nhân mặc khách ở đây lưu lại danh thiên truyền đời, ví dụ như Vương An Thạch triều Tống “Kinh Khẩu Qua Châu nhất thuỷ gian/Chung sơn chỉ cách sổ trùng san.”*

(*) Trích bài thơ “Bạc Thuyền Qua Châu” (泊船瓜洲 - Đỗ thuyền bến Qua Châu) của thi nhân thời Tống - Vương An Thạch. Dịch nghĩa: Qua Châu, Kinh Khẩu một sông/Chung Nam cách núi mấy trùng trơ vơ.

Đến thời nhà Tấn, đây là lối vào duy nhất để sông Trường Giang chảy vào sông Tào.

Qua Châu Độ nằm sát Dương Châu, đây là một thành phố nổi lên bởi kênh đào, cũng là một thành phố lịch sử văn hóa nổi tiếng.

Nỗi buồn khi Thẩm Gia xa nhà đã tan biến, nhân lúc thuyền neo đậu ở bến tàu, nàng lôi kéo Hoài Ngọc hào hứng đi dạo trong thành Dương Châu, mua một đống đồ sơn mài, giấy cắt, đường phèn, trà, trứng vịt muối,.....

Rời khỏi Dương Châu, thuyền đi vào kênh Vận Hà.

Đoạn đường này đều là các quán của nông thôn, ngoại trừ cảnh trí hai bờ sông, không có gì đẹp mắt, xem nhiều cũng chán.

Thẩm Gia cả ngày ở trên thuyền không có việc gì làm, liền lôi kéo Hoài Ngọc làm chuyện kia, bọn họ đối với thân thể của nhau đều rất mê muội, hơn nữa đang tuổi huyết khí phương cương, cả ngày nhốt ở khoang thuyền đóng cửa không ra, cơm canh đều được hạ nhân đưa vào, cho dù thỉnh thoảng lên boong tàu hóng gió, vẫn nồng tình mật ý.

Hôm đó hai người mây tan mưa tạnh, Thẩm Gia nằm ở dưới thân Hoài Ngọc, bỗng nhiên vỗ về bụng hỏi: “Ngươi nói xem, trong này có thể đã có một đứa bé hay không?”

“……”

Hoài Ngọc còn đắm chìm trong dư vị, mặt thì đỏ đỏ, nghe lời này, trong nháy mắt khôi phục cái nhìn tinh anh, giọng nói hơi khàn, lộ ra vẻ lười biếng sau khi chuyện qua đi: “Nàng muốn có con?”

“Đương nhiên rồi, chàng không muốn sao?”

Thẩm Gia phiền muộn nói: “Thẩm Như đã mang thai rồi, mà ta còn chưa có tin vui gì cả.”

Lời này Hoài Ngọc nghe không hiểu: “Nàng rốt cuộc là muốn thắng tỷ tỷ? Hay là đơn thuần muốn có con?”

Thẩm Gia cắn móng tay suy nghĩ một chút, nói: “Ta cũng không biết.”

Hoài Ngọc từ trên người nàng lật xuống, gối lên cánh tay hừ cười nói: “Chính nàng cũng còn là một đứa bé, chậm vài năm nữa cũng được, không cần vội.”

Thẩm Gia ngạc nhiên nói: “Chàng nói chậm mấy năm là có thể chậm mấy năm à?”

Loại chuyện sinh con này, không phải trời định sao, còn có thể bị hắn khống chế?

Hoài Ngọc nhất thời không đề phòng, bị nàng nắm được nhược điểm trong lời nói, đành phải nhắm mắt giả bộ ngủ, ý đồ lừa dối qua cửa.

Nhưng sau khi hắn ngủ thiếp đi, bỗng nhiên nhận ra không thích hợp.

Hoài Ngọc mở đôi mắt đen kịt, cắn răng hỏi: “Thẩm Châu Châu, nàng đang làm gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.