Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 46: Băng cướp




Giờ Dậu, tả dương như máu.

Ánh sáng xuyên qua những vết nứt của mái ngói chiếu thẳng vào Đại Hùng Bảo Điện, có thể nhìn thấy rõ từng hạt bụi trôi nổi trong không trung.

Hoài Ngọc nằm nghiêng trên nền gạch xanh, đầu đau như búa bổ, bên tai nghe thấy có người liên tục gọi tên hắn.

“Hoài Ngọc! Hoài Ngọc!”

“Hoài Ngọc, tỉnh, tỉnh!”

“Hoài công tử, mau tỉnh lại…”

Hoài Ngọc đột nhiên mở hai mắt, thấy rõ cảnh tượng trước mắt.

Thẩm Gia với Thẩm Như đều bị trói cánh tay ra sau lưng, trên cổ của hai người còn có con đao thép sắc bén, người mới vừa rồi không ngừng gọi tên hắn chính là hai người các nàng.

Hoài Ngọc: “!!!”

Hoài Ngọc chật vật ngồi dậy thì phát hiện mình cũng bị trói, tay không cử động được.

“Ai dô? Tiểu tử này đã tỉnh rồi kìa!” Có người kêu lên.

Hoài Ngọc nhìn xung quanh một vòng, thấy trong phật diện chật kín người dứng. Nơi lẽ ra phải được đặt tượng Phật vàng ở phía điện đã bị dỡ bỏ. Ba chiếc ghế da hổ được đặt cạnh nhau, người ngồi ở giữa là một hán tử mập mạp, mặt to miệng rộng, người bên phải là một hán tử mặt đen, có râu quai nón.

Ký ức trước khi hôn mê thuốc mê chậm rãi quay trở lại, hắn nhớ hắn cùng Thẩm Gia đi vào một quán trọ, bị người chụp thuốc mê bất tỉnh, tuy rằng không biết tại sao Thẩm Như cũng ở đây nhưng rất rõ ràng là bọn họ đã bị bắt đến ổ cướp!

“Buông ta ra!” Hoài Ngọc căm tức nhìn nhóm người này: “Các ngươi là ai?

Hán tử ngồi ở giữa kia hào sảng cười to: “Ai đến nói cho hắn biết chúng ta là người nào đi.”

“Để ta!” Một nam tử trung niên có hai ria mép như râu cá trê bước ra khỏi hàng, chính là người họ Tống trước đó đã hạ thuốc mê bọn họ.

Nguyên danh của hắn là Tống Thời Hiền, tổ tiên cũng là học giả thế gia, từng là tú tài nhưng sau đó thì lại nhiều lần không đậu, mất hết tài sản nên phải đi khắp nơi làm phụ tá, phụ giúp việc giấy tờ và chuyện lặt vặt. Bởi vì không thể kiểm soát phần dưới cơ thể nên đã ngủ với tiểu thiếp của tri huyện lão gia nào đó, bị tri huyện lão gia nhốt vào đại lao chuẩn bị hành xử, ai ngờ ban đêm trời mưa to hủy di một nửa bức tường nhà tù, may mắn trốn thoát, từ đó gia nhập vào trại Bạch Hổ này ở trong rừng làm cướp, trở thành quân sư cho đàn thổ phỉ này, lần này chặn đường đánh cướp chuyến hàng của Tạ thị cũng chính là chủ ý của hắn.

Tổng Thời Hiền di đến trước mặt Hoài Ngọc, nói: “Tiểu tử, nơi này là sào huyệt Bạch Hổ của chúng ta ở ven hồ núi Ngân Bình, trên cùng là thủ lĩnh của chúng ta - Thác Tháp Thiên Vương, ngồi ở bên phải là nhị đương gia của chúng ta, Đại Lực Thiên Vương, ngươi còn không mau khấu đầu, gọi hai tiếng gia gia?”

Hoài Ngọc nhổ nước bọt vào mặt hắn: “Phi! Ngươi có biết gia gia của lão tử là ai không?”

Tống Thời Hiền giận tím mặt túm lấy cổ áo của hắn: “Tiểu tử ngươi sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà còn dám kiêu ngạo đến như vậy?! Có tin ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi hay không!”

“Tống tiên sinh” Thác Tháp Thiên Vương Lý Bảo ngồi ở trên cùng cười nói: “Người tới là khách, không nên thô lỗ đến như vậy.”

Tống Thời Hiền thu hồi tay lại, lau sạch nước miếng trên mặt, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hoài Ngọc.

Lý Bảo vô cùng cảm thấy hứng thú hỏi Hoài Ngọc: “Tiểu tử, hai vị mỹ nhân này có mối quan hệ gì với ngươi?"

Hóa ra trong lúc Hoài Ngọc vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, nhóm thổ phi này dã suy đoán về mối quan hệ của bọn họ, có người nói bọn họ là huynh muội, có người nói hai mỹ nhân này đều là thê tử của Hoài Ngọc, nhóm thổ phi suốt ngày ăn không ngồi rồi ở trên núi, thậm chí còn mở sòng bạc cá cược về vấn đề này.

Trong đó có một gã nhỏ con đĩnh đạc nói: “Ta đánh cuợc là thê tử, người có chút dịu dàng hơn chắc hẳn là đại phu nhân, còn người hung hăng đanh đá hơn nhất định là tiểu thiếp.”

Thẩm Gia vừa nghe xong lời này liền muốn mắng người, trong lòng thầm nghĩ ta là vương phi chân chính đấy, nào đến phiên người nói thì biến thành tiểu thiếp chứ, ngươi mới là tiểu thiếp, cả nhà ngươi đều là tiểu thiếp!

Thẩm Gia tức giận trừng mắt nhìn người nọ: “Ta là cô nãi nãi của người đấy!”

Bọn thổ phỉ nghe vậy liền sôi nổi cười vang.

Tên cầm đầu nghe xong đầu tiên sửng sốt sau đó cũng cười theo, người này có họ La, là một trong bốn vị hương chủ của trại Bạch Hổ, hắn ta rất giỏi về đao pháp, được biết đến với cái tên “Đại Đao La”.

La hương chủ từ lâu đã thèm nhỏ dãi diện mạo xinh dẹp của Thẩm Gia, qua chuyện vừa nãy lại cảng cảm thấy tính tình của tiểu mỹ nhân này rất hợp với ý của hắn, đi đến trước mặt Thẩm Gia, cười nói: “Tiểu cô nương, thật là đanh đá.”

Hắn ngả ngớn nâng cằm của Thẩm Gia lên, ngón tay không ngừng di chuyển trên khuôn mặt trắng nõn không tì vết của nàng.

“Đừng chạm vào nàng!” Hoài Ngọc hét to, đứng dậy muốn lao tới nhưng lại bị hai tên tay sai đè bả vai lại, hai đầu gối quỳ thật mạnh xuống mặt đất.

Thẩm Như cũng gấp đến mức không chịu được nữa, sợ Thẩm Gia sẽ bị khinh bạc, ai ngờ Thẩm Gia mở đôi môi đỏ mọng ra, cắn ngón tay của tên hương chủ kia mạnh mẽ!

“A! Nhả ra!” La hương chủ hét một tiếng thảm thiết, Thẩm Gia vẫn cắn chặt răng không buông, mãi cho đến khi cảm thấy được mùi m.á.u tươi bên trong miệng nàng mới phun ngón tay đang cắn dở kia ra.

“Tiện nhân!” La hương chủ tát Thẩm Gia một bạt tai khiến đầu nàng choáng váng, miệng đầy m.á.u tươi, lỗ tai ong ong muốn nổ tung, mềm nhũn ngã xuống trong lòng n.g.ự.c của Thẩm Như.

Trong tầm mắt m.ô.n.g lung, nàng chỉ nghe thấy Hoài Ngọc nổi giận gầm lên một tiếng, thoát khỏi sự áp chế của hai tên tay sai kia, hai mắt đỏ hồng ngay lập tức lao về phía này, hất tên La hương chủ kia văng ra hơn một trượng!

Thẩm Gia: “...”

“Thẩm Gia! Nàng không sao chứ! Nàng nói gì đó đi!”

Miệng của Tiểu Sát Tinh lúc dóng lúc mở, giọng nói của hắn dường như bị ngăn cách bởi ngàn vạn tầng sợi bông, từ chân trời thật xa truyền đến, hắn vừa nôn nóng vừa sợ hãi, biểu tình trên khuôn mặt như là sợ mất đi thứ quan trọng đời mình.

Thẩm Gia ngẩn người, ngồi thẳng dậy từ trong lòng của Thẩm Như, lắc đầu nói: “Ta không sao, ta chỉ cảm thấy hơi choáng, lỗ tai còn có chút ong ong, ngươi đừng nói chuyện nữa, thật ồn ào.”

Hoài Ngọc: “...”

Hoài Ngọc thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hung ác nhìn về phía của nhóm thổ phỉ bên trong phật điện, nghĩ thầm nhóm côn đồ các người lại dám đánh Vương phi của hắn? Vậy mà lại dám đánh Vương phi trước mặt hắn?!

Hoài Ngọc nhìn qua từng người một với vẻ mặt khinh miệt, nổi giận lớn tiếng mắng: “Cái gì mà Thác Tháp Thiên Virong! Đại Lực Thiên Vương! Ta phi! Chó má thiên vương! Đừng vũ nhục Lý Tịnh! Nói ra sẽ bị người cười chết. Gì mà trại Bạch Hổ! Ta thấy chỉ là trại của lũ đầu gấu mà thôi! Một ổ đầu gấu, chỉ biết bắt nạt nữ nhân! Đánh nữ nhân! Làm sao có thể là anh hùng hảo hán được cơ chứ?! Thật đáng xấu hổ! Có bản lĩnh thì cởi trói cho lão tử, chúng ta đơn phương độc mã đấu với nhau!”

Lời này vừa nói ra, quần chúng trong điện đều phẫn nộ.

Phải biết rằng, nhóm thổ phỉ cũng không thừa nhận bản thân là thổ phỉ, bọn họ tự nhận mình là hảo hán trong rừng, đều là nhân vật có danh tiếng giữ chữ tín trong giang hồ, một hồi lăng mạ này của Hoài Ngọc giống như đã giẫm đạp thể diện của bọn họ, chà xát trên mặt đất. Trong lúc nhất thời, có người nói sẽ dùng đao c.h.é.m hắn, cũng có người nói sẽ ném hắn vào chảo rán, cột hắn vào ngoài cây cột bên ngoài điện đ.â.m hắn ba đao sáu động rồi cho dã thú ăn sống, c.h.ế.t theo nhiều cách khác nhau.

Trong số đó, Đại Lực Thiên Vương có giọng nói hồn hậu, hô to nhất: “Ca ca! Tiểu tử này quá xem thường người khác! Hãy để ta đến đấu với hắn! Dạy cho hắn một bài học, c.h.ế.t một cách khuất phục!”

Hoài Ngọc lập tức châm ngòi thổi gió: “Được thôi! Tên râu xồm, trong số những người ở trong điện này lão tử ta thấy ngươi là thuận mắt nhất, lại đây so chiêu với lão tử, lão tử sẽ nhường ngươi một tay!”

Trong Tam Đại Thiên Vương này, đầu óc của Đại Lực Thiên Vương là đơn giản nhất, trong nháy mắt đã bị Hoài Ngọc kích thích đến mức khí huyết dâng trào, gào thét kêu hắn đi ra, hiên ngang đi ra đấu với hắn.

Hoài Ngọc thầm nghĩ ‘lão tử cũng hiên ngang đi ra’, đồng thời nói: “Chúng ta thỏa thuận trước, nếu ta thắng, các ngươi hãy thả hai cô nương này ra.”

Lý Bảo tựa hồ cảm thấy có chút thú vị, thích thú hỏi: “Còn nếu ngươi thua thì ngươi tính như thế nào?”

Hoài Ngọc cười nhạt nói: “Đương nhiên là mặc cho các ngươi xử trí.”

Lý Bảo cười mắng: “Tiểu tử thối, ngươi cho rằng ta sẽ bị ngươi làm cho ngu người sao? Cho dù không so đấu thì ba người các ngươi cũng sẽ bị ta tùy ý xử trí, dựa vào cái gì lại để cho ngươi chiếm lợi ích lớn như vậy cơ chứ?”

Hoài Ngọc nói: “Ngươi cảm thấy ta chiếm lợi ích vậy là người nhận định rằng ta sẽ thắng à? Này, râu xồm, ca ca người hình như cũng đánh cược ngươi sẽ bại dưới tay ta này.”

Lý Bảo: “...”

Đinh Tiến quả nhiên tức giận hét to lên: “Ca ca! Nếu đệ thua, ta sẽ đưa cái đầu trên cổ cho huynh!”

Lý Bảo vội ngăn hắn lại trấn an nói: “Nhị đệ, đệ không cần xúc động! Đừng trúng gian kế của tiểu tử này! Ta muốn cái đầu trên cổ đệ làm gì?”

Lúc này Đinh Tiến cũng nghe không lọt tai, hôm nay dù có thế nào thì hắn cũng phải tỷ thí một trận với Hoài Ngọc.

Lý Bảo chỉ đành thở dài nói: “Thôi được rồi, thi đấu thì thi đấu vậy. Người tới, mở trói cho tiểu tử kia.”

“Đưa binh khí cho hắn nữa.” Đinh Tiến nhướng mày nhìn về phía Hoài Ngọc: “Tiểu tử, ta không muốn chiếm lợi ích từ ngươi, chỉ cần vũ khí có ở trong đại điện, ngươi có thể chọn tùy ý.”

Tú Xuân đao của Hoài Ngọc đã bị rơi ở khách điếm, nghe vậy hắn nói: “Đa tạ, đưa cho ta thanh đao là được.”

Có người đi đến cởi trói cho Hoài Ngọc, hắn dứng thẳng lên dậm dậm chân, chỉ cảm thấy dược tính còn chưa hoàn toàn mất đi, thân thể còn có chút tê dại, tên tay sai đưa cho hắn một cương đao, hắn tùy tay ước lượng, tuy hắn không quen sử dụng nó như Tủ Xuân đao nhưng vẫn rất tiện dụng.

Thẩm Gia lo lắng nhìn hắn: “Hoài Ngọc, ngươi... có sao không?”

Hoài Ngọc quỳ một gối ở trước mặt năng, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm lên vết thương sưng lên trên mặt nàng, giúp nàng lau m.á.u bên môi, hắn dùng bàn tay thường cầm đao làm những chuyện này khiến nàng cảm thấy một sự dịu dàng khó tả.

Hắn nhướng mày cười nói: “Hôn một cái nhé?”

Thẩm Gia: “...”

Đã đến lúc nào rồi! Hắn có thể đứng đắn hơn một chút được hay không!

Bị nàng trừng một cái, Hoài Ngọc thu lại thần sắc vui đùa, nghiêm túc hỏi: “Còn nhớ rõ chuyện lần trước ở trong rừng sau núi Bạch Vân Quan, ta đuổi chó dữ cho nàng không?”

Thẩm Gia ngơ ngẩn gật đầu, không biết hắn nhắc tới chuyện này làm gì.

Hoài Ngọc nói: “Nếu cảm thấy sợ hãi, cứ nhắm mắt lại là được rồi, đợi đến khi ta gọi nàng mở mắt ra thì ta đã chiến thẳng.”

Thẩm Gia: “...”

Thần sắc Thẩm Gia phức tạp nhìn hắn đứng dậy, nghĩ thầm nếu hắn không kêu nàng thì sao? Nếu nàng không mở mắt ra thì sao? Có phải là đã thua hay không?

Hốc mắt nàng dâng lên một tầng nước nóng hổi, tầm mắt dần dần bị nước mắt làm cho mơ hồ, Thẩm Gia nghĩ rằng chắc hẳn là do quá đau, đau đến mức khiến nàng chảy cả nước mắt.

Hoài Ngọc cầm lấy đao trong tay, lạnh lùng nhìn Đinh Tiến nói: “Lĩnh giáo cao chiêu của các hạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.