Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 7: Cứu giúp (2)




Thẩm Như may mắn hơn Thẩm Gia một chút, nàng không bị chó dữ đuổi theo, trong lúc hoảng loạn lại tìm đúng đường đi, đánh bậy đánh bạ gặp phải Tô Đại Dũng đang mai phục tại trong bụi cỏ, nhóm Cẩm Y Vệ hóa thân thành sơn phỉ múa đại đao nhảy ra khiến Thẩm đại cô nương sợ tới mức tái mặt.

Tô Đại Dũng tận chức tận trách đóng vai thủ lĩnh của nhóm sơn phỉ này, đầu tiên hắn dùng lời lẽ đùa giỡn Thẩm Như, tiếp theo lại động tay động chân, muốn đoạt nàng làm áp trại phu nhân, nhưng diễn một hồi hắn bỗng nhiên ý thức được một chuyện quan trọng đó là Hoài Ngọc, người ban đầu lên kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân đâu?

Đầu Tô Đại Dũng toát ra một trận mồ hôi lạnh, không biết phải làm gì tiếp theo.

Nếu tiếp tục diễn, giả cũng biến thành thật, hắn cũng không thể thật sự đoạt nữ nhân mà lão đại coi trọng chứ.

Khi hắn đang rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, Trần Thích mang theo một nhóm người nửa đường xông ra, hoá ra hắn thấy tỷ muội Thẩm gia đi đã lâu còn chưa trở về, lòng nóng như lửa đốt vội vàng mang theo người hầu lên núi tìm người, vừa lúc gặp được một màn này.

Hoài Ngọc tỉ mỉ thiết kế kế hoạch anh hùng cứu mỹ nhân, cứ như vậy trời xui đất khiến để cho người khác được lợi.

Đám người Tô Đại Dũng đánh không lại người hầu nhân số đông đảo, không có lệnh của Hoài Ngọc, cũng không dám bại lộ thân phận Cẩm Y Vệ, tạm thời bị trói lại nhốt trong chùa Bạch Vân, chuẩn bị chờ lát nữa đưa đi quan phủ trị tội.

Trần Thích để Thẩm Như kiệt sức ở lại bên trong sương phòng của chùa nghỉ ngơi, bản thân lại cầm đuốc lên núi tìm người.

Tân Di cũng đi theo, xa xa nhìn thấy Thẩm Gia đang được Hoài Ngọc cõng trên lưng, nàng hét lên một tiếng, suýt nữa ngất đi, vội vàng chạy tới.

“Tiểu thư! Tiểu thư, người không có việc gì chứ…”

“Ta không sao.”

Thẩm Gia nhảy từ trên lưng của Hoài Ngọc xuống.

Tân Di nhìn thấy một bên chân của nàng thiếu mất một chiếc giày, lại thêm một trận hãi hùng khiếp vía, ngăn cản Trần Thích muốn tiến đến đây xem rõ tình hình, lại cởi áo khác của mình ra buộc vào cẳng chân của Thẩm Gia, che lại một bên chân trần của nàng.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Tân Di hướng về phía Hoài Ngọc nói lời cảm tạ, nàng là một trong số ít người biết được mối quan hệ giữa Thẩm Gia và Hoài Ngọc.

Trong lòng nàng có chút lo lắng, cảnh tượng Hoài Ngọc cõng Thẩm Gia xuất hiện mới vừa rồi, hầu như ai cũng đều nhìn thấy, không biết cái này lại nảy sinh ra bao nhiêu tin đồn nhảm nhí nữa.

Hoài Ngọc hỏi nàng: “Đã tìm thấy Thẩm đại tiểu thư rồi sao?”

“Tìm được rồi.”

Tân Di nhìn sau lưng Trần Thích một cái, nói: “Không biết vì sao trên núi đột nhiên xuất hiện một đám người cường đạo, chặn đại tiểu thư lại, cũng may Trần công tử kịp thời xuất hiện, cứu đại tiểu thư. Đám người cường đạo kia trước mắt đang bị trói ở phòng chất củi, đợi chút nữa sẽ áp giải lên quan phủ.”

Tân Di đã sớm biết được kế hoạch ngày hôm nay, nàng không đi cùng Thẩm Gia vào núi, sở dĩ nàng nói như vậy là có ý muốn nhắc nhở Hoài Ngọc nhanh chóng đến phòng chất củi cứu người.

Hoài Ngọc nghe xong, sắc mặt quả nhiên không tốt cho lắm.

Không chỉ vì kế hoạch không thành công, mà còn là vì hắn đã ban tặng một cơ hội cho Trần Thích.

Nói đến mối quan hệ sâu xa giữa hắn và Trần Thích, thật khó có thể diễn tả qua một lời.

Hiện tại Hoài Ngọc vừa tròn mười chín tuổi, từ nhỏ đã yêu thích quơ đao múa kiếm, không thích đọc sách, không biết đã chọc giận không ít khí danh sư tài giỏi mà Thánh Thượng mời về cho hắn. Ba năm trước đây, triều đình mở kỳ thi chiêu mộ học giả, tâm huyết Thánh Thượng nhất thời dâng trào, muốn cho hắn thi thử xem trình độ thật sự của hắn như thế nào.

Một lần thử này lại vô cùng nổi trội, khi yết bảng kỳ thi xuân công bố, tên của Hoài Ngọc xếp hạng nhất.

Hắn vậy mà lại về với danh xưng người đứng đầu bảng kỳ thi hội!

Bá tánh toàn kinh thành đều bị làm cho chấn kinh rồi, không thể tưởng được tiểu sát tinh suốt ngày không có chí tiến thủ, chỉ biết gây họa vậy mà lại có bản lĩnh đến như vậy.

Trong lúc nhất thời, những người cảm thán mình không nhận ra tài năng của hắn, còn chúc mừng Thánh Thượng, cũng có người nịnh nọt thánh thượng, Thánh Thượng chỉ cười không nói gì.

Đến ngày thi đình, Hoài Ngọc mặc áo bào tiến vào Phụng Thiên cung cùng với các cống phẩm Trung Quốc khác yết kiến thiên tử.

Dựa theo lệ cũ, thi đình chỉ kiểm tra một chủ đề về các vấn đề trọng đại trước mắt. Thông thường, Thánh Thượng sẽ phân định phạm vi và các đại học sĩ của Nội Các sẽ tự mình ra đề, nói cách khác, các câu hỏi kiểm tra trong kỳ thi đình đều được chuẩn bị từ trước.

Nhưng ngày ấy Thánh Thượng cũng không sử dụng những câu hỏi đã được chuẩn bị sẵn mà lại bất ngờ nghĩ ra một đề kiểm tra yêu cầu các sĩ tử phải trả lời bằng miệng.

Hoài Ngọc là người đứng đầu kỳ thi hội cho nên cũng là người trả lời đầu tiên.

Câu hỏi đặt ra là về sắc lệnh gần đây của triều đình về việc bãi bỏ các châu và huyện, hỏi phải làm thế nào để không khơi dậy sự bất mãn của bá tánh về biện pháp này.

Hoài Ngọc người này, nếu hỏi hắn về hành quân đánh giặc, công thành gìn giữ lãnh thổ, hắn có đầy mình những điều muốn nói, nhưng nếu hỏi hắn làm thế nào để trị quốc an cư thì lại là hỏi một không biết ba.

Hắn không còn biện pháp nào khác ngoài việc bịa ra một biện pháp ngẫu nhiên trả lời ngay tại chỗ.

Thánh Thượng nghe xong, bị làm cho tức giận đến mức bật cười nói: “Không có kiến thức, nói lời nhảm nhí!"

Quan viên có mặt ở đây sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, quỳ đầy đất.

Loại chuyện này nếu điều tra thì có thể biết ngay, đơn giản là có người tiết lộ đề thi trước cho Hoài Ngọc. Sau đó hắn lại tìm một người giải đề thi hộ cho hắn, xé tờ giấy có chứa đầy đủ đáp án thành từng mảnh nhỏ giấu trên người rồi bí mật mang vào phòng thi, lá gan của quân sĩ tuần tra cũng không to đến mức tới lục soát cơ thể của hắn, khi vào phòng thi hắn chép lại toàn bộ đáp án như vậy là được.

Hoài Ngọc vốn cũng không muốn trở thành người đứng đầu bảng, tùy tiện hỗn loạn thi qua loa là được, ai đâu ngờ lại mời được một người giải đề có trình độ quá cao nên hắn mới thi được hạng nhất cả nước.

Đến tới kỳ thi đình thì cũng không thể lừa gạt người được nữa, Thánh Thượng tuệ nhãn như đuốc, có thể qua mắt người khác nhưng lại không lừa được Thánh Thượng anh minh, hắn là vàng thật hay là bạc trắng, thử một lần liền biết.

Chuyện gian lận kỳ thi cả nước làm rối loạn kỷ cương không phải là chuyện nhỏ, nói cách khác là làm ảnh hưởng đến tính công bằng của kỳ thi và làm trì hoãn việc tuyển chọn nhân tài của cả nước, nói một cách nghiêm trọng là bí mật hối lộ, che giấu Thánh Thượng.

Đương nhiên là Thánh Thượng đã xử trí một đám quan viên có liên quan, tính cả quan chủ khảo Thẩm Như Hải suýt nữa cũng bị liên lụy, nếu không phải ông quả thật không liên quan đến vụ này, nói không chừng cũng sẽ bị biếm đi Qua Châu ăn cát rồi.

Danh hiệu “Hội nguyên” của Hoài Ngọc tất nhiên là không giữ được nữa, không chỉ bị tướt đi danh hiệu, mà còn ăn một trận dạy dỗ của Thánh Thượng, mà ngày đó Trần Thích trước mặt Thánh Thượng trả lời nói năng bất phàm, từng lời đều rất tinh tế, hành vi cử chỉ vô cùng hào phóng, để lại ấn tượng cực kỳ tốt với Thánh Thượng, được phong làm Trạng Nguyên.

Mặt mày của Hoài Ngọc liền trở nên nổi tiếng khắp kinh thành, sợ rằng ngày sau thậm chí cũng sẽ được ghi chép trong sử sách, các bá tánh vốn thích bàn luận về chuyện của gia đình đế vương. Giờ thì tốt rồi, từ vương công quý tộc đến thương nhân, sau khi ăn uống no nê, không một ai là không lấy chuyện này ra nói đùa, còn thích so sánh hắn với Trần Thích, nói hai người bọn họ một là Trạng Nguyên tài hoa đầy bụng, một là phế vật vô dụng không có lý tường, rất nhiều người nói như vậy, Hoài Ngọc không muốn hận Trần Thích cũng không được.

Mối quan hệ giữa hai người liền kết thành như vậy, từ đó Hoài Ngọc nhìn thấy tên Trần Thích này thì tay liền ngứa, luôn muốn đánh cho hắn một trận, càng miễn bàn là hai người cũng là tình địch, Trần Thích là vị hôn phu trên danh nghĩa của Thẩm Như.

Hai người lập tức bốn mắt nhìn nhau, trái lại Trần Thích tỏ ra cung kính, chắp tay hành lễ: “Hạ quan bái kiến Vương gia.”

Hoài Ngọc hừ thật mạnh một tiếng, một cái liếc mắt cũng không cho hắn, quẹt vai hắn đi qua.

Trần Thích nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, chờ đến khi không còn nhìn thấy nữa, lúc này hắn mới đi đến trước mặt Thẩm Gia, quan tâm hỏi thăm: “Nhị tiểu thư, ngươi không có việc gì chứ?”

Cơ hội tốt như thế này thì Thẩm Gia làm sao có thể buông tha?

Ánh mắt nàng vừa chuyển, ưm ư một tiếng, yếu ớt té xỉu trong lòng n.g.ự.c của Trần Thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.