Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 8: Ỷ mộng (1)




Sau khi trở về nhà vào đêm hôm đó, không ngoài dự đoán Thẩm Gia đã bị Thẩm Như Hải giáo huấn một trận, mắng nàng tùy hứng làm bậy, lôi kéo Thẩm Như đi đến sau núi khiến nhiều người phải liên lụy, kinh động toàn bộ người ở chùa đều phải lên núi tìm nàng.

Đối với việc phụ thân dạy bảo, từ trước đến nay Thẩm Gia nghe tai nọ lại xọ tai kia, nghe một hồi liền mơ màng muốn ngủ gật.

Thẩm Như Hải đại khái cũng biết nàng là gỗ mục khó khắc, cuối cùng cũng đành bỏ cuộc, chỉ là ông nghiêm túc cảnh cáo nàng không được tiếp xúc với Hoài Ngọc nữa.

Bình thường Thẩm Gia không để ý đến lời nói của ông, những lời như vậy đối với nàng như gió thoảng ngang tai, nàng ngáp một cái rồi lại trở về ngủ tiếp.

Đêm nay, nàng nằm trên giường, trong đầu suy nghĩ đi suy nghĩ lại, tất cả đều là cảnh tượng Trần Thích đỡ nàng, nàng hưng phấn đến mức gần như không thể ngủ được.

Thật vất vả mới có thể chìm vào giấc ngủ, nàng lại mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.

Trong mộng, nàng nằm trên lưng của một con sói xám to lớn, sói xám kia cao lớn, lông trên lưng lại rất ấm áp mềm mại, lòng bàn chân rộng của nó giẫm phải lá rụng trong rừng tạo nên tiếng xào xạc xào xạc.

Mà Hoài Ngọc ở bên kia cũng mơ thấy một giấc mộng.

Trong mộng, một con mèo trắng to lớn đang cuộn tròn trên mái nhà để phơi nắng nhưng nó vô tình rơi xuống, hắn đỡ được nó.

Lông của con mèo kia xõa tung mềm mại, ôm vào trong n.g.ự.c cảm thấy nặng trĩu, hắn ngập ngừng đặt lòng bàn tay lên, thịt béo mềm mại tràn ra giữa các ngón tay.

Hôm sau tỉnh lại, Hoài Ngọc ngơ ngác nhìn một bãi ướt át trên háng mình, mặt đỏ bừng như sắp chảy m.á.u đến nơi.

Người hầu Quan Triều đẩy cửa tiến vào kêu hắn rời giường, gặp được một màn này, hắn nhất thời hiểu rõ cười xấu xa: “Gia, ngài đây là đã thông suốt rồi sao?”

“Cút!”

Hoài Ngọc cầm bình hoa quăng qua.

Cảnh xuân rực rỡ, trong vườn bách hoa nở rộ, hương thơm ngào ngạt.

Thẩm Gia bị cấm túc ở trong phủ, mỗi ngày không làm gì ngoài việc ăn và ngủ, cả ngày ăn không ngồi rồi. Một buổi chiều, khi thức dậy sau một giấc ngủ say, nàng bất chợt nghĩ ra một ý nghĩ, một ý nghĩ hết sức to gan!

Nếu Hoài Ngọc có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân thì tại sao nàng lại không thể? Đương nhiên, nàng là "mỹ nhân" kia mà Trần Thích sẽ là anh hùng tới cứu nàng nha.

Vẫn còn dư âm của sự việc xảy ra ở chùa Bạch vân ngày hôm đó, đến nay Thẩm Gia vẫn còn chìm đắm trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi nàng ngã vào vòng tay của Trần Thích, thực sự rất tuyệt vời!

Nếu có thêm một vài lần nữa thì chắc chắn Trần Thích sẽ yêu nàng!

Thẩm Gia nói làm liền làm, lập tức viết một phong thư cho Hoài Ngọc, nhờ Tân Di đưa đến phủ Phù Phong Vương.

Không ngờ phong thư này vừa gửi đi đã biến mất, qua liên tiếp năm sáu ngày sau cũng không thấy hồi âm.

-

Càn Thanh cung.

Long Tiên Hương bên trong lư hương Bác Sơn lẳng lặng phun sương, Thánh Thượng xoa xoa cái cổ đau nhức, ngẩng đàu lên từ chồng tấu chương cao như núi.

Ông là nhi tử của Mục Tông, là đệ đệ của Phù Phong Vương quá cố, niên hiệu hiện tại là Diên Hòa, là Diên Hòa Đế.

Năm đó tiên đế có ý định để con trưởng kế thừa đại nghiệp, nhưng tính tình Phù Phong Vương trời sinh không thích bị gò bó, lại chạy một mạch đến biên cảnh mở đầu cuộc chiến với người Thát Tử. Ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gánh vác gánh nặng giang sơn thay huynh trưởng của mình.

Ngồi trên long ỷ hơn hai mươi năm, Diên Hòa Đế cũng không bao giờ dám lười biếng, ông thức khuya dậy sớm, giống như một cỗ máy móc không biết mệt mỏi. Các bộ sớ vốn đã được các hạ thần của nội các soạn thảo, ông chỉ cần chọn ra những cái quan trọng để đọc, còn những cái còn lại thì sẽ giao cho Tư Lễ Giám phê duyệt. Nhưng ông lại tự làm tất cả mọi việc, hầu hết chúng đều được ông đích thân xem xét, có khi ông cảm thấy quá mỏi mệt sẽ nhờ thái giám chấp bút đọc cho ông nghe, sau đó ông chỉ cần ban ý chỉ.

Phụ thân của ông là Mục Tông, những năm cuối đời lại trầm mê phương thuốc đan dược, đã phớt lờ công việc triều chính hơn hai mươi năm nay, nhưng kể từ khi ông lên ngôi cho đến nay vẫn chưa rời khỏi triều đình dù chỉ một ngày.

Cũng vì ông quá chăm chỉ trong việc triều chính, thoạt nhìn Diên Hòa Đế trông già hơn nhiều so với số tuổi thực tế của ông, bây giờ ông chỉ hơn bốn mươi tuổi mà hai bên tóc mai đã tràn đầy tóc bạc.

Tầm mắt của ông xuyên qua đống tấu chương chồng chất, đánh giá người đang đứng trước ngự án, xung quanh mắt tuy đã có nếp nhăn nhưng cũng không làm giảm đi khí chất đế vương trên người của ông.

“Ngươi nói xem, tiểu tử Thượng Quan gia lại chọc ngươi thế nào?”

Hoài Ngọc đã đứng gần hai canh giờ, chân cẳng tê dại nhưng hắn vẫn không nói một lời, mím chặt môi.

Diên Hòa Đế nhìn hắn cảm thấy có chút muốn cười: “Thế nào? Thậm chí không thèm nói chuyện với thúc phụ hay sao?”

Ánh mắt Hoài Ngọc u ám, rốt cuộc hắn cũng mở miệng: “Đáng đời bọn hắn.”

“Bọn hắn” trong lời của hắn chắc hẳn là đám người do thế tử Thượng Quan Tập của Võ Thanh Hầu cầm đầu, họ của đương kim Hoàng Hậu là Thượng Quan, Thượng Quan Tập là nhi tử của huynh trưởng bà, cũng chính là chất tử thân cận của bà, cũng là đệ nhất ăn chơi trác táng trong kinh thành.

Tục ngữ nói một núi không thể có hai hổ, Hoài Ngọc cùng với đám người này từ trước đến nay đã không ưa nhau, bình thường khi bắt gặp nhau trên đường thường chửi bới mắng nhiếc nhau, cũng đã trải qua vài trận đánh hội đồng, hai bên đều có thắng có bại.

Lần này Thượng Quan Tập là người ra tay trước, Hoài Ngọc chỉ dạy cho hắn một bài học nho nhỏ thôi.

Hắn cùng với hai huynh đệ dừng ngay tại một tửu lâu ven đường mà Thượng Quan Tập nhất định phải đi qua, bên cạnh đã chuẩn bị sẵn hai cái thùng, khi Thượng Quan Tập vênh váo đi ngang qua, hắn đổ nước phân tung tóe xuống, đầu Thượng Quan Tiểu Hầu lập tức ướt đẫm. Cảnh tượng náo nhiệt đến nỗi Hoài Ngọc cười suốt hai ngày.

Diên Hòa Đế nghĩ đến đây, trầm mặt răn dạy Hoài Ngọc: “Càng sống càng lùi, bất chấp sử dụng đủ loại thủ đoạn của tiểu nhân! Đổ đầy phân lên đầu người ta? Mệt cho ngươi nghĩ ra được chiêu này!”

Ông nói chưa dứt lời, lời ông nói lại khiến cho Hoài Ngọc nhớ việc xui xẻo ngày đó của thượng quan kia, khóe miệng hắn không nhịn được nữa, ngay lập tức cười lớn.

“Cười? Ngươi còn dám cười?” Diên Hòa Đế cầm một cái chặn giấy màu ngọc trắng ném qua.

Thân thủ Hoài Ngọc nhanh nhẹn, một phát liền bắt được, hắn đặt cái chặn giấy trở lại bàn của hoàng thượng, cà lơ phất phơ nói: “Bệ hạ, người không nên tức giận, kêu ta tới chỉ vì chuyện này sao?”

Diên Hòa Đế trừng mắt nhìn hắn: “Không muốn trẫm tức giận, vậy ngươi nên làm ít chuyện khiến ta tức giận lại! Ngày mai đi đến Võ Thanh Hầu phủ, chịu đòn nhận tội với người ta!”

Hoài Ngọc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được.”

Loại chuyện chịu đòn nhận tội này hắn đã trải qua ít nhất trăm lần rồi, trong lòng cũng không có áp lực gì, thậm chí có thể nói vài lời châm chọc với Thượng Quan Tập khi đi đến Võ Thanh Hầu phủ, dù sao hắn cũng không bị tổn thất gì.

Hắn lại chợt nghe hoàng thúc hỏi: “Ngươi cùng cô nương Thẩm gia là có chuyện gì xảy ra vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.