Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 44: Hắc điếm




Hoài Ngọc nhìn Thẩm Gia phóng ngựa như điên ở phía trước, sợ tới mức sau lưng toát mồ hôi lạnh, hắn hét lên. “Thẩm Gia! Nàng dừng lại đi, ta sẽ không đuổi theo nàng nữa, nàng chạy chậm lại đi, ngã từ trên ngựa xuống sẽ không tốt đâu.”

Thẩm Gia không để ý tới hắn, quất một roi vào m.ô.n.g ngựa, con ngựa ăn đau chạy nhanh vô cùng.

Hoài Ngọc chỉ có thể chạy tới phía trước, nghĩ cách ngăn nàng lại, nếu cứ để nàng chạy như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện.

“Giá!” Hắn thúc dây cương. Sư Tử Thông khác xa so với những con ngựa bình thường khác, ngay lập tức chạy ngang hàng với con ngựa của Thẩm Gia.

Hoài Ngọc nhìn Thẩm Gia, lớn tiếng nói: “Mau dừng lại!”

Thẩm Gia nở nụ cười rạng rỡ với hắn: “Hoài Ngọc, thi thử xem, xem ai chạy đến khách điếm trước.”

Nói xong nàng liền dẫn đầu lao về phía trước.

Hoài Ngọc sửng sốt, thấp thoáng phía rừng trúc quả thật có một khách điếm phía trên đồi núi.

Khoé môi hắn khẽ cong lên, nghĩ thầm, muốn thi cưỡi ngựa với hắn sao?

Hoài Ngọc sờ đầu ngựa, nói: “Cho nàng ấy thấy sự lợi hại của mày đi.”

Sư Tử Thông như hiểu được suy nghĩ của chủ nhân, chạy nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã vượt qua Thẩm Gia, chạy đến khách điếm trước.

Khách điếm này có một cái tên vô cùng tao nhã, tên là “Tiêu Tương Dạ Vũ", cái tên rất hợp với phong cảnh xung quanh.

Thẩm Gia ném roi ngựa để tiểu nhị cho ngựa ăn, sau đó nàng đi vào nhìn thấy Hoài Ngọc đang ngồi ở đại sảnh, mỉm cười nhìn nàng, nàng liền đi qua ngồi xuống, gọi lớn: “Tiểu nhị châm trà.”

Tiểu nhị đi tới, hoang mang hỏi: “Khách quan, ngài muốn uống gì?”

Thẩm Gia nhíu mày: “Không nghe thấy sao? Trà.”

Tiểu nhị lại hỏi: “Trà gì ạ?”

Thẩm Gia: “...”

Lúc này Thẩm Gia mới chú ý đến tiểu nhị, thấy hắn ăn mặc y phục lỏng lẻo, không đội mũ, không khỏi nảy sinh chán ghét.

“Quán của ngươi có trà gì, sao ngươi lại hỏi ta?”

Tiểu nhị ấp úng không biết nói gì, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thấy một vị khách quý như Thẩm Gia cho nên bị hỏi làm cho bối rối.

Hoài Ngọc cũng nhịn không được mà nhìn hắn một cái, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Lúc này một vị nam tử mặc áo dài đi tới, miệng chuột, tai khỉ mắt hồ ly, hắn bất động thanh sắc đẩy tiểu nhị về phía sau, sau đó cười nói: “Hai vị quan khách, xin hãy thứ tội, ta là chưởng quầy, tiểu nhị này mới đến cho nên vẫn chưa quen với mọi thứ ở dây. Tiểu điếm cỏ đủ loại trà như hồng trả, trà xanh, trà Phổ Nhĩ, trà xuân Long Tỉnh, Thiết Quan Âm, hai vị muốn uống cái gì?”

Thẩm Gia nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đã là tháng mấy rồi mà còn uống trà xuân Long Tỉnh, lấy Thiết Quan Âm đi.”

“Vâng.” Vị chưởng quầy đá vào chân tiểu nhị, “Thất thần làm cái gì? Còn không đi xuống pha trà đi!"

Tiểu nhị vội vàng chạy đi.

Chưởng quầy mỉm cười một cái sau đó vào gian phòng phía sau, vừa mới vén rèm lên, sắc mặt liền thay đổi.

Trên mặt đất có hai người bị lột y phục trần truồng, một nam một nữ, trên cổ bị cắt một đao, đã sớm làm quỷ dưới hoàng tuyền rồi, hai tên cướp một trước một sau nâng người nam nhân chuyển xuống phòng bếp.

Một người trong đó trên mặt có một vết sẹo mắng: “Con mẹ nó, thật đen đủi, lão tử vừa mới đ.â.m một d.a.o thì có người đến, may là lão tử nhanh tay nhanh chân, bằng không chuyến đi lần này sẽ uống phí mất.”

Vị chưởng quầy kia vừa bước vào cửa liền “suỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tên nam nhân ngoài kia là người biết võ, đừnJgnói chuyện, cũng đừng nhúc nhích, cẩn thận hắn nghe thấy. Tống tiên sinh, cho thêm thuốc đi.”

Người pha trà nghe vậy liền đem thuốc trong tay bỏ hết vào trà.

Ở tiền sảnh, tiểu nhị bưng trà lên nhưng lại đứng ở bên cạnh không chịu đi.

Thẩm Gia cầm lấy ấm trà rót hai chén trà, một chén đưa cho Hoài Ngọc, một chén cho mình, nhìn thấy tiểu nhị như cái cọc đứng ở bên cạnh liền hỏi: “Ngươi còn đứng ở đây làm gì, không còn chuyện của ngươi nữa.”

Tiểu nhị không cam lòng bước từng bước rời đi.

Thẩm Gia khát nước nhịn không được nâng chén trả lên uống, cảm thấy vị có chút đắng, Thiết Quan Âm chính thống có vị ngọt, thấy chưởng quầy đem loại trà kém chất lượng lên để lừa nàng, mày lập tức nhăn lại, buông chén xuống không uống nữa.

Hoài Ngọc cọ ngón tay thon dài của mình lên thành chén, nói: “Tỷ tỷ nàng muốn ta giấu nàng chuyện...”

“Ngủng.” Thẩm Gia giơ tay ngăn lại. “Nếu nàng ta bảo ngươi dùng nói, vậy ngươi cũng đừng nói cho ta. Hoài Ngọc, ta vốn không phải có quan tâm đến chuyện của hai người, ta biết, người ngươi muốn lấy là nàng ta, người ta muốn gả cũng không phải là ngươi, hai ta trời xui đất khiến lại đến với nhau. Những ngày qua ta cũng đã suy nghĩ rồi, Thánh Thượng tự mình chỉ hôn, ngươi và ta không thể nào thoái thác được, ngươi không thể hưu ta, ta cũng không thể hưu ngươi, còn có thể làm gì được chứ? Cứ như vậy mà sống cả đời đi. Sau này ta sẽ không quan tâm đến chuyện của ngươi, ngươi cũng đừng để ý đến chuyện của ta, ai lo phận nấy. Nước sông không phạm nước giếng, ngươi thấy như thế nào?”

Hoài Ngọc suýt chút nữa bóp nát cái chén đang cầm trong tay, bưng lên nhấp một ngụm nhưng vẫn không thể nào áp xuống sự bực tức trong lòng.

“Ai lo phận nấy? Nàng nghĩ cũng thoáng quá nhỉ!”

Hắn cảng nghĩ càng giận, muốn đem Thẩm Gia ôm vào lòng, nhào nặn nàng thật mạnh để trút cơn giận, lại cũng muốn mắng cho nàng một trận, đang tức giận bỗng dưng hắn cảm thấy có chỗ không đúng, khẽ nhăn mũi: “Sao lại có mùi m.á.u tươi nhỉ, nàng có ngửi thấy không?”

Ánh mắt Thẩm Gia dại ra, mờ mịt nhìn hắn.

Hoài Ngọc vươn năm ngón tay, quơ trước mặt nàng: “Thẩm Gia, nàng làm sao vậy?”

Thẩm Gia ngã xuống

Hoài Ngọc: “!!!”

Hoài Ngọc cả kinh lập tức đứng dậy nhưng thân thủ của hắn lại lảo đảo một chút, ngã trên mặt đất, ngay sau đó hắn rút Tú Xuân đao ra khỏi vỏ nhưng lại chậm một bước.

Trên cổ một mảnh lạnh lẽo.

Phía sau một âm thanh cười nham hiểm: “Tiểu tử, công phu của ngươi không tồi, phản ứng cũng rất nhanh nhưng lại không bằng thuốc của ta.”

Đầu lưỡi Hoài Ngọc tê dại, hỏi: “Các ngươi là...... Người nào?”

Người nam nhân nói: “Trại Bạch Hổ cạnh Sào Hồ, Dã Hồ Thiên vương, ngươi đã từng nghe qua chưa?”

Hoài Ngọc nhìn chằm chằm vào Thẩm Gia đang hôn mê trên bàn, cuối cùng hắn không chịu nổi tác dụng của thuốc trong cơ thể liền ngã xuống đất.

Những tên cướp trong phòng bếp đi ra, người đàn ông mặt sẹo lấy Tú Xuân đao trên thắt lưng Hoài Ngọc, cầm trong tay giống như bảo bối nhưng vô tình bị lưỡi đao cắt vào tay.

Tên mặt sẹo nói: “Này, tam đương gia, đao này rất lạ, không có phần tay cầm, tiểu tử này không sợ cắt đứt ngón tay của mình sao?”

Cửu Minh mắng: “Đừng chơi đao nữa, trói hai người này lên, hai t.h.i t.h.ể bên trong đã xử lý sạch sẽ chưa? Hai người này chỉ là món khai vị, phía sau còn có cá lớn hơn.”

Mọi người sôi nổi hành động, mặt sẹo cầm dây thường muốn trói người, lúc này bên ngoài lại có người đến. “Tiểu muội!”

Thẩm Như vẻ mặt sốt ruột đi vào, nàng tới là để tìm Thẩm Gia giải thích.

Mọi người liền dừng lại động tác trên tay, mặt sẹo đang trói được nửa chừng.

Thẩm Như lui về phía sau một bước, nói: “Cái đó...... Ta đi nhầm.”

Nói xong nàng liền xoay người rời đi.

Bọn cướp nhanh chóng tỉnh lại: “Còn một người nữa.”

“Tại sao lại là một nữ tử?”

“Bắt lấy nàng ta!”

“Đừng để nàng ta chạy mất”

Thẩm Như chạy chưa được vài bước đã bị Cừu Minh dùng một chưởng đánh ngất, bên ngoài còn có một tên lái xe ngựa cũng bị tên mặt sẹo đuổi theo dùng một nhát đao g.i.ế.c chết.

Người nằm trên mặt đất lúc này từ hai biến thành ba, người hạ dược tên Tống tiên sinh cầm d.a.o phay trong tay vuốt ve cổ Hoài Ngọc nhưng lại không hề xuống tay, hắn đề nghị: “Nếu không thì cứ g.i.ế.c trước đi, món chính để lại sau, lưu bọn họ lại cũng vô dụng.”

Cừu Minh trừng hắn liếc mắt một cái, nói: “Sao lại vô dụng? Trói lại hết cho ta đưa lên núi làm phiếu thịt, chờ nhà bọn họ đến chuộc người, nữ giao cho lão đại vui chơi trước, sau đó đến lượt các huynh đệ.”

Bọn cướp vừa nghe liền hào hứng hoan hô.

Cửu Minh để mấy tên lâu la dưa phiếu thịt trước, bản thân lại ngồi trước khách điếm tiếp tục chờ cá lớn. Tống tiên sinh chủ động đề nghị muốn hộ tống, Cừu Minh cũng không hề ngăn cản, chỉ phân phó thuộc hạ phải cẩn thận hơn, đừng để Tống tiên sinh trộm phiếu thịt làm thịt.

Tiểu lâu la còn đang đợi lão đại chơi xong sẽ đến phiên bọn hắn hưởng thụ hai mỹ nhân, đương nhiên liền vội vàng gật đầu không ngừng.

5-7 giờ chiều, trời đã tối hẳn.

Đoàn người Tạ Dực đã đến “Tiêu Tương Dạ Vũ”, ngay lập tức có tiểu nhị cầm đèn mỉm cười ra tiếp đón, giúp bọn họ tháo yên ngựa, dắt gia súc và xách hành lý.

Lãnh sư gia thấy phía sau chuồng ngựa buộc Sư Tử Thông và con ngựa màu mận chín, còn có một chiếc xe ngựa liền cười nói: “Chủ nhân, xem ra bọn họ đã đến trước chúng ta một bước rồi.”

Tạ Dực gật đầu, hỏi tiểu nhị: “Làm phiền rồi, xin hỏi ban ngày có vị khách nào tới không?”

Tiểu nhị chớp mắt, nói: “Khách quan hỏi chính là một nam hai nữ, người nam nhân dáng người cao lớn, bên hông có đeo ngọc bội hồng anh, hai vị nữ tử tuổi không lớn, một cao một thấp, đều là tuấn nam mỹ nữ, đúng không?”

Tạ Dục gật đầu, nói: “Đúng.”

Tiểu nhị cười nói: “Chính là bọn họ, họ đến vào buổi chiều, hai vị nữ tử kia giống như đang tranh giành tình cảm, nói chuyện xảy ra tranh chấp. Nữ tử thấp hơn khóc lóc chạy ra ngoài, người nam nhân liền đuổi theo, người nữ nhân kia thấy vậy liền tức giận, tức đến mức dậm chân, bây giờ không biết chạy đi nơi nào rồi, nhưng chắc chắn sẽ trở lại, bọn họ đã trả tiền thuê phòng, ngựa cũng ở chỗ này.”

Hắn vừa dứt lời liền nghe thấy có người nổi giận nói: “Nói bậy!”

Tiểu nhị quay đầu lại nhìn, nhìn thấy người nói chuyện là một người nam nhân da mặt trắng nõn, nhìn liền biết là một tên thư sinh, liền nói: “Chính mắt tiểu nhân nhìn thấy, sao khách quan lại nói tiểu nhân nói bậy chứ?”

Khuôn mặt Trần Thích lạnh xuống, nói: “Người nữ tử mà người nói chính là phu nhân của ta.”

Tiểu nhị “A” một tiếng, cười nói: “Thật xin lỗi, khách quan, nếu ngài không nói, tiểu nhân còn tưởng hai vị nữ tử kia là phu nhân của vị nam tử đó rồi.”

“Ngươi!” Trần Thích lộ vẻ tức giận lại bị Lãnh sư gia túm chặt: “Trần công tử, dừng lại đi.”

Trần Thích oán hận đẩy ông ra, đi đến một bên ngồi xuống.

Mọi người đi dường cả một ngày đều có chút mệt mỏi, buổi chiều ở cánh đồng chỉ có thể ăn qua loa để lấp đầy bụng, vì vậy liền gọi tiểu nhị làm đồ ăn và rượu ngon cho mình, Tân Di là nữ quyến cho nên không tiện xuất đầu lộ diện, vì vậy bọn họ đi đến gian phòng trên lầu hai chờ tiểu nhị đưa thức ăn tới.

Tạ Dực ngồi xuống bàn, nhíu mày nói với Lãnh sư gia nói: “Gọi Trịnh tiêu đầu ra ngoài xem, đừng để xảy ra chuyện gi.”

Khi bọn họ ra ngoài buôn bán, vì đề phỏng người cướp bóc chặn đường cho nên sẽ thuê một ít bảo tiêu trên giang hồ, Trịnh tiêu đầu chính là người thường xuyên hợp tác với bọn họ.

Lãnh sư gia gật đầu, sau đó lại nhìn xung quanh: “Trịnh tiêu đầu đâu, đi đâu rồi?”

Trong khi bọn họ đang tìm kiếm, Trịnh tiêu dầu hấp tấp ngồi xuống bên cạnh Tạ Dực, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nhỏ giọng nói: “Thất gia, chờ lát nữa rượu và thức ăn được đưa lên tuyệt đối đừng động vào, đêm nay chúng ta không gặp may mắn, gặp phải hắc điếm rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.