Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 40: Kỹ nữ (2)




Lần này Hoài Ngọc đi liền đi cả ngày không trở về nhà, Thẩm Gia cho rằng buổi tối hắn cũng sẽ không trở về, ai ngờ khi nàng vừa mới tắm gội xong, đang chuẩn bị lên giường ngủ thì cửa phòng bị người mở toang ra rầm một tiếng.

Thẩm Gia cùng Tân Di giật nảy mình, quay đầu thì thấy Hoài Ngọc đang đứng ở cửa, đầu tóc rối bù, vạt áo hỗn loạn, gò má ửng hồng, nhìn qua thì có thể biết được hắn mới lăn lộn từ chỗ nào đó trở về.

“Đi ra ngoài.” Hắn nhìn Tân Di nói.

“Cái này.....” Tân Di quay đầu nhìn Thẩm Gia, rất do dự, nàng không dám để Thẩm Gia ở một mình với một con ma men.

“Đi ra ngoài.” Hoài Ngọc lại lạnh giọng nói lần thứ hai, lần này là mệnh lệnh.

Thẩm Gia nói: “Muội đi ra ngoài đi, không sao đâu.”

Tân Di đành phải rời đi, khi đi ngang qua Hoài Ngọc tại ngưỡng cửa, ngửi thấy mùi rượu tỏa ra trên người hắn, Tân Di rùng mình một cái, thầm nghĩ ‘Vương gia sẽ không uống say rồi đánh người đâu nhỉ’.

Chờ nàng đi khỏi, Hoài Ngọc liền xoay người đóng cửa phòng, chốt cửa lại.

Hắn say đến mức không rõ đường đi, lảo đảo loạng choạng đi đến bên giường.

Thẩm Gia không khỏi siết chặt chăn, nghĩ thầm nếu Hoài Ngọc muốn làm gì với nàng, nàng liền cầm binh hoa lên đập chảy m.á.u cái đầu của hắn.

Hoài Ngọc đi tới mép giường, Thẩm Gia ngay lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người hắn, không khỏi nhíu mày.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, nói: “Dịch qua bên kia một chút.”

Thẩm Gia theo bản năng xê dịch vào bên trong.

Hoài Ngọc lại nói: “Lại dịch qua thêm một chút.”

Thẩm Gia đành phải lại xê dịch vào bên trong một chút, cuối cùng Hoài Ngọc cũng cảm thấy vừa lòng, không cởi quần áo cũng không cởi giày, cả người nằm xuống giường.

Thẩm Gia: “...”

Thẩm Gia rốt cuộc cũng biết hắn muốn làm gì, lập tức nhảy xuống giường: “Ngươi làm cái gì vậy? Đứng lên!”

Nàng kéo cánh tay của Hoài Ngọc nhưng thân thể người say rượu rất nặng, tốn nhiều sức lực, mệt đến mức trên đầu toàn là mồ hôi nhưng vẫn không thể kéo nổi Hoài Ngọc.

Thẩm Gia tức giận ngồi ở trên giường, lấy chân đá sườn eo của hắn: “Này! Tỉnh tỉnh! Ngươi ngủ trên mặt đất đi!”

Mất Hoài Ngọc cũng không thèm mở, chuẩn xác túm được cổ chân mảnh khảnh của nàng ném qua một bên.

“Không đi.”

Thẩm Gia không nghĩ tới hắn lại từ chối, đêm qua không phải đã nói rõ chuyện này rồi hay sao? Nàng ngơ ngác trong giây lát: “Nhưng... Nhưng tối hôm qua ngươi đã nói ngươi sẽ ngủ trên mặt đất mà.”

Hoài Ngọc mở mắt ra nhìn chằm chằm nàng, giọng điệu tàn ác nói: “Tối hôm qua là tối hôm qua, tối nay là tối nay, nói cho nàng biết, không chỉ đêm nay, về sau mỗi đêm ta đều ngủ ở trên giường, đây là vương phủ của ta, đây là giường của ta, ta có quyền lựa chọn ngủ ở chỗ nào, đêm nay là muốn ngủ ở trên giường đấy.”

Thẩm Gia phát hiện mình không có cách nào đối phó với Tiểu Sát Tinh, nàng suy nghĩ một lúc, chỉ có thể chọn lắng lặng đi xuống giường, chỉ là nàng bị Hoài Ngọc chặn ngang ở bên trong giường, nếu muốn xuống giường thì phải lướt qua hắn.

Hoài Ngọc đoán được suy nghĩ của nàng, đè nàng xuống, hỏi: “Đi đâu?”

“Buông ta ra...” Thầm Gia căng thẳng phát run, nhỏ giọng nói: “Ta ngủ trên mặt đất còn không được sao?”

“Không được!” Hoài Ngọc nói xong liền đi xuống giường.

Thẩm Gia còn chưa kịp vui vẻ liền thấy hắn cầm tất cả cũi trên mặt đất lên, kẹp dưới nách ngay sau đó mở cửa sổ ra, ném toàn bộ ra ngoài.

Thẩm Gia: “...”

Hoài Ngọc lên giường, một cánh tay cùng đùi đè nặng nàng, nói ra một chữ lời ít ý nhiều: “Ngủ.”

Thẩm Gia bất an động đậy.

Hoài Ngọc nhận ra, một tay khác đè đè giữa mi tâm, bực bội nói: “Yên tâm đi, ta đã nói không chạm vào nàng thì sẽ không chạm vào.”

Thẩm Gia an tĩnh lại.

Nhưng không bao lâu nàng lại động đậy, do Hoài Ngọc uống quá nhiều rượu nên không ổn định, vẻ mặt mất bình tĩnh quay đầu nói: “Nàng động đậy cái gì? Nếu còn động nữa ta không cam đoan là sẽ không chạm vào nàng!”

Thẩm Gia nhỏ giọng nói: “Không phải ... Ngươi định không tắm rửa sao?”

Hoài Ngọc ngẩn ra, như không nghĩ tới nàng sẽ nói cái này, tiếp theo hắn quả quyết nói: “Không tắm!”

“Nhưng người ngươi rất hôi đó.” Thẩm Gia che mũi, biểu tình hết sức chê bai.

Hoài Ngọc nói: “Người hôi chính là nàng.”

Nói xong hắn lại gần nàng, thổi một hơi lên mặt nàng khiển Thẩm Gia trợn trắng mắt.

“Hoài Ngọc! Ngươi thật sự có bệnh à!”

Hoài Ngọc nhắm hai mắt, hừ hừ cười: “Chỉ có nàng mới biết đấy."

Thẩm Gia nhịn lại nhịn, vẫn không nhịn được: “Nếu ngươi không tắm rửa thì cũng cởi giày ra đi chứ? Bẩn muốn chết.”

Hoài Ngọc nói: “Không cởi.”

Thẩm Gia tức giận muốn chết.

Hoài Ngọc lén mở mắt, liếc nhìn nàng một cái, nói: “Muốn cởi thì nàng giúp ta cởi.” Thẩm Gia ha hả cười: “Ngươi đừng có mơ.”

Hoài Ngọc nghe lời này chỉ bình tĩnh nhắm mắt lại: “Vậy thì cứ để như vậy mà ngủ.”

Nửa đêm, Thẩm Gia vẫn lén bỏ cánh tay và đùi của hắn đặt trên người nàng ra, sau đó thật cẩn thận đứng dậy, cầm lấy cẳng chân của hắn, giúp hắn cởi giày ra.

Khóe miệng Hoài Ngọc cong nhẹ lên nhưng cũng nhanh chóng quay lại như ban đầu.

Thẩm Gia muốn lướt qua hắn leo xuống giường, Hoài Ngọc giả vở xoay người, đè nàng xuống, vị trí của hai người liền thay đổi, biến thành Thẩm Gia nằm ở bên ngoài, còn Hoài Ngọc thì đang ngủ ở bên trong.

Thẩm Gia giật mình, có chút nghi ngờ Hoài Ngọc giả bộ ngủ, nàng đưa bàn tay quơ quơ trước mặt hắn.

Hoài Ngọc nhắm mắt ngủ thật sự rất sâu, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Lúc này Thẩm Gia mới buông tay, xác nhận hắn đã ngủ rồi.

Cánh tay Hoài Ngọc gắt gao như gông cùm xiềng xích, sức lực lại lớn, Thẩm Gia cũng không thể làm gì hắn, hơn nữa nàng cũng thật sự rất mệt, mí mắt không ngửng sụp xuống, chỉ trong chốc lát liền ngủ thiếp di, nàng chỉ nhớ suy nghĩ trước lúc đi vào giấc ngủ là: lông mi Tiểu Sát Tinh thật dài, giống như nữ hài tử vậy...

Không biết ngủ qua bao lâu, Thẩm Gia ở trong mộng mơ hồ nghe được âm thanh hừ hừ, phiền đến mức không chịu được, tát một cái, âm thanh hừ hừ ngừng lại.

Hôm sau tỉnh lại, Thẩm Gia phát hiện mình đang nằm trong lòng n.g.ự.c của Hoài Ngọc!

Tay nàng ôm cổ Hoài Ngọc, một chân còn đặt trên eo hắn, mặt hai người cách cực gần, có thể nghe được hô hấp của nhau, Thẩm Gia thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ của Hoài Ngọc thoáng ửng hồng.

Thẩm Gia xấu hổ mặt đỏ bừng, vùng ra khỏi lòng n.g.ự.c của Hoài Ngọc, giày cũng không mang, nhảy xuống giường chạy ra khỏi cửa phòng.

Nàng đi rồi, Hoài Ngọc cũng mở bừng mắt.

Hắn ngồi dậy, một bộ trung y trắng tinh, đêm qua hắn vẫn đi ra ngoài tắm rửa, dùng nước lạnh tắm nhưng căn bản cũng không có tác dụng gì.

Hoài Ngọc che mặt vô cùng tuyệt vọng, tại sao mình lại không tức giận thêm một tí nhỉ, người ta cũng đâu có thích mình đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.