Oan Nghiệt Nhân Duyên - Đao Thượng Phiêu

Chương 38: Tiến cung (2)




“Trả cho ta!” Thẩm Gia tức giận đến mức giậm chân: “Rốt cuộc chàng có biết xấu hổ hay không? Sao còn dám tranh đồ của đứa nhỏ chứ?”

“Còn không phải là Cửu Hoàng tử không ăn à?”

“Ngài ấy không ăn thì ta cũng không cho chàng. Trả lại đây!”

Thẩm Gia nhóm chân vốn muốn cướp lấy, chỉ là Hoài Ngọc cố ý giơ cao lên, nàng nhảy lên để đoạt lại, lúc này mới cảm nhận có gì đó không đúng cho nên liền quay đầu lại, sau đó mới phát hiện mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Thẩm Gia: “...”

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Diên Hòa Để tiến vào cùng lúc với Hoài Ngọc thoải mái cười lớn.

Hoàng Thượng vui vẻ, những người còn lại cũng cười, Thái hậu vui đến mức không khép miệng lại được: “Tân lang, tân nương này làm cho ai gia nhớ tới người dó, cũng giống như hai dứa trẻ này, động một chút là liền bất hòa, cãi xong thì mọi chuyện vẫn đầu lại vào đấy.”

Những người có mặt không biết rốt cuộc Thái hậu đang nói ai, dù sao thì bà đã ở trong cung cấm rất lâu, thậm chí có nhiều người mà ngay cả Thượng Quan Hoàng hậu cũng chưa từng gặp bao giờ.

Sau đó, ma ma lớn tuổi hầu hạ Thái hậu mới cười, trả lời: “Là Phù Phong Vương và Vương phi.”

Đối phương hiển nhiên không nói đến lứa cùng với Hoài Ngọc và Thẩm Gia mà là Phù Phong Vương và Vương phi Đường Mẫn.

Không biết vì sao, bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo, Diên Hòa Đế thu lại nụ cười khi nãy, nhàn nhạt hạ lệnh: “Chúng ta dùng cơm đi.”

*

Sau khi dùng xong bữa trưa, người lớn tuổi sức khỏe yếu hơn cho nên Thái hậu được dìu xuống nghỉ ngơi, Hoài Ngọc bị Hoàng đế triệu kiến mà Thượng Quan Hoàng hậu vì e ngại các cô nương trẻ tuổi hoạt bát quá hiếu động, ồn ào đến độ khiến bản thân đau đầu nên đã bảo Thẩm Gia và các công chúa ra ngoài vườn chơi.

Diên Hòa Đế có tổng cộng bảy nàng công chúa, hai người đã xuất giá gả chồng, người cùng tuổi với Thẩm Gia chỉ có mỗi tam công chúa Hoài Vân, còn bốn nàng công chúa còn lại thì vẫn còn là trẻ con chơi đá cầu.

Hiển nhiên Thẩm Gia không hứng thú với kiểu hoạt động này nên liền cùng với Hoài Vân đi vào trong đình thưởng trà.

Vốn dĩ Hoài Vân đã rất muốn chơi cùng với Thẩm Gia, chỉ là trước đây không tìm được cơ hội nên hiện tại nàng liền ngượng ngùng cười: “Thẩm cô nương... à, không đúng, bây giờ muội nên gọi là đường tẩu. Đường tẩu, đa tạ tỷ lần trước đã giúp muội.”

Thẩm Gia xua tay: “Chi là việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến. Chỉ là, công chúa, người không nên gọi ta là đường tẩu, nghe có chút kì quặc.”

“À..... được.” Hoài Vân nói: “Tỷ tên là Thẩm Gia đúng không?”

Thẩm Gia gật đầu.

Đối phương tiếp tục hỏi: “Vậy ta có thể gọi là Gia muội muội không?”

Thẩm Gia lên tiếng: “Công chúa bao nhiêu tuổi?”

Hoài Vân: “Vừa tròn mười sáu.”

Thẩm Gia gật đầu: “Ta mười tám.”

Hoài Vân: “...”

Tam công chúa lại hỏi: “Vậy ta gọi là Gia tỷ tỷ được không?”

Thẩm Gia kiềm không được liền bật cười: “Công chúa, người vẫn nên gọi thẳng tên của ta, cứ gọi là Thẩm Gia đi.”

“Được.”

Hoài Vân cũng không muốn quá mức câu nệ trước mặt Thẩm Gia, nàng thật sự rất thích Thẩm Gia, không chỉ vì đối phương từng giúp mình mà còn bởi vì trên người Thẩm Gia có thử mà nàng không thể có được.

Ngày đó tại trang trại ngựa Tây Uyển, Thẩm Gia mặc bộ y phục màu đỏ rực, ngồi trên lưng ngựa rong ruổi khắp nơi cùng đám nam nhân dưới ảnh mặt trời rực rỡ khiến cho Hoài Vân say mê ngắm nhìn. Thẩm Gia khi ấy quả thực rất chói mắt cũng thật phóng khoáng, tự do tự tại cho nên Hoài Vân rất muốn được làm bạn với nàng.

“Vậy ngươi cũng đừng gọi ta là công chúa nữa, cứ gọi là Hoài Vân đi.”

“Không được.” Đồng tử Thẩm Gia khẽ lay động, cười đáp: “Ta muốn gọi người là Vân nhi.”

“Vậy ngươi có tên thân mật nào không?”

Thẩm Gia suy nghĩ, quả thật nàng có biệt danh nhưng tất nhiên là chưa từng nói cho ai khác, nàng chỉ cho phép những người thân thuộc gọi mà thôi, chẳng hạn như bà ngoại và cữu cữu vậy, thậm chí ngay cả Thẩm Như Hải và còn không được, nàng luôn là người rạch ròi trong các mối quan hệ cho nên chỉ có vài người là Thẩm Gia xem như người thân mà thôi.

Nhưng nàng vẫn rất thích Hoài Vân cho nên không bao lâu sau, Thẩm Gia liền gật đầu: “Có, ta có biệt danh riêng, là Châu Châu.”

Hoài Vân dịu dàng cười, nói: “Vậy sau này ta gọi người là Châu Châu.”

Vừa giải quyết xong vấn đề xưng hô, Thẩm Gia liền nhớ đến một chuyện mà bản thân rất tò mò: “Người là nữ nhi của Hoàng hậu sao?

Hoài Vân: “...”

Nếu như người khác hỏi vấn đề nảy, chắc chắn sẽ là mạo phạm nhưng bởi vì đối phương là Thẩm Gia cho nên Hoài Vân chỉ thấy nàng thẳng tính, có gì nói nấy cho nên tam công chúa lắc đầu, trả lời: “Không phải, mẫu thân ruột của ta là Lý mỹ nhân, sau khi bà ấy qua đời thì phụ hoàng đã đưa ta đến cung Hoàng hậu để người nuôi nấng.”

Vốn mẹ Thẩm Gia cũng mất sớm nên nàng cảm thấy như thể minh càng thân thiết hơn với Hoài Vân, Thẩm Gia nói:

“Ta cũng không có mẹ, cũng chẳng nhớ dáng vẻ của bà ấy rốt cuộc như thế nào nữa.”

Hoài Vân thở dài: “Ta cũng vậy.”

Thẩm Gia lại hỏi: “Hoàng Hậu chỉ có một đứa con thôi sao?”

“Không phải, trước khi có cửu đệ, mẫu hậu còn có thêm một vị hoàng tử nữa.”

“Vậy người đó đâu? Sao lúc nãy không thấy?

“Mất rồi.”

“...”

Thẩm Gia ngạc nhiên.

Thật ra thì chuyện này mọi người đều biết nhưng bởi vì Thẩm Gia mới đến Kinh thành được ba năm cho nên nàng không biết rõ vài bí mật Hoàng thất cũng là lẽ thường tình, dù sao thì nàng vẫn còn rất bé khi những chuyện đó xảy ra.

“Chuyện này có liên quan đến Hoài Ngọc ca ca một chút.” Hoài Vân nói.

Tam công chúa vừa dứt lời thì lòng hiếu kì của Thẩm Gia về chuyện này càng dâng lên: “Vậy mau nói cho ta nghe một chút đi.”

Hoài Vân kể rõ sự tình.

Năm xưa, Thượng Quan Hoàng hậu từng hạ sinh một đứa bé, đặt tên là Hoài Vinh, vừa ra đời liền được phong làm Thái tử.

Diên Hòa năm thứ mười, Phù Phong Vương vì giang sơn xã tắc mà hi sinh, dưới thành trì Vương phi cũng tự vẫn, Hoài Ngọc khi đó mới được 4 tuổi liền được thuộc hạ bọc trong chiếc áo choàng nhuốm đầy máu, một đường sương gió hồi kinh, kể từ đó liền được Hoàng đế tự mình nuôi dưỡng, mọi chi phí ăn mặc đều được hưởng thụ theo quy chế của một vị Thái tử.

Thái tử và Hoài Ngọc bằng tuổi, chỉ kém vài tháng, cả hai thân thiết với nhau như hình với bóng, chỉ là khi ở cạnh nhau vẫn luôn dễ xảy ra chuyện. Một ngày nọ, cũng không biết vì lí do gì mà cả hai người bọn họ lại cãi nhau, cuối cùng dẫn đến đánh nhau, nô tì vẫn còn chưa đi theo kịp thì hai đứa nhỏ đã đánh đến độ rơi vào hồ ốc.

Chờ cho đến khi thái giám ồn ào chạy đến đón, sai người vớt cả hai lên, sắc mặt Hoài Ngọc và Thái tử đều trắng bệch, thở ra nhiều hơn là hít vào.

Sau đó, bởi vì thể trạng cường tráng cho nên Hoài Ngọc còn sống, mà vị Thái tử ốm yếu quanh năm bệnh tật kia lại không trụ nổi, cứ thế mà c.h.ế.t trong 1ồng n.g.ự.c của Hoàng hậu.

“Kể từ đó, mẫu hậu liền bắt đầu cằn nhằn rất nhiều.” Hoài Vân tiếp tục: “Người luôn nói chính Hoài Ngọc ca ca đã đẩy Thái tử xuống nước nhưng phụ hoàng không cho mẫu hậu nói linh tinh, đã tức giận rất nhiều lần rồi.”

Thẩm Gia kiềm không được mà bắt đầu nhìn về phía hồ nước trong vườn, đó chính là nơi mà Hoài Ngọc đã ngã khi còn bé sao?

Trông thì cũng không sâu lắm nhưng nếu là một đứa trẻ bị rơi xuống vẫn sẽ rất sợ đúng không?

Thật ra Thẩm Gia đã phát hiện Hoàng hậu có ý muốn bảo vệ cứu hoàng tử quá mức từ trước đó, khi nãy lúc Hoài Ngọc còn ở Tử Ninh Cung, Hoàng hậu vẫn luôn để cửu hoàng tử dứng ở phía sau lưng, giống như dối phương đang rất phòng bị Hoài Ngọc.

Thẩm Gia đang suy nghĩ thì đột nhiên Hoài Vân hoảng loạn đứng lên: “Hoài Ngọc ca ca.”

Thẩm Gia quay đầu lại liền thấy Hoài Ngọc đã ở phía sau lưng nàng không biết từ bao giờ, đôi mắt hắn bình tĩnh, vươn tay về phía nàng: “Về nhà.”

Thẩm Gia theo bản năng đưa tay ra.

Hoài Vân nói: “Châu Châu, vậy lần sau gặp lại nhé.”

Thẩm Gia gật đầu tạm biệt tam công chúa, mãi cho đến khi đi cùng Hoài Ngọc đến Tây Hoa Môn, nàng mới giật mình nhận ra bản thân sao lại phải nắm tay cùng với tên đó chứ? Đồ dê xồm này, lại chiếm tiện nghi của nàng!

Thẩm Gia lập tức vứt tay Hoài Ngọc ra nhưng hắn cũng chẳng tức giận.

Thẩm Gia hỏi Hoài Ngọc: “Có phải lúc nãy Hoàng hậu vì sợ ta hạ độc cho nên mới không nhận kẹo đúng không?”

Nàng biết Hoài Ngọc đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa mình và Hoài Vân, dù sao thì đôi tai của hắn cũng rất nhạy thậm chí có lúc cách một bức tường còn có thể nghe được động tĩnh.

Hoài Ngọc gật đầu: “Sau này nàng không cần đưa thứ gì cho bà ấy.”

Thẩm Gia ngẩng đầu nhìn hắn, tâm trạng bỗng nhiên có chút phức tạp.

Hiện tại đã là chạng vạng, hoàng hôn dịu dàng bao phủ cả Tử Cấm Thành rộng lớn, rơi lên những tượng thú trên mái ngói khiến cho càng trở nên sinh động hơn một chút, Hoài Ngọc đứng dưới bức tưởng chốn cung cấm màu đỏ đậm, dưới mắt xuất hiện bóng mờ ảo càng khiến hắn có chút cô độc.

Đột nhiên Thẩm Gia cảm thấy dù cho Thánh Thượng có nghiêm ngặt đến đâu, dặn dò Hoàng hậu không được suy đoán lung tung nhưng chắc gì Hoài Ngọc đã không biết việc Hoàng hậu đề phòng hắn, thậm chí ngay cả một người trì độn như nàng còn nhận thấy điều đó cho nên không có lí do gì mà Hoài Ngọc không nhận ra.

Cái người tên Hoài Ngọc này đúng thật là khó hiểu, lúc nào hắn cũng chơi bời lêu lổng, cà lơ phất phơ, lúc nào cũng ăn chơi trác táng với hầu hết các vị công tử tại thành Bắc Kinh này, nhưng đôi lúc, hắn lại chẳng giống một kẻ chỉ biết đắm chìm trong thú vui, chẳng lẽ thanh danh gần đây của hắn đều là do bản thân hắn cố tình xây nên để cho Hoàng hậu xem sao?

Đột nhiên Thẩm Gia có một loại cảm xúc thôi thúc, nàng buột miệng nói: “Ta biết ngươi không đẩy Thái tử.”

“...”

Khóe môi Hoài Ngọc nở nụ cười nhạt: “Nàng đã biết rồi à?”

Vừa nói xong Thẩm Gia liền hối hận, thật ra thì nàng cũng không có bằng chứng mà chỉ dựa vào trực giác, quen biết Hoài Ngọc lâu vậy cho nên nàng biết rõ hắn không phải loại người đẩy người khác xuống nước, trùm bao bố người khác rồi mới đánh.

Hoài Ngọc nhìn chằm chằm vào Thẩm Gia thật lâu, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Tại sao nàng lại để Hoài Vân gọi nhũ danh của nàng?”

“Cái gì?” Thẩm Gia ngạc nhiên, không biết tại sao chủ đề nói chuyện lại nhảy đến đây.

Còn không đợi nàng trả lời, Hoài Ngọc lại nói: “Thôi bỏ đi.”

Xe ngựa dừng trước cửa cung. Hoài Ngọc vốn không thích ngồi thứ này, đi đâu cũng tự mình cưỡi ngựa, sau khi quay về Vương phủ, hắn lại không bước xuống mà nói với Thẩm Gia: “Ta có việc, phải ra ngoài một chuyến.”

Thẩm Gia vốn muốn hỏi xem khi nào Hoài Ngọc quay về, có cần nàng để lại một phần cơm hay không, chỉ là sau đó nàng lại tưởng tượng, cảm thấy những lời này khác nào một cặp phu thê nhiều năm nói với nhau cho nên Thẩm Gia chia chỉ ‘ừm’ một tiếng rồi rời đi.

Hoài Ngọc nhìn nàng đi vào Vương phủ sau đó mới quay đầu ngựa, đi đến Bắc Trấn Phủ Ty.

Bởi vì mới thành hôn cho nên nhiều ngày qua Hoài Ngọc không cần đến, núi không có hổ nên khỉ con bắt đầu xưng vương, Cẩm Y Vệ vốn nguyên tắc ki luật lại gạt bỏ tất cả sang hết một bên, đám người Tô Đại Dũng lập tức cởi bỏ kỉ cương, tụ tập trong sân chơi vật nhau, người thua thì phải chung tiền.

Thời điểm Hoài Ngọc bước vào, Tô Đại Dũng đang đạp lên một lá cờ nhỏ.

Bản thân Tô Đại Dũng là một đô vật giỏi, sau khi uống thêm một chén rượu lại càng kiêu ngạo hơn: “Đến đây! Còn ai dám lên không? Lão tử nói này, cả cái Bắc Trấn Phủ Ty này nếu như ta nhận làm nhì thì chẳng ai dám nhận đứng nhất cả, cho dù lão đại đến thì ta cũng nói như thế cả thôi…”

Mọi người đang ngồi ở hành lang lúc này đều đã nhìn thấy Hoài Ngọc trước đó nhưng lại im lặng không nói, muốn chờ xem kịch vui.

Tô Đại Dũng đang ngồi khoe khoang thì đột nhiên cảm thấy cơn đau truyền từ bả vai, bị người nọ nắm bắt tại vị trí huyệt, hắn tức giận nói: “Dám đánh lén ta?! Xem ta…”

Tô Đại Dũng dùng khuỷu tay muốn đánh lại nhưng không được, hắn thắc mắc quay đầu lại, kết quả nhìn thấy gương mặt của Hoài Ngọc nên lập tức héo hon: “Lão, lão đại…”

Hoài Ngọc đá vào chân Tô Đại Dũng, quăng hắn ném về phía trước như chó gặm phải phân, thiếu niên xung quanh cười ha ha vui vẻ, nổi ý muốn chơi trò xếp chồng lên nhau, ép Tô Đại Ddũng đến mức gan mật đều muốn ói ra ngoài.

“Tránh ra hết đi!” Tô Đại Dũng dùng sức đứng lên, ném từng tên thiếu niên trai tráng xuống lưng, quăng ngã thành một đống.

Sau đó hắn lại đến trước mặt Hoài Ngọc, hỏi: “Lão đại, không phải hôm nay là ngày thứ hai sau hôm thành hôn sao? Sao hôm nay ngài lại đến đây? Cũng không phải là công việc hằng ngày của ngài mà?”

Hoài Ngọc nói: “Ta tìm ngươi.”

“Tìm ta?” Tô Đại Dũng tự chỉ vào minh, hắn vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ lão đại chỉ vừa mới đại hôn, không chịu ôm tân nương ngủ ngon trong phủ mà đến tìm hắn làm gì chứ?

Hoài Ngọc gật đầu, nhìn từ phía xung quanh rồi đột nhiên mới tiến gần đến tai, thần bí hỏi: “Ta hỏi ngươi, nếu như... lúc đó, đối phương kêu đau thì phải làm sao đây?”

“Cái nào?” Tô Đại Dũng không hiểu gì cả.

“Là cái kia ấy.” Vẻ mặt Hoài Ngọc vô cảm nhìn chằm chằm hắn.

Đột nhiên Tô Đại Dũng nhanh trí: “À à, ra là cái kia.”

Hoài Ngọc gật đầu. “Đúng vậy, chính là cái kia.”

Những người còn lại: “...”

Hoài Ngọc cúi mặt xuống: “Nhìn cái gì mà nhìn.”

Mọi người lập tức quay đầu lại, vờ như bận rộn với công việc của mình.

Tô Đại Dũng với kinh nghiệm phong phú đầy mình vuốt cằm, nói: “Loại chuyện như thế này, theo lý thuyết mà nói thì làm một lần rồi sẽ không đau nữa đâu, lão đại à, có phải do kĩ thuật của ngài không được tốt hay không?”

Nét mặt Hoài Ngọc liền hiện lên vẻ tức giận, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến tôn nghiêm đấng nam nhi, qua thật lâu sau, hắn mới nói trái lòng mình: “Vậy thì... làm sao để tăng kĩ thuật đây?”

Tô Đại Dũng cười ha ha, vỗ vai Hoài Ngọc: “Ngài cứ yên tâm, lão đại à, ta biết có một nơi chuyên hướng dẫn những chuyện như thế này đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.