Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 52: Huyết chiến




“Cháy rồi... Cháy rồi!”

Một tiểu nhị của cửa hàng Tạ thị múa may chân tay la hét lên.

Lãnh sư gia đứng ở đầu thuyền cũng thấy được ngọn lửa bốc cháy trên núi bên kia bờ hồ, ngọn lửa bùng lên dữ dội đến mức thắp sáng cả bầu trời đêm.

“Thất gia phát tín hiệu, không ổn rồi!”

Lãnh sư gia nhanh chóng chui vào khoang thuyền, nói với Nguyễn Gia Hữu đang ngồi bên trong: “Đại nhân, người của chúng ta đã phát tín hiệu, đàm phán không thành, chúng ta cần phải tấn công lên trên núi.”

“A? Nhưng binh mã của Ứng Thiên phủ còn chưa tới…”

Nguyễn Gia Hữu có ý định nhảy xuống hồ, nếu để hắn dẫn một trăm người này chiến đấu với đám thổ phỉ thì không phải đang đang muốn mạng của hắn hay sao?

Lãnh sư gia quả quyết nói: “Không còn kịp nữa rồi! Người của chúng ta ở trên núi chỉ có mười mấy người, nếu không lập tức tiếp viện, bọn họ sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!”

“Cái đó…”

Nguyễn Gia Hữu muốn nói rằng toàn quân bị diệt thì diệt đi, dù sao những người c.h.ế.t đi cũng không phải là người của hán.

Lãnh sư gia lập tức nhìn ra tâm tư của hắn, nói: “Nếu Vương gia xảy ra chuyện…”

“Được, được, được rồi…”

Những lời này quả nhiên là cách tốt nhất để khống chế Nguyễn Gia Hữu, hẳn gọi Ngô Trọng Dụng nhanh chóng tiến vào, ra lệnh cho hắn lập tức phát động tiến công.

Ngô Trọng Dụng cũng không nhiều lời, chắp tay đáp ứng nói “vâng” rồi xoay người đi ra khỏi khoang thuyền, nhìn có vẻ là một người đáng tin cậy.

Khi bọn họ đuổi tới sào huyện liền trưng dụng không ít thuyền đánh cá, Nguyễn Gia Hữu đến nơi này cũng không tham gia chiến đấu mà sẽ phụ trách trấn giữ ở hậu phương.

Ngô Trọng Dụng đang chỉ đạo thuộc hạ lên thuyền, mười người mỗi người một cái thuyền nhỏ.

Lãnh sư gia đi đến phía trước, nói: “Trọng Dụng huynh đệ, thêm cho ta một cái, ta sẽ đi cùng với các ngươi.”

Ngô Trọng Dụng tháo dây thừng ra, nghe vậy cũng không thèm nhìn hắn nói: “Ta không có thời gian rảnh rỗi để bảo vệ ngươi.”

Lãnh sư gia nói: “Không cần ngươi bảo vệ, ta đã từng vượt biển cùng với chủ nhân, đã từng gặp phải hải tặc cho nên cũng có kinh nghiệm chiến đấu dưới nước.”

Ông đã nói như vậy, Ngô Trọng Dụng không còn cách nào khác đành phải để ông đi theo.

Ngay lập tức một trăm người được chia thành mười người trên một con thuyền rời khỏi bến thuyền, đi được khoảng chừng bảy tám dặm đường thủy, một trận mưa tên b.ắ.n lại đây, có không ít quan binh bị b.ắ.n rơi vào trong nước.

Ngô Trọng Dụng vừa vung kiếm chặn các mũi tên, vừa hô to: “Cung thủ đâu?! Bắn tên! Bắn tên!”

Nhóm cung thủ vội vội vàng vàng cầm cung cài tên vào, bọn họ còn chưa kịp b.ắ.n tên thì dã bị những mũi tên không biết từ đâu b.ắ.n trúng, khó khăn lắm mới có thể b.ắ.n tên nhưng lại không biết vị trí chính xác của địch nhân cho nên hơn phân nửa mũi tên đều b.ắ.n trật.

Lãnh sư gia chật vật tránh né, lúc này ông mới hiểu được chiến đấu trên biển thật sự rất khác so với chiến đấu trong hồ, trên biển bốn phía đều là biển rộng lớn, trừ khi có sương mù dày đặc ra thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy mọi thứ trên biển, tuy nhiên Sào Hồ dài tám trăm dặm này được bao phủ bởi kênh rạch chằng chịt, ao hồ toàn là sông ngòi sâu thẳm, cây cỏ lau sậy rộng lớn, hiện tại cũng là ban đêm, họ thậm chí còn không nhìn thấy địch nhân ở đâu cả.

Sau khi làn sóng mưa tên qua đi, ông chợt nghe thấy âm thanh xung phong liều c.h.ế.t xông đến, một đội nhân mã đột nhiên từ trong đám cỏ lau rộng lớn lao ra khiến đám quan binh sợ run, bỏ chạy tứ tán như ong vỡ tổ nhảy vào bên trong nước.

Ngô Trọng Dụng giận dữ quát lớn: “Không được sợ hãi! Đừng nhảy xuống! Giữ vững trận hình! Cầm kiếm lên chiến đấu đi!”

Dưới sự mắng mỏ của hắn, đám quan binh cuối cùng cũng nhớ lại bọn họ còn có kiếm trong tay, nhưng vẫn có không ít người bị bọn thổ phỉ dùng mái chèo của thuyền đánh rơi xuống nước, lưỡi câu mắc vào trong cổ hoặc là bị mắc vào lưới đánh cá đang được giăng tới.

Bọn thổ phỉ này quả thực là có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào, đủ loại vũ khí trong tay chúng, còn có người nhảy bổ nhào một cái vào trong nước sau đó từ phía dưới lật đổ thuyền g.i.ế.c người ở dưới.

Bỗng nhiên một trận gió Đông Nam thổi lên, từ đầm cỏ lau rộng lớn có hỏa tiễn b.ắ.n tới.

Lãnh sư gia đang ghé vào trên khoang thuyền nghĩ tới điều gì đó trong phút chốc, vội vàng hô to: “Không ổn! Mau quay đầu!”

Nói thì chậm mà mọi chuyện xảy ra thì nhanh, hỏa tiễn b.ắ.n trúng trên mái thuyền cỏ tranh, lại gặp gió thổi mạnh, ngọn lửa ngay tức khắc bùng trướng, bốc cháy kêu lách tách.

Không ít quan binh bị bốc cháy, biến thành người lửa, kêu la thảm thiết vọt vào trong nước, thật vất vả mới có thể bò lên trên bờ lại bị bọn thổ phỉ dùng xiên bắt cá đ.â.m c.h.ế.t trong bùn lầy.

Thuyền mà Lãnh sư gia đang đứng đã bị thiêu rụi hơn một nửa, trên người Ngô Trọng Dụng bị cắm vô số mũi tên nhưng vẫn tiếp tục chỉ huy chiến đấu.

Lãnh sư gia vội vàng tiến lên, đưa tay kéo hắn vào trong thuyền, hô lên: “Chống cự không được nữa! Phải mau đi thôi!”

Trên mặt hồ ánh lửa ngập trời, âm thanh của quan binh kêu la thảm thiết, giống như một khoảng địa ngục tại nhân gian.

Ngô Trọng Dụng mất m.á.u quá nhiều, đã ngất xỉu, Lãnh sư gia vừa cõng hắn, vừa cắn răng bơi, khi ông sắp không chống đỡ được nữa thì chợt thấy ở phía xa có một con thuyền chiến đi tới.

Thân thuyền rất lớn, vượt xa những thuyền dân mà bọn họ từng trưng dụng, ước chừng cả hai tầng lâu, ba cột buồm, được trang bị buồng lái và khẩu pháo, trên khoang thuyền có một mảnh đen nghìn nghịt bóng người, ở giữa cắm một cây lam đế to lớn, ở trên còn vẽ một con kim long nhô ra từ mặt n, đón gió đêm bay phất phới.

Lãnh sư gia ngây người trong giây lát, ngay sau đó ông liền phản ứng lại, kích động vỗ vào mặt nước hô to: “Thủy... thủy sư của Đại Tấn chúng ta tới rồi! Các huynh đệ! Chúng ta được cứu rồi!”

*

Hỉ phòng được xây ở vị trí xa nhất trong Tàng Kinh Các, năm xưa khi đám cường đạo này chiếm núi làm thổ phỉ đã g.i.ế.c c.h.ế.t các tăng nhân của chùa Long Hưng hoặc là đuổi đi hết, kinh thư bên trong Tàng Kinh Các cũng bị chúng đốt sạch.

Lý Bảo say đến mức nghiêng trái ngã phải, thấy mọi thứ đều thành hai bóng chồng lên nhau, nhìn thấy trên giường có một vị tân nương tử đang ngồi, hắn cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, hưng phấn xoa xoa tay đi đến.

“Tiểu mỹ nhân, nàng đợi có lâu không? Đại gia tới thương nàng đây.”

Thẩm Như nắm chặt mảnh sứ vỡ, cũng quên việc mảnh sứ sắc bén cũng có thể cắt vào chính bản tay nàng, lòng bàn tay ngay tức khắc bị cắt, m.á.u chảy đầm đìa.

Đau đớn khiến nàng thanh tỉnh, đầu nàng bị che khăn voan, tầm nhìn bị hạn chế chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm cái bóng đang không ngừng tiến tới trên mặt đất kia.

Nàng ước tính khoảng cách trong dầu, không ngừng lặp lại hành động mà nàng đã suy nghĩ, chở đến khi Lý Bảo cách nàng ở khoảng cách một cú đ.ấ.m thì nàng phải nhanh chóng ra tay thật nhanh, đ.â.m mảnh sứ vào trong mắt hắn. Phải tranh thủ đ.â.m trúng vì nàng chỉ có cơ hội một lần duy nhất, nếu như thất bại, nàng sẽ vĩnh viễn không có cơ hội lần thứ hai.

Đừng sợ, hãy dũng cảm lên.

Thẩm Như thở nhẹ, tự động viên mình.

Bóng đen càng lúc càng gần, ba thước... hai thước...

Sau đó... đột nhiên dừng lại.

Thẩm Như ngưng hô hấp, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra?

Lý Bảo vỗ đầu nói: “Xem trí nhớ của ta này, rượu hợp cẩn... Thành thân sao có thể thiếu rượu giao bôi chứ…”

Thẩm Như thở phào nhẹ nhõm.

Lý Bảo xoay người đi tìm bầu rượu nhưng tìm thế nào cũng không ra, kỳ quái nói: “Bầu rượu đâu? Ta nhớ rõ ràng là có một cái mà.”

Thẩm Như: “!!!”

Bầu rượu... Ở ngay chỗ của nàng, nó bị đập vỡ ép ở dưới chăn.

Thẩm Như trăm triệu lần không nghĩ tới kế hoạch của mình vậy mà lại thất bại bởi một bầu rượu, nàng cố nên nội tâm đangn hoảng loạn từ sâu bên trong, dịu dàng nói: “Đại đương gia, không uống rượu hợp cần cũng không sao, đương gia không muốn nhấc khăn voan lên để nhìn dáng vẻ của ta sao?”

Nàng vừa mở miệng, xương cốt của Lý Bảo cứng đờ mất nửa bên, nhất thời hắn chỉ có thể nghĩ đến nữ sắc, liền nói: “Được, được, được, tiểu mỹ nhân không chở được nữa sao? Vậy để ca ca đây đến thương nàng vậy.”

Dứt lời hắn liền đi về phía giường, trong tầm mắt Thẩm Như xuất hiện một đôi ủng đen, nàng nắm chặt mảnh sứ, biết cơ hội của mình đã tới rồi.

Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng đập cửa.

Thẩm Như: “...”

Lý Bảo dừng lại bước chân, quay đầu không kiên nhẫn nói: “Ai đấy?”

“Đại đương gia, tam đương gia đã trở lại.” Bà tử ở bên ngoài đáp.

“Lão tam trở về thì trở về, nói với ta làm gì?”

Chuyện tốt của Lý Bảo bị cắt ngang, buồn bực vô cùng.

Bà tử yên lặng một lát rồi nói: “Hắn nói... Có chuyện cần tìm ngài, chuyện rất quan trọng.”

Lý Bảo vốn lười phản ứng với chuyện này, chờ hắn vào động phòng xong lại nói tiếp, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay lão tam chặn thương đội phía bắc kia, đi ra ngoài cả một buổi trưa cũng chưa trở về, còn đưa về ba con tin, nói là cá lớn còn ở phía sau, cũng không biết hắn đã câu được cá lớn hay chưa.

Lão tam vốn là người xảo trá, mưu kế chồng chất cho nên mới có danh hiệu là “Hồ Ly Thiên Vương”, hắn ta nói có chuyện quan trọng thì nhất định là rất nghiêm trọng, quan trọng đến mức chính hắn ta cũng không thể tự quyết định được, cần lão đại là hắn ra mặt.

Lý Bảo nghĩ đến đây liền biết mình không thể không ra ngoài một chuyến.

Hắn sờ soạng Thẩm Như đang ở trên giường, cười nói: “Tiểu mỹ nhân, hãy đợi ta một chút, đại gia phải đi ra ngoài làm chút chuyện.”

Lý Bảo đẩy cửa phòng ra, nói: “Tam đệ...”

Câu nói này lại thành di ngôn cuối cùng của hắn trên thế gian này, bởi vì hắn vừa mới bước ra khỏi cửa phòng một bước, ánh đao chớp động, một thanh kiếm vô cùng sắc bén liền cắt đứt yết hầu của hắn, m.á.u tươi chảy ra như suối, trong nháy mắt phun ra xa hơn mười trượng, Lý Bảo trợn mắt ngã xuống.

Tạ Dực bước qua t.h.i t.h.ể của hắn, đi vào hỉ phòng.

Đôi ủng màu đen lại xuất hiện ngay trước tầm mắt của Thẩm Như thêm một lần nữa, tim nàng đập như trống đánh, không ngừng nhắc nhở bản thân nàng: Chờ hắn đến gần, lao đến, chờ hắn đến gần, lao đến...

Đúng vậy, động tác rất đơn giản, không cần phải sợ hãi.

Ủng đen càng ngày càng đến gần, cuối cùng dừng lại ngay trước mắt nàng.

Chính là bây giờ!

Thẩm Như bất chợt đứng dậy dùng tay đ.â.m ra, cùng lúc đó, nàng phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm chí mạng, nàng quên vén khăn voan lên!

Bởi vì không thể nhìn thấy cho nên Thẩm Như hoàn toàn không biết nàng có đ.â.m trúng hay không, hay là đã đ.â.m trúng nơi nào, trong nháy mắt nàng đã bị một bàn tay lạnh lẽo chế trụ cổ tay.

Thẩm Như biết mình xong đời rồi.

Vào lúc này, mọi thứ trong cuộc đời của nàng đều vụt qua tâm trí nàng như đèn kéo quân, nàng đã nhớ đến rất nhiều thứ.

Nàng nhớ đến việc khi còn nhỏ nàng cùng mẫu thân rao bán thư pháp ở bên Tây Hồ. Bầu trời Hàng Châu lúc nào cũng đầy sương mù và mưa, du khách chen chúc nhau trên Tô Đê, có rất nhiều cặp tình nhân bung dù đi qua cây cầu; đến một ngày kia phụ thân từ phương bắc tới đón nàng, ông mặc một bộ quan bào màu xanh lam, trước n.g.ự.c còn đeo một khối sắc chỉ, đầu đội mũ cánh chuồn, ở trong mắt của nàng khi còn nhỏ ông cao lớn đến vậy; nhớ đến khi mẫu thân qua đời, bà nằm trên giường bệnh nói với nàng, số mệnh nữ tử sinh ra trên thế gian này vô cùng khó khăn, cả đời này của nàng nên tính toán vì bản thân nhiều hơn; nhớ đến những trận đánh của Trần Thích sau khi thành hôn, lúc đầu nàng còn giãy giụa phản kháng nhưng về sau lại c.h.ế.t lặng chịu đựng.

Cuối cùng, nàng nghĩ tới một bóng dáng cao lớn mơ hồ, hắn mặc một bộ y phục trắng thuần, tay cầm một cây ô giấy dầu, đi lẻ loi một mình với tấm lưng cô tịch...

Thẩm Như đột nhiên cảm thấy nàng c.h.ế.t như thế này cũng tốt.

Nàng từ bỏ việc giãy giụa, an tĩnh nghênh đón cái chết.

Người nọ cũng không vội vã g.i.ế.c c.h.ế.t nàng, hắn gỡ ra từng ngón tay mà nàng đang nắm chặt, lấy mảnh sứ vỡ dính đầy m.á.u tươi trong tay nàng ra, ném xuống đất.

Sau đó, hắn vén khăn voan của nàng lên.

Ánh nến leo lắt, Thẩm Như thấy một đôi mắt đạm mạc không hề có cảm xúc, sườn mặt của hắn còn dính máu, hỏi nàng: “Châu Châu đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.